Hạ Thiên Kỳ bò dậy từ dưới đất, đột nhiên hắn có cảm giác cơ thể mình trở nên cứng nhắc như đang bị thứ gì đó điều khiển.
“Cảm thấy có gì đó không đúng phải không?”
Hạ Thiên Kỳ thấy cơ thể mình có gì đó không ổn nên lập tức tiến hành quỷ hóa thì có vẻ tình trạng đó giảm bớt đi nhưng đồng thời lại dấy lên cảm giác buồn nôn khủng khiếp.
“Cảm giác có cái gì đó đang động đậy trong dạ dày.”
Hạ Thiên Kỳ thấy buồn nôn không chịu được và bắt đầu nôn khan. Thấy vậy Lãnh Nguyệt đến nhắc nhở hắn.
“Móc họng mình đi, khả năng là anh cũng đã nuốt phải mấy lọn tóc kia rồi.”
“Anh nói là tôi đã nuốt phải thứ tóc đó?”
Nghe vậy Hạ Thiên Kỳ liền lấy tay móc họng, nhưng cả buổi tối không ăn gì nên hắn chỉ nôn ra toàn dịch vị, có điều trong quá trình đó hắn thấy có gì đó đang động đậy trong miệng mình.
“Anh nói đúng rồi.”
Hạ Thiên Kỳ cố nhịn cơn buồn nôn và thò hay ngón tay vào trong miệng mình móc ra lọn tóc vẫn còn đang ngọ nguậy.
“Ọe!”
Sau khi lôi lọn tóc trong miệng ra Hạ Thiên Kỳ tiếp tục nôn và lần này vẫn là nôn ra đống dịch chua.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đã nôn nhiều rồi nên Lãnh Nguyệt lấy cho hắn một cốc nước ấm và ra bảo hắn uống.
Uống chén nước ấm vào Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy bụng dễ chịu hơn một chút và ngồi dậy dựa mình vào tường.
“Tôi không nhớ là mình đã nuốt phải tóc….Ọe!”
Hạ Thiên Kỳ lúc này không thể nhắc đến tóc nữa, vì vừa nhắc đến hắn lại không khỏi nôn khan.
“Những lọn tóc kia chính là quỷ bám thân, người nuốt tóc vào sau này cũng hóa quỷ, bị nó điều khiển thao túng và rồi biến thành phân thân của nó.”
“Thực lực của quỷ vật này có thể miễn cưỡng xếp vào cấp bậc lệ quỷ, vì vậy sức chi phối rất mạnh, nếu như nuốt phải nhiều thì anh cũng sẽ giống y như người trong gia đình này, sẽ bị nó điều khiển.”
Lãnh Nguyệt vô cùng bình thản khi nói những lời này, nhưng khi nghe xong Hạ Thiên Kỳ cũng có chút hốt hoảng, lúc trước hắn còn rất đắc ý vì mình vừa giết được một con lệ quỷ mà không gặp chút thương tích nào.
Nhưng xem tình hình hiện tại, con quỷ này chỉ là một trong những con yếu nhất mà mấy cọng tóc của nó cũng đã có thể lấy mạng hắn rồi.
“Đúng là đáng sợ thật!”
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy vui vui, nhưng xem ra thời gian tới hắn sẽ dị ứng với tóc đặc biệt là với phụ nữ tóc dài. Hắn nghĩ đến Triệu Tĩnh Thù, để tóc dài đúng là một sai lầm, xem ra phụ nữ để tóc ngắn vẫn là tốt hơn.
Lãnh Nguyệt đưa Trương Hiểu Long và người nhà lên giường nằm, người nhà này cho dù đã thoát khỏi nguy hiểm do bị quỷ vật chi phối, nhưng thể lực của họ không được tốt như Hạ Thiên Kỳ. Vì vậy họ sẽ bị sốt cao và phải nằm lại bệnh viện mấy ngày.
Xong chuyện của nhà Trương Hiểu Long thì Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt xuống dưới gọi xe trở về biệt thự.
Bọn họ được xác nhận là đã giải quyết xong sự kiện, Hạ Thiên Kỳ nhận được 10 điểm vinh dự và Lãnh Nguyệt nhận được 5 điểm.
Thông qua sự kiện lần này, Hạ Thiên Kỳ phát hiện có thể coi sự kiện phổ thông là việc làm thêm, việc riêng được nhưng vẫn có chút khác biệt so với việc hoạt động đoàn đội.
Khác biệt ở chỗ, sự kiện đoàn đội thì được trích phần trăm điểm thưởng nhưng hoạt động cá nhân thì không được.
Nếu không thì, dựa theo sự kiện đoàn đội thì điểm vinh dự Hạ Thiên Kỳ nhận được phải là 11 chứ không phải 10.
Nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng đã thăng cấp lên quản lý, điểm vinh dự đạt được dĩ nhiên tăng gấp đôi, tuy nhiên nếu các sự kiện sau này cấp độ khó ngang bằng đây thì đừng nói đến 10 điểm, cho dù nhận được 5 điểm thôi hắn cũng đồng ý làm.
Dù sao thì Lãnh Nguyệt bọn họ cũng có thể lấy được điểm vinh dự từ đây.
Ngồi trên xe cùng Lãnh Nguyệt về biệt thự, Hạ Thiên Kỳ cứ luôn nghĩ về một vấn đề, hoặc có thể nói vấn đề này mấy ngày nay vẫn luôn ám ảnh tâm trí hắn.
Vấn đề này không liên quan đến cha mẹ hắn, cũng chẳng liên quan đến việc hắn sắp làm, mà là liên quan đến sự thật lòng trong quan hệ bạn bè.
Có thể nói tính cách của ba người Lãnh Nguyệt, Lưu Ngôn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng ba người họ đối xử với hắn hoàn toàn chân thành.
Lãnh Nguyệt có bí mật của mình, Lưu Ngôn Mẫn có mưu kế, tiểu xảo riêng, Triệu Tĩnh Thù che giấu tình cảm tốt đẹp với hắn, nhưng những điều này không hề gây khó khăn trong việc cảm nhận lòng chân thành của họ đối với hắn.
Mỗi người đều có bí mật riêng, và những việc làm thêm này cũng không hề ảnh hưởng đến giao tình của bọn họ.
Thế nhưng chính hắn lại đang cất giấu một bí mật có thể khiến bọn họ mất niềm tin ở mình.
Đó chính là, hắn không hề nói cho bọn họ biết mình đã lấy phần trăm điểm thưởng ngoài ngạch để trở thành đội trưởng.
Nói cách khác, hắn đã vô cùng ích kỷ trong chuyện này.
Trước đây thì còn được, hắn nhất định phải ích kỷ một chút, bởi vì hắn là người yếu nhất trong đội, hắn nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến cho mình trở nên mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ hắn đã thăng cấp thành quản lý rồi, đã có sẵn đường để kiếm điểm vinh dự, nói trắng ra điểm vinh dự cũng đã kiếm đủ rồi, không cần phải giấu mọi người về số điểm vinh dự kia.
Nghĩ lại thì nếu như Lãnh Nguyệt, Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù ba người bọn họ tự thành lập một tiểu đội và mỗi người đều làm đội trưởng thì họ sẽ thu về rất nhiều điểm vinh dự trong một thời gian ngắn.
Dù sao thì bản thân mình và bọn họ giờ không giống nhau, cái họ cần là điểm vinh dự để cường hóa lúc này.
Ngày sau, đến khi điểm vinh dự của bọn họ không còn quá cách biệt, bọn họ vẫn có thể là một đoàn đội, lúc đó ai làm đội trưởng cũng không còn quan trọng nữa.
Hạ Thiên Kỳ làm gì cũng chỉ có duy nhất một nguyên tắc, đó là đối ngoại chứ không đối nội, hắn đối với những người không quen biết thì cũng vô cùng tiểu nhân, thậm chí khốn nạn bỉ ổi.
Thế nhưng đối với bạn bè, và nhất là với những người tốt với hắn như bọn họ, hắn luôn luôn thầm cảm ơn và nhất định sẽ làm gì đó báo đáp bọn họ.
Lúc trước hắn không có khả năng báo đáp, vì vậy khi gặp được cơ hội chỉ có thể ngầm che giấu, nhưng hiện tại hắn cảm thấy không cần giấu diếm nữa rồi, hắn cũng muốn những người khác trở nên mạnh mẽ và nhanh chóng phát triển.
Trở lại biệt thự, việc đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm là đánh răng rửa mặt và tắm rửa sạch sẽ mất gần tiếng đồng hồ rồi mới từ trong đi ra đầy vẻ mệt mỏi.
Mà lúc này, trời cũng đã sắp sáng.
Kéo rèm cửa ra để nhìn cảnh sắc núi non bên ngoài, Hạ Thiên Kỳ dấy lên một cảm giác khoan khoái khó tả.
Hắn không khỏi bắt đầu ảo tưởng, nếu một ngày hắn có thể đứng đầu Minh Phủ, lúc ấy có lẽ không cần lo lắng bị quỷ vật hành hạ đến chết, có đủ thực lực để bảo vệ người thân, người yêu, bạn bè và hắn sẽ lại giống như bây giờ, một mình đứng bên cửa sổ thưởng thức rạng đông giữa cảnh núi non thanh bình, không biết lúc ấy cảm giác sẽ như thế nào.
Hắn tràn ngập hy vọng và mong đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT