Chiều chủ nhật trở về Bắc Kinh, Kim Hà trở về chỗ ở mình trước, thu dọn đầy đủ những thứ cần chuyển đi, xếp gọn vào vali và túi vải dệt, lại gọi lại gọi một chiếc taxi đến dưới nhà phụ chuyển đồ ra, sau khi thương lượng giá tốt, tài xế đến rất nhanh, giúp cô chuyển đồ đạc đến Bán Đảo Thành Ban.

Sau khi xe tiến vào khu nhỏ, tài xè giúp cô chuyển này nọ xuống xe, thấy cô ở tại tòa nhà lớn như vậy, liền lấy cớ nói vali sách của cô rất nặng, mà bây giờ đang là mùa hạ, thật ra là muốn tăng giá thêm một trăm tệ, bằng không không chuyển lên lầu.

Tất nhiên Kim Hạ không chịu, cãi nhau vài câu với sư phó, bất quá trí thức gặp bình dân, có lý nói không rõ, thái độ đối phương lại ương ngạnh, cô không lay chuyển được, lại không dám vì việc nhỏ này mà gọi 110, hơn nữa mọi người đều là nhân dân lao động, tránh chút vất vả cũng không dễ dàng, liền không đưa tiền cho hắn, để cho hắn rời đi.

Trước khi đi sư phó còn ném một câu thật nhỏ mọn, cô thực bất đắc dĩ, nhưng cũng không có nói cái gì, làm bộ như không nghe thấy, tự mình động tay chuyển này nọ. Cũng may đây là nhà trọ có thang máy, hành lý của cô cũng không nhiều, trừ bỏ sách hơi nặng chút, cái khác cũng không có khó chuyển lắm.

Kéo vali hành lý đến cửa thang máy, cô chạy qua chạy lại vài lần, chuyển đồ đạc vào thang máy, sau khi lên lầu lại kéo ra có một lần, chậm rãi chuyển vào trong nhà. Lục Xuyên không có ở nhà, cô loanh quanh tròng phòng một vòng, đại khái hiểu rõ căn hộ này, diện tích khoảng 200m2, điển hình của nhà giàu, có ba phòng ngủ, một phòng đọc, một phòng khách, một phòng ăn, hai toilet.

Trong thời kỳ này, giá trị hiện tại của căn phòng là hơn ngàn vạn.

Cô nhéo khóe miệng một cái nở nụ cười. Lục Xuyên chán ghét cô, chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên không cần khách khí với anh, trước khi anh buôn tha cô, nhất định phải. Chẳng qua nếu muốn làm anh cho thêm tiền ngoài tiền bao dưỡng, phải làm cho anh vui, làm cho anh cao hứng, miệng ngón tay mới có thể buông lỏng, rơi ra vài đồng tiền.

Đáng tiếc bây giờ cô hiểu biết rất ít đối với Lục Xuyên, chỉ nghe nói qua cha của anh làm trong quân đội, sau khi tốt nghiệp anh trở thành nhân viên nhà nước, vẫn lên đến chức cục trưởng, mà hứng thúc của anh, nhược điểm của anh, cô không biết chút gì. Trái ngược với cô, bộ dáng vừa không xuất chúng, cũng không phải tài trí hơn người, muốn lấy duyệt Lục Xuyên, chỉ còn lối đi tắt.

Lấy hành lý bao xách ra, thay quần áo xong, cô gọi điện thoại cho Lưu tỷ, giải thích tình trạng riêng của cô, về sau tạm thời không thể tiếp khách được, nhiều nhất chỉ có thể tiếp khách lớn tuổi có thể hẹn trước thời gian. Lưu tỷ cũng không làm khó cho cô, dù sao cô có tài năng về thanh ngâm, hơn nửa chỉ là tạm thời không thể bắt đầu làm việc, khi mọi việc hoàn thành, có thời gian cô sẽ lại liên hệ.

Nói chuyện điện thoại xong, cô ngồi trên ghế sofa một lát, phát hiện cả người hôi chua, liền chạy nhanh đi tắm rửa. Tắm rửa sạch sẽ, đã đến chín giờ, cô còn chưa ăn cơm, đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cũng may ba làm sẵn cho cô chút thịt kho và dưa muối, cô còn có chút gạo, phải đi hầm cháo.

Lục Xuyên không có báo trước cho Kim Hạ, trực tiếp đến đây, lúc hắn vào nhà, Kim Hạ đang ngồi bên bàn ăn, thìa cháo đang hướng vào miệng.

Thấy Lục Xuyên, cô sửng sốt một lát, hay là đêm nay lại muốn gia hình.

Lục Xuyên đi đến bàn ăn: “Đến khi nào?”

Buông thìa, giơ lên tươi cười, Kim Hạ đi đến vài bước tiếp, kéo ghế dựa ra: “Buổi chiều.”

Lục Xuyên ngồi xuống: “Sao giờ mới ăn cơm?”

“Do chuyển nhà trì hoãn.” Kim Hạ ngửi được mùi rượu trên người anh: “Tôi nấu cháo trắng, anh có muốn ăn một chút không, vị rất được.”

Buổi tối Lục Xuyên có bữa ăn, nhưng thật ra không có đói bụng, bất quá khi anh nhìn thấy thịt kho và dưa muối trên bàn, cũng không biết vì sao, lại đói bụng có chút thèm ăn: “Được.”

Kim Hạ xoay người vào bếp múc cho hắn một chén, dùng bộ bát lần trước bọn họ mua ở siêu thị. Lục Xuyên cầm lấy, hạt cơm trong suốt trong sáng, bay ra cổ hương thơm ấm áp, trong cháo có vài sợi vàng vàng, anh nhìn kỹ, là gừng giã nhuyễn.

Nhíu nhíu mày, hắn cầm lấy thìa bát, định lấy gừng ra, Kim Hạ thấy, nhặt lên đôi đũa gát trên đĩa rau ở trên bàn, cầm lấy chén trong tay Lục Xuyên: “Tôi giúp anh nhặt.”

Lục Xuyên dừng một chút, không nghĩ động tác nhặt gừng nhỏ của mình rất rõ ràng, lại bị cô nhìn ra, bất quá anh cũng không cự tuyệt, liền im lặng nhìn cô cẩn thận lưu loát thay anh nhặt hết, cầm chén còn trở về, anh tự tay tiếp nhận: “Những thức ăn này em mang từ nhà lên?”

Kim Hạ gật đầu: “Vâng, đều là ba tôi tự tay làm, anh nếm thử xem.”

Lục Xuyên gắp chút ra ngâm phóng tới cháo lý, lấy chước yểu ăn, có hương vị măn mặn, còn rất dễ ăn: “Cha mẹ em, thân thể vẫn khỏe hả.”

Kim Hạ cười yếu ớt: “Vâng, đều rất khỏe mạnh, cám ơn Lục cục trưởng quan tâm.”

Lục Xuyên cười cười, không nói gì nữa, trừ bỏ lễ phép hỏi thăm vài câu, bọn họ cũng không có chuyện gì để nói, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh ngồi ở nhà ngồi trước bàn ăn cũng ăn cơm với phụ nữ anh bao nuôi, không biết có thể nói cái gì.

Kim Hạ gắp khối thịt kho cho vào bát anh: “Đây là dùng nước nắm ủ lâu năm làm, vị rất đậm đà.”

Lục Xuyên nếm thử: “Ừm, quả thực rất ngon miệng.”

Kim Hạ làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh là người bản địa, cuối tuần sao không ở nhà?” Cô vốn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không đến

Lục Xuyên tình ý sâu xa nhìn cô: “Sao vậy, không hy vọng anh đến đây?”

Kim Hạ phốc xích cười: “Anh suy nghĩ nhiều, đây là nhà của anh, sao tôi có thể hy vingj anh không đến.” Thực ra thì cô hy vọng anh không đến, liền thay đổi đề tài: “Lại nói tiếp, hôm nay tôi chuyển nhà còn bị bác tài lừa, đều tai khu trọ của anh rất tốt, người ta cho rằng tôi rất nhiều tiền.”

Lục Xuyên nhíu mày: “Hả? Sao lại thế.”

Kim Hạ kể đại khái là sự tình một lần, Lục Xuyên buồn cười: “Cho nên em liền tính một mình chuyển đồ đi lên?”

“Bằng không có thể làm sao bây giờ, em lại không thể bắt buộc hắn chuyển.”

Lục Xuyên cười cười: “Sao lại không thể? Em có thể hù dọa hắn, nói gọi điện thoại giúp đỡ, kêu phóng viên, hoặc gọi 110.”

Kim Hạ thở dài: “Quên đi, dù sao đồ đạc cũng không có bao nhiêu, giữa trưa mùa hạ, bọn họ đều tránh tiền vất vả.”

Lục Xuyên không đồng ý: “Có ai kiếm tiền dễ dàng. Hơn nữa đây là hai chuyện khác nhau, đã ngã giá, sao hắn có thể đổi ý.”

Kim Hạ nghĩ rằng, anh kiếm tiền cũng rất dễ dàng, Vương Minh Lãng lăng xăng biếu tiền cho hắn: “Bất quá chuyện cũng xảy ra rồi, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.”

Lục Xuyên ăn xong buông bát đũa: “Lầm sau gặp lại chuyện như vậy, rút kinh nghiệm thông minh chút, đừng dễ dàng bị bắt nạt như vậy.”

Kim Hạ dạ, dọn dẹp bát đũa trên bàn tiến vào bếp, đứng ở bên cạnh bồn bắt đầu rửa chén. Chà xát cọ xát hơn nữa ngày, còn lau sạch lại bàn một lần nữa, đến khi không nhiễm một hạt bụi, rốt cục cô chậm rãi đi ra khỏi phodng bếp, Lục Xuyên liếc nhìn cô một cái: “Lâu như vậy, có phải em đem bát có trong nhà tôi rửa sạch lại một lần hay không?”

Kim Hạ cười mỉa: “Không có, tôi sợ rửa không sạch, cho nên phá lệ cẩn thận. “ Không biết khi nào anh nổi lên thú tính, chỉ có thể kéo dài một khắc thì được một khắc.

Lục Xuyên xoa xoa mi tâm: “Lại đây.”

Kim Hạ thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, dường như sắp mệt chết đi, lại xoa mi tâm, hỏi: “Anh bị đau đầu hả? Hay để tôi mát xa cho.”

Lục Xuyên gật đầu, bởi vì công tác, suy nghĩ quá nhiều, anh thường bị đau đầu, về sau uống rượu càng rõ ràng, trước đây có đến bệnh viện chụp CT, lại không có vấn đề gì.

Kim Hạ để anh ngồi lên chiếc sofa đơn,đầu tựa vào lưng ghế ngồi, còn cô đứng ở phía sau thay anh mát xa, trước đây khi ba đau đầu, đã làm vật lý trị liệu ở phòng khám trong trấn trên, cô học chút thủ pháp, sau này ấn cho ba cô.

“Sao, lực đạo có đủ hay không?” Cô sợ làm anh đau, cho nên không dám mạnh tay.

Lục Xuyên nhắm hai mắt lại, cảm thụ ngón tay mềm mại qua lại trên trán mình: “Mạnh một chút, mạnh một chút nữa, đúng rồi, tốt, chính là như vậy.”

Trên tay Kim Hạ dùng sức, ở trên cao nhìn xuống vẻ mặt của anh, bởi vì ạnh từ từ nhắm hai mắt, cho nên cô tùy ý nhìn, trong lúc đó lông mày dần dần dãn ra, hô hấp cũng từ từ chậm lại.

Một lúc như vậy, cô nghĩ anh đang ngủ.

Lục Xuyên không có kêu ngừng, Kim Hạ vẫn tiếp tục ấn, để không giảm lực đạo, cô cố chịu ngón tay nhức mỏi, kỳ thật cô rất muốn hỏi một câu có khá hơn chút nào chưa, những người có thường thức đều biết làm sao để nói những lời này, sau đó cô có thể giải thoát.

Nhưng cô lựa chọn không nói, cô muốn để cho Lục Xuyên chủ động mở miệng.

Đầu Lục Xuyên cảm thấy như có một cái lồng nhốt lại một tầng lo lắng, ấm áp thoải mái, cô mát xa có chút kỹ thuật, sau khi máu đỉnh đầu được kích thích, đau đầu giảm bớt không ít, bất quá vì rất hưởng thụ, anh vẫn luyến tiếc kêu ngừng.

Từ từ, lực đạo trên đầu mình không mạnh như lúc đầu, sau một lúc yếu đi, lại tăng lên ngay lập tức, hiển nhiên cô đã thấy mệt mỏi, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, Lục Xuyên không có hé răng, tiếp tục nhắm mắt dường thần, để anh xem, cô có thể kiên trì đến đâu.

Cũng không biết sau bao lâu, khi Kim Hạ cảm thấy tay muốn rút gân. Lục Xuyên bỗng nhiên mở mắt, làm cô hoảng sợ, ha người cứ như vậy nhìn nhau, cơ hồ cô còn nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh.

Lục Xuyên tự tay kéo tay cô qua: “Tốt lắm, được rồi.”

Khóe miệng của Kim Hạ thoáng lên một độ cong cực nhỏ, dừng động tác trên tay, Lục Xuyên đem cô kéo ôm đến trên đùi mình, nắm tay cô khẽ xoa xoa”Mỏi không ?”

Kim Hạ lắc đầu: “Không mỏi.”

Lục Xuyên cười cười, nhẹ nhàng mát xa ngón tay của cô: “Cách này em học từ đâu vậy?”

“Trước kia em thường xoa cho ba em.”

Lục Xuyên gật đầu: “Mát xa tốt lắm.”

Kim Hạ chỉ cười cười, tùy ý hắn mát xa ngón tay của mình, lưng dán trong ngực dày rộng hữu lực của hắn, truyền đến một mảnh ấm áp.

Lục Xuyên ấn xoa nhẹ tay cô một lát, chóp mũi ngửi được mùi hương hoa cô vừa mới tắm xong, không kiềm được đưa mũi vào ngửi ngửi, hắn không biết đây là mùi hương gì, chỉ cảm thấy rất thơm, muốn ngửi rồi lại ngửi thêm nữa.

Theo bản năng vén mái tóc dài sau lưng cô lên, lộ ra chiếc cổ non mịn trắng nõn, cũng đang tản ra mùi thơm, hắn kìm lòng không đậu hôn lên, đó là nơi mà trước giờ hắn chưa bao giờ hôn qua.

Gáy sau của Kim Hạ bỗng nhiên bị hắn hôn, thân mình cứng đờ, tiếp theo bàn tay của hắn lần dò đến thắt lưng, dọc theo thắt lưng di chuyển dần lên trên, cách lớp áo cầm vật no đủ mềm mại, hắn dùng lực vuốt ve.

Theo bản năng, cô vươn tay giữ chặt tay hắn lại, cô miễn cưỡng xoay người: “Anh không mệt sao?”

Lục Xuyên cắn vành tai của cô một chút, thì thào: ” Anh mệt chết đi, nhưng sức để ở trên giường với em thì lúc nào cũng có.” Nói xong tiếp tục hôn lên cổ của cô, Kim Hạ giãy dụa hai cái, nhưng lại cảm thấy có cái gì đó ở dưới cứng rắn đâm đâm vào mình. : “Không phải chúng ta sẽ làm ở phòng khách chứ?”

“Ở phòng khách có vấn đề gì?”

Kim Hạ kéo kéo tay hắn: “Bên kia là ban công, chúng ta làm ở trong này, chẳng phải sẽ bị người khác thấy sao?”

Lục Xuyên kéo tay cô cắn một ngụm: “Yên tâm, những tòa nhà nơi đây cách nhau rất xa, nhìn không thấy.”

“Nhưng mà…” Kim Hạ vẫn cảm thấy không ổn: ” Lỡ như bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”

Lục Xuyên buồn cười: “Cũng không phải có Thiên lý nhãn, thì làm sao nhìn thấy. Hơn nữa, anh còn có rất nhiều loại tư thế cùng địa điểm muốn làm với em, nếu em cứ thẹn thùng như vậy, về sau làm sao bây giờ?”

Kim Hạ thừa dịp hắn thả lỏng, lập tức đứng lên, tội nghiệp nhìn hắn: “Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, hay chúng ta về giường đi.” Nếu là như thế này, liền càng không thể làm ở phòng khách, những chuyện mới lạ nên để diễn ra từ từ, nếu ăn quá nhanh, thì chẳng phải sẽ mất dần sự mới mẻ và lực hấp dẫn hay sao?

Lục Xuyên nhìn cô sau một lúc lâu, đem cô bế lên, đi thẳng vào phòng ngủ: “Lần này theo ý em.”

Có một vài chuyện của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn tương đồng nhau, phụ nữ dù có ăn no vẫn có thể dư chỗ để chứa thêm một vài món ăn ngọt, đàn ông dù có mệt vẫn có thể thừa sức cùng phụ nữ trên giường, đại chiến ba trăm hiệp.

Buổi sáng vẫn là Lục Xuyên tỉnh trước, Kim Hạ vẫn là đưa lưng về phía hắn ngủ, nửa thân trần lộ ở bên ngoài chăn, hắn nhịn không được đứng dậy nhẹ hôn lên bờ vai trần trụi ấy, tối hôm qua lại đem cô ép buộc đến liên tục cầu xin tha thứ, hơn nữa còn mới chuyển nhà, chắc là mệt lắm rồi , cho nên hắn không định gọi cô dậy, tự mình đứng dậy đến phòng vệ sinh rửa mặt .

Kim Hạ bị đồng hồ báo thức của di động đánh thức, lăn từ trên giường xuống dưới, nhảy bật dậy mặc quần áo, hôm nay là thứ Hai, đi làm không thể muộn. Cô nhìn bên cạnh trống rỗng, quần áo của Lục Xuyên cũng không thấy, có lẽ anh ta đã đi rồi.

Mặc quần áo, cô hoả tốc chạy đến buồng vệ sinh, vung tay đẩy cửa ra, Lục Xuyên đang ở bên trong tắm rửa, nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu lên, Kim Hạ đứng ở cửa, nhìn thân hình trần trụi của người đàn ông trước mắt, ngây ra như phỗng, hắn không phải đã đi làm rồi sao?

Lục Xuyên chờ cô giải thích, nhưng sau một lúc lâu cô cũng không mở miệng, liền cười rộ lên: “Sao thế, muốn tắm uyên ương với anh à?”

Kim Hạ thế này mới lấy lại tinh thần, cứng ngắc cười cười: “Ngại quá, em không biết anh ở bên trong, em đi tìm toilet khác.” Nói xong liền đóng cửa lại chạy. Cô không phải chưa thấy qua Lục Xuyên trần trụi, nhưng chỉ thấy trần trụi khi hắn ở trên giường mà thôi, nên hiện tại cô giống như mình đã nhìn thấy sự cực kì riêng tư của người khác, nên xấu hổ không thôi.

Lục Xuyên tắm rửa xong đi ra, vừa vặn gặp phải Kim Hạ cũng rửa mặt xong, mắt của cô vẫn không dám ngước lên nhìn hắn, liền cố ý đứng sừng sững trước mặt của cô: “Như thế nào, lợi dụng anh xong, giờ muốn giả vờ không biết anh à?”

Kim Hạ không thể làm ngơ, đành phải giương mắt, gượng khởi mỉm cười: “Em lợi dụng anh lúc nào thế?”

Lục Xuyên nói đúng lý hợp tình: “Em nhìn lén anh tắm rửa.”

Kim Hạ bị nghẹn ở ngực: ” Em không phải nhìn lén, rõ ràng là không cẩn thận thôi mà.”

“Em có chứng cớ gì chứng minh không?”

“Em…” Kim Hạ không biết nói gì, nhíu mày: “Cho dù em lỡ nhìn, cũng đâu có lợi dụng gì anh, không phải anh vốn cũng rất muốn cho em nhìn sao?”

“Sao em biết anh nghĩ thế?”

Kim Hạ khẽ cong khóe môi: “Có bản lĩnh thì sao này anh đừng trần trụi ở trước mặt em, nếu không anh chính là muốn cho em nhìn.”

Lục Xuyên ôm chầm thắt lưng của cô, hôn mạnh lên môi cô: “Được rồi, anh thừa nhận, anh đúng là muốn cho em nhìn, hoan nghênh em lần sau tắm cùng với anh.”

Kim Hạ âm thầm bĩu môi, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Lần sau nói sau, hiện tại em muốn đi làm .”

Lục Xuyên cảm thấy có lý, nên buông cô ra: “Đi thôi.”

Vừa được buông ra, Kim Hạ chạy nhanh chạy tới cửa thay giày, sau đó chạy như bay ra ngoài. Cô cảm thấy đạo hạnh của mình vẫn là không đủ cao thâm, cho dù rất đầy đủ về lí thuyết, nhưng đến khi thực hành ứng dụng thì vẫn là không được thuận buồm xuôi gió cho lắm, không giống Lục Xuyên kinh nghiệm phong phú thực chiến, da mặt có thể dày bất cứ lúc nào.

Sau khi đến công ty, mở máy tính lên thấy tin nhắn, cô mới nhớ tới đã sắp đến lúc giao bảng báo danh cho cuộc thi kiến trúc sư. Tuy rằng chuyên nghiệp của cô không phải kiến trúc, nhưng sau khi tán gẫu cùng với đồng nghiệp mới biết việc ghi danh ngành kiến trúc sư đó đối với chuyên nghiệp hạn chế không nghiêm, cô cũng có thể tham khảo, một khi thi đạt, lấy được giấy chứng nhận trực thuộc ở đơn vị kiến trúc, vị trí kiến trúc sư hạng hai cũng có thể thu vào 1 năm hai vạn, nếu là kiến trúc sư chính thức phải đến hơn năm vạn.

Cho dù hiện tại có kim chủ là Lục Xuyên, nhưng dù sao chỉ có thể dựa vào nhất thời, không thể dựa vào cả đời, vẫn là tự mình kiếm tiền thì vẫn chắc hơn. Cô định đi thi khảo sát trước, sau đó chuyển nghề sang ngành kiến trúc, thậm chí nếu có thể chuyển qua bên khâu thiết kế, tích lũy vài năm kinh nghiệm, thì thu nhập của cô có thể cao hơn hiện tại rất nhiều, hơn nữa có bản lãnh thực sự, ít nhất không cần ủy khuất bán đứng thân thể như hiện nay.

Sau khi ghi số báo danh xong, cô đi đến văn phòng của Vương Minh Lãng, cần hắn kí tên vào một số giấy tờ. . Gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong nói vào đi, cô đẩy cửa đi vào: “Vương tổng.”

“Kim Hạ à, chuyện gì?” Vương Minh Lãng đang tạo một động tác đánh gôn hoàn hảo, đang luyện tập trước gương.

“Vương tổng, tôi muốn tham gia ghi danh cuộc thi kiến trúc sư, anh xem có thể kí tên vào giấy đăng kí giúp tôi không?”

Vương Minh Lãng ngoắc tay: “Lấy lại đây.”

Kim Hạ nhanh chóng đem giấy đưa qua, Vương Minh Lãng nhìn nhìn: “Cô rất có chí cầu tiến.”

Kim Hạ mỉm cười: “Học thêm một vài thứ luôn không thừa.”

Vương Minh Lãng gật đầu, những năm gần đây, nếu sống mà không có chí cầu tiến, cũng chỉ có đói chết, giống hắn tuy rằng học tập không tốt, nhưng có thể uống rượu, có thể cầu xin, có thể ra vẻ đáng thương, đây cũng là một nghề nghiệp đặc thù mà không phải ai cũng làm được.

“Đến đây, tôi kí tên giúp cô.” Nói xong buông gậy đánh golf, vòng đến sau bàn công tác, lấy ra con dấu ấn lên tờ báo danh một màu đổ tươi. Chuyện cô đi thi lần này, cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, hơn nữa nếu như cô có thể thi đậu, nói không chừng còn có thể đến đầu tư bên hạng mục của hắn.

Kim Hạ thấy hắn đã đóng dấu xong, liền vươn tay đón lấy, Vương Minh Lãng rụt tay lại: “Đợi chút, lần trước khi cô đi ăn cơm với Chu Quảng Phúc, Lục Xuyên nửa đường đem cô mang đi, là chuyện gì thế?”

Kim Hạ khẽ đảo mắt: “Vương tổng cảm thấy là chuyện gì?”

Vương Minh Lãng cười cười, hiểu rõ: “Bên phía Lục Xuyên, có động tĩnh gì không?”

“Tạm thời vẫn chưa thấy gì.”

“Kim Hạ à, cô cần phải giúp tôi ở trước mặt Lục Xuyên nói tốt vài câu, thổi thổi gió bên gối một chút, dến khi hạng mục được bàn xong, cô chính là công thần lớn nhất.”

Kim Hạ buồn cười trong lòng, Vương Minh Lãng cũng biết diễn quá mức, Lục Xuyên cũng không phải hôn quân cổ đại, trầm mê nữ sắc không biết tự kềm chế, hạng mục có thể bàn thành công hay không, có rất nhiều loại nhân tố, nữ sắc chính là trợ lực, cũng không phải nguyên nhân chính.

Nở nụ cười cung kính, liên tục gật đầu: “Vâng, Vương tổng, ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nói tốt về hạng mục lần này.”

Vương Minh Lãng thế này mới đem tờ giấy báo danh đưa cho cô: “Hiện tại hạng mục lần này, còn có rất nhiều vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất, chính là giá thầu, rốt cuộc định bao nhiêu thì mới thích hợp.” Dừng một chút, hắn nói: “Dù sao nếu Lục Xuyên có tin tức gì mới, cô nhất định phải báo cho tôi ngay lập tức.” Nếu Lục Xuyên thường xuyên tìm cô, nói không chừng cô có thể có tin tức gì đó mà anh ta không biết.

Kim Hạ khẽ gật đầu: “Vương tổng yên tâm, tôi biết phải làm sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play