Trong phòng sinh, theo sau tiếng kêu gào khàn cả
giọng cuối cùng của Kim Hạ, tiếng khóc nỉ non trung khí mười phần rốt
cục vang lên, bác sĩ cắt bỏ cuống rốn, nâng đứa bé cả người nhầy nhụa,
hồng nhạt, lại nhiều nếp nhăn, nói: “Chúc mừng, là bé trai.”
Kim Hạ nằm trên giường thở hỗn hển, đầu đầy mồ hôi, sau đớn của sinh sản
bình thường khiến cô mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, Lục Xuyên ngồi bên
cạnh, hai tay cần bàn tay mềm mại của cô, đưa lên môi hôn, nghẹn ngào:
“Bảo bối, về sau anh sẽ không để cho em chịu nổi khỏ này nữa.” Anh kiên
trì cùng cô sinh, lúc trước cũng có nghe được sinh con rất đau, nhưng
không có tận mắt nhìn thấy, không thể cảm thụ loại chấn động đau đớn
này.
Y tá tắm sạch cho đứa bé cẩn thận bao lại, đưa đến
trong lòng Kim Hạ, đứa bé khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, ngủ say, nắm tay nhỏ mập mạp, giống như bánh bao, Kim Hạ nhìn nó cười: “Quả nhiên lớn
lên giống ba.”
Lục Xuyên sờ đầu đứa bé, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngoài miệng lại nói: “Khuôn mặt nhăn nheo như vậy,
có chỗ nào giống anh?”
Kim Hạ không tranh cãi với anh, chỉ cười, thật sự giống anh, cô nhìn ra.
“Để anh ôm một cái?”
Kim hạ giao đứa bé cho anh, dặn dò: “Đỡ đầu nó.”
Lục Xuyên nhận lấy, một tay vững vàng ôm thân thể đứa bé, một tay đỡ lấy
cái cổ cùng cái đầu mềm mại của nó, giống như đang cầm một món đồ sứ mềm mại, đứa trẻ mập mạp này rõ ràng nặng đến 8 cân, vì sao đến tay anh,
lại có cảm giác rất nhẹ, rất nhỏ, giống như rất dễ bị hư, anh ngừng thở, nhìn kỹ khối thịt trong tay, mái tóc thưa thưa thớt thớt, làn da đỏ ứng hơi nhăn, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, cằm giống như một quả hạch đào
nhỏ.
Đây là con của anh và Kim Hạ.
Anh cổ họng căng thẳng, có chút muốn khóc.
Ngoài phòng sinh, Lục Chương Viễn sau khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa bé, giống như một con sư tử cáu kỉnh, chắp tay sau lưng di tới đi lui,
miệng lầm bầm liên tục: “Sau còn chưa ra, sao còn chưa ra.”
Lục Tống Thụy cũng lo lắng kiễng chân chờ đợi, bọn họ nhận được điện thoại
của con trai liền lập tức chạy đến, may mắn thời gian sinh nở cũng không dài.
Sau đó không lâu có y tá đi ra báo tin, nói là con
trai, làm cho Lục Chương Viễn xúc động hết sức, hé ra khuôn mặt già nua
cười đến mức giống như đào mềm, Lục Tống Thụy thoáng cái liền khóc,
không ngừng gạt lệ, làm hại Lục Chương Viễn ngừng lại khuyên bảo.
Kim Hạ được y tá đẩy khỏi phòng sinh, hai cụ bỗng chốc liền xông đến, Lục
Tống Thụy Văn an ủi cô: “Vất vả, nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện của đứa bé
con không cần lo, có chúng ta.”
Kim Hạ gật đầu, nhẹ ôm đứa
bé một chút, rồi giao cho Lục Tống Thụy Văn vừng vàng tiếp nhận, vừa
thấy liền vui vẻ ra mắt: “Ôi nhìn bộ dáng đứa bé này nè, cùng Xuyên Nhi
trước đây một khuôn khắc ra.”
Lục Chương Viễn ở bên cạnh
chen đầu vào nhìn xem, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy dịu dàng, chấn
động rớt xuống một thân uy nghiêm, chỉ còn bó lớn hiền từ: “Bà à, để tôi ôm một cái.”
Lục Tống Thụy Văn lườm ông một cái, xoay người qua, ngăn ông lại: “Thôi đi, ông lại không biết nặng nhẹ, đừng làm đau cháu tôi.”
Lục Chương Viễn quanh quẩn trước mặt vợ, vội la lên: “Anh cam đoan nhẹ tay
nhẹ chân còn không được sao?” Sau đó lại cười với bảo bảo: “Ngoan cháu
nội, đến, để ông nội ôm một cái.”
Lục Tống Thụy Văn lại
xoay người qua, bĩu môi nói: “Anh đợi lát nữa đi, em còn ôm chưa đủ, em
còn phải giảng thứ tự trước sau sao?”
“…” Lục Chương Viễn
không biết xấu hổ tranh giành với vợ, cũng chỉ có thể ở bên cạnh trông
mong, lo lắng suông, chờ khi nào vợ ôm đủ, mới đến lượt ông.
Lục Xuyên dìu Kim Hạ về phòng, ở bệnh viện 3 ngày, bọn họ liền mang theo
bảo bảo về nhà, trong nhà tất cả đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ ông cụ non
vào ở.
Ông cụ non xứng đáng với cái tên, thích nửa đêm oa
oa khóc lớn, có tinh thần dày vò, khiến Kim Hà và Lục Xuyên chân tay
luống cuống, tưởng nó muốn bú sữa, Kim Hạ đút cho nó ăn, nó lại nhổ ra,
nhìn xem mà Lục Xuyên bốc hỏa, ông đây muốn ăn mà ăn không được, đút đến miệng cho mày, mày còn dám nhổ ra!
Tưởng nó muốn đi tiểu,
Lục Xuyên đi xi cho nó nước tiểu lại không chảy ra, hoàn toàn khô ráo,
vừa không đói bụng lại không buồn tiểu, vì sao vẫn khóc?
Chị Nguyệt nói trẻ con chính là như vậy, phải ôm nó dỗ dỗ, Lục Xuyên đành
phải nghe lời ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng đứa bé, đù đưa qua lại,
thằng nhỏ kia đại khái cảm thấy đu đưa mới lạ, dần dần im lặng, mở to
hai mắt đen lúng liếng nhìn Lục Xuyên, Lục Xuyên thấy nó yên tĩnh lại,
vừa lòng nở nụ cười: “Đây mới là con trai ngoan của ba.”
Đáng tiếc phương pháp đu đưa hai bên này chỉ có hiệu quả trong vài buổi, Lục Xuyên thường xuyên trước mặt mang theo vẻ mệt mỏi đi làm, từ khi chính
mình làm cha, anh mới cảm nhận sâu sắc làm cha mẹ không dễ.
Thật vất vả chăm bẵm Lục Thần Duệ cả một buổi chiều, thằng bé lại kêu ba mẹ
ông nội bà nội, bộ dáng nhỏ nhắn ngoan ngoãn kia kêu một tiếng khiến mọi người đều yêu, Lục Chương Viễn có lúc ôm nó không buông, liên tục kêu
nó gọi ông nội.
Có hôm Lục Xuyên cùng Kim Hạ đi chỗ khác
bàn bạc chuyện này, đưa Lục Thần Duệ cho Lục Chương Viễn chăm sóc, Lục
Chương Viễn tất nhiên cầu còn không được, cầm nhiều loại đồ chơi dụ Lục
Thần Duệ cười, nhưng tiểu tổ tông mờ mịt mở to mắt, một chút cũng không
lĩnh hội được ý đồ của ông nội, chỉ vô tội nhìn ông.
Lục
Chương Viễn nhớ đến Lục Xuyên trước đây đặc biệt thích cười ngựa, mỗi
lần anh ngồi ở trên cổ đều khanh khách cười to, vì thế cũng bắt chước
năm đó, ôm lấy Lục Thần Duệ đặt lên vai, hai tay bắt lấy hai móng vuốt
nhỏ mập mạp đầy thịt, tầm mắt Lục Thần Duệ lập tức tăng cao không ít, tò mò nhìn quanh bốn phía, Lục Chương Viễn lại đi qua đi lại, nó liền mở
to cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, tính tình giống như cha nó trước kia.
Hai ông cháu chơi cưỡi ngựa một lát, chơi một cú nữa Lục Chương Viễn mới
thả nó xuống, Lục Thần Duệ hình như đã đi vững, còn có thể run run hai
chân nhỏ chạy nhanh, Lục Chương Viễn thấy trong phòng không có người
khác, dứt khoát nằm úp sấp trên sàn nhà, làm ra bộ dáng con hổ, từng
bước một đến gần Lục Thần Duệ, Lục Thần Duệ thấy vậy, kẽo kẹt kẽo kẹt
chạy trốn phía trước, vừa trốn vừa quay đầu nhìn ông nội, cười đến chảy
nước mắt.
Khi bọn Kim Hạ trở về, liền thấy đường đường là
tư lệnh đại nhân, ở nhà bọn họ chơi vui đến quên trời quên đất, còn lấy
đầu dụi vào cái bụng tròn vo nhỏ nhắn của Lục Thần Duệ, đều cười thầm,
này nếu để người khác thấy, còn đâu uy nghiêm của tư lệnh.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Lục Chương Viễn nhìn lại, vợ chồng Lục Xuyên đứng ở cửa, mặt lạp tức cứng lại, lập tức đứng dậy từ mắt đất, sửa sang lại
quần áo, vội ho một tiếng: “Trở về sao không báo một tiếng.”
Lục Xuyên cố nén cười: “ba, còn thấy ba chơi vui vẻ như vậy, sẽ không không biết xấu hổ quáy rầy ba.”
Lục Chương Viễn vẻ mặt cứng ngắt: “Các con đã trở lại, vậy ba về đây.”
Kim Hạ khuyên nhủ: “Ba, ở lại ăn cơm đi, bây giờ sắp đến giờ cơn rồi.”
“Không ăn.” Lục Chương Viễn thay giày xong, liền đẩy cửa rời đi, Kim Hạ chọc chọc Lục Xuyên: “Sao anh không khuyên ba?”
Lục Xuyên cười thầm: “Ba bị chúng ta bắt găp, còn xấu hổ, em để cho ông đi đi.”
***
Sau khi Lục Thần Duệ 3 tuổi, tính cách nghịch ngơm của bé trai hoàn toàn
biểu lộ, mỗi ngày ở nhà leo lên trèo xuống, đông sờ tây ngó, không chút
yên tĩnh, nhất là lúc ăn cơm, mới khiến Kim Hạ đau đầu nhất.
Bọn họ đặc biệt mua ghế trẻ em cho Lục Thần Duệ, để nó ngồi ở bên cạnh bàn
cùng ăn với người lớn, buổi tối 30 năm đó, ông nội bà nội đến , ông
ngoại và bà cố cũng đến, người một nhà hòa thuận xum vầy cùng nhau đoàn
viên, Lục Thần Duệ chạy như điên, vừa thấy nhiều người như vậy, hứng thú nhảy lên nhảy xuống, Kim Hạ ôm nó ngồi vào ghế trẻ em, chuẩn bị ăn
cơm,nó sống chết không chịu muốn đi ra: “Mẹ, con muốn chơi.”
Kim hạ biết đứa nhỏ này mặn nhạt không ăn, đành phải trở mặt: “Không được
chơi, bây giờ phải ăn cơm, chờ ăn cơm xong, sẽ cho ba con dẫn con đi xem bắn pháo hoa.”
Lục Thần Duệ vừa nghe có pháo hoa, mới phối hợp một chút, Kim Hạ bới cho nó một chén cơm nhỏ, trộn chút rau cùng
thịt, để trước mặt nó: “Ngoan, ăn chậm một chút.”
Lục Thần Duệ bỉu cái miệng nhỏ nhắn: “Mẹ đút.”
Kim Hạ biết nó đang nổi hứng trêu chọc, bình thường tự ăn, bây giờ lại muốn người ta đút: “Mẹ cũng phải ăn cơm, không có tay dư đút con, con tự ăn
đi.”
Lục Xuyên sờ cái đầu nhỏ nhắn của nó: “Ngoan, nghe lời mẹ, tự ăn, ăn xong ba sẽ thưởng.”
Lục Thần Duệ vừa nghe có thưởng, liền ngoan ngoãn cầm lấy cái muỗng nhỏ của mình, múc cơm đưa vào miệng, lúc này bọn Kim Hạ mới động đũa, còn chưa
ăn được mấy miếng, Lục Thần Duệ chỉ vào cái ly kêu: “Mẹ, con muốn uống
nước.”
Trong ly Kim Hạ chứa Coca, bình thường cô tránh đổ
uống này có ở nhà, không tốt với răng nanh của trẻ em: “Duệ Duệ, đây là
đồ uống của người lớn, con không thể uống.”
Lục Xuyên múc bát canh gà cho nó: “Trẻ em chỉ có thể uống cái này.”
Lục Thần Duệ lúc này mặc kệ, ra đòn sát thủ, hai chân nhỏ đáp cái, oa oa
khóc lớn, kim Hạ và Lục Xuyên đều thương lượng tốt, tuyệt đối không vì
nó khóc lớn mà chịu uy hiếp, cho nên không để ý đến nó, vài cụ như đứng
đống lửa, như ngồi đống than, đang đau lòng cháu nội a, nhưng lại không
thể tùy tiện mở miệng, cuối cùng là Lục Chương Viễn nhịn không được: “Để cho nó uống một ít đi, cũng không có gì đáng ngại.”
Kim hạ và Lục Xuyên còn chưa có lên tiếng, Lục Thần Duệ liền gào lên: “Ông nôi, ông nội, cháu muốn uống nước!”
Này khóc khiến Lục Chương Viễn kêu một tiếng đau lòng a, rất nhanh đứng lên khỏi chỗ ngồi, bưng Coca đi đến ghễ của Lục Thần Duệ: “Đến đây, ông nội đút con.”
Lúc này Lục Thần Duệ mới ngừng khóc, liền cầm ly uống một chút, yên tĩnh, vùi đầu ăn cơm, Lục Chương Viễn trở lại chỗ
ngồi của mình: “Nhìn xem, cho nó uống không phải không khóc nữa, chuyện
nhỏ đơn giản như vậy mà.”
Kim Hạ liếc mắt nhìn Lục Xuyên
một cái, Lục Xuyên lắc đầu, hơi hơi thở dài, không nghĩ đến ở trên giáo
dục trẻ em, trong những người đang ngồi ở đây, ý chí cách mạng bạc nhược nhất, lại là người bình thường uy nghiêm nhất.
Lục Thàn Duệ qua loa ăn vội mấy ngụm cơm, liền ném muỗng nhỏ: “Ông nội, ông nội, cháu muốn chơi.”
Lục Xuyên nói: “Con chưa ăn cơm xong.”
Lục Thần Duệ không để ý đến lời ba nói, vẫn hô: “Ông nội, ông nội, cháu muốn chơi.”
Lục Chương Viễn nói: “Thân thể là tiền vốn của cách mạng, ăn cơm xong mới chó thể chơi.”
Lục Thần Duệ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như mưa: “Ông nội, cháu không muốn ăn,cháu muốn chơi.”
Lục Chương Viễn tiến thoái lưỡng nan, rối rắm nửa ngày nói: “Vậy cháu trước chơi một lát, sau đó trở về ăn cơm, được không?”
Lục Thần Duệ hít hít mũi gật đầu, Lục Chương Viễn ôm nó ra khỏi ghế ngồi,
nó liền thả hai cái chân nhỏ chay đi tìm đồ chơi, mà chuyến này vừa đi
sẽ không thấy trở về ăn cơm.
Lục Tống Thụy Văn cười nói: “Được, ông Lục, anh vậy là nhược điểm hòan toàn bại lộ trước kẻ địch rồi, chưa chiến mà bại a.”
Lục Xuyên cũng nói: “Ba, chẳng lẽ ba không biết đứa trẻ hối lộ sẽ chọn quả
hồng mềm nắm sao? Người đang ngồi nhiều như vậy, sao nó không kêu người
khác, lại kêu ông nội hả?”
Lục Chương Viễn nghẹn họng không trả lời được, một lát sau lông mày nhướng lên trừng mắt: “Nó là cháu
nội cha, cha liền sủng nó chơi!”
***
Tư lệnh
Lục cưng cháu có tiếng, không có điểm dừng, không có nguyên tắc, không
có răn dạy, có lúc Lục Thần Duệ học trượt patin, chính mình không cẩn
thận tông vào bồn hoa ven đường, mặt bị trầy một chút, sưng lên, sau khi ông Lục biết, tựa giận nổi trận lôi đình, thổi râu trừng mắt huấn luyện viên trượt băng kia, giám thị bất lực!
Mùa thu Lục Thần
Duệ 6 tuổi, Lục Chương Viễn lại dẫn nó đến quân khu chơi, Lục Tống Thụy
văn cũng dọn đến nhà thủ trưởng của bọn họ ở quân khu, thuận tiện chăm
sóc cháu nội. Trong ký túc xá quân khu có nhiều trẻ em, Lục Thần Duệ rất nhanh liền quen thuộc với bọn trẻ, trở thành vua.
Sát bở
tường trong viện bọn chúng có một cây hồng, bây giờ đang là mùa kết quả, một chùm nặng trịch treo ở ngọn cây, thoạt nhìn chín mọng nhiều nước,
ngon mê người.
Một cây gậy trúc từ bên ngoài tưởng thò lên, đánh rớt quả hồng ra ngoài, trong tường một thằng bé tóc ngắn lông ngắn thấy, lập tức chạy đến chỗ Lục Thần Duệ nói: “Báo cáo tư lệnh,có quân
địch đến ăn cắp thành quả cách mạng của chúng ta!”
Cánh tay nhỏ bé của Lục Thần Duệ vung lên: “Chính úy Trầm, cùng ta đi thị sát.”
Vì thế vài đứa trẻ líu ríu chay ra ngoài tường, hái quả hồng cùng là một
bang thiếu nhi, ở viện bên cạnh, 2 nhóm gia hỏa đối mặt, đều trở nên
khoe khoang, Lục Thần Duệ kêu: “Ai là đầu lĩnh, hãy xưng tên!”
Cậu bé cầm đầu đối phương liếc mắt cao thấp quét Lục Thần Duệ một cái, nghiêng đầu hỏi: “Đây là ai? Chưa thấy qua.”
Một tiểu bất điểm bên cạnh có chút nao núng trả lời: “Tham mưu trưởng Bạch, đó là cháu của tư lệnh.”
Tham mưu trưởng Bạch hừ một tiếng trong lỗ mũi: “Ta không quen nhìn mấy
thằng dượi hơi vào danh hiệu của cha ông ở bên ngoài hỗn, đánh hắn!”
Bọn trẻ hai bang cứ như vậy mà đánh nhau, cảnh vệ ở cổng nhìn thấy, chạy
nhanh đến khuyên can, nhưng ông cha của bọn này ai cũng đều không được
đắc tội, chỉ có thể kiên quyết kéo ra, không dám mắng một câu.
Lục Thần Duệ chùi chùi cái mũi, gào to với cầm đầu bên kia: “Mày nhớ kỹ cho tao, tao gọi là Lục Thần Duệ, muốn báo thù lúc nào cũng hoan nghênh!”
Gào xong nói với anh em của mình: “Được rồi được rồi, giải tán, người
nào về nhà người nấy, người nào tìm mẹ người nấy.”
Nó tự
động quay về biệt thự, vết thương trên mặt ông nội bà nội liếc mắt một
cái liền nhìn ra, Lục Chương Viễn tức giận nói: “Là ai đánh! Ai dám đánh chau nội ông? Làm phản sao?”
Lục Thần Duệ không thể nói nhún vai: “Bọn trẻ ở viện bên cạnh.”
Lục Chương Viễn vừa nghe là bọn trẻ đánh nhau, tức giận liền giảm một chút, ông là người lớn, cũng không thể bắt nạt trẻ em, lại gào lên với Lục
Thần Duệ: “Sao cháu lại chạy đi đánh nhau?! Có tin ông nói với mẹ cháu
hay không.”
Lục Thần Duệ chạy nhanh đến, ôm bụng Lục Chương Viễn: “Ông nội, cầu ông, ông đừng nói cho mẹ cháu biết, bà rất khủng
bố, đến ba con còn sợ bà, không dám không nghe lời.”
“Biết mẹ cháu khủng bố thì lần sau ngoan một chút cho ông, bằng không ông nội cũng không dạy được cháu.”
Lục Thần Duệ liên tục gật đầu, chỉ cần không bị mẹ phát hiện đánh nó vài
cái, nó thế nào cũng được. Cùng lúc đó, ở ngoài Maldives ngàn dặm, Kim
Hạ ở dưới ánh mặt trời đã khuất đánh liên tục 2 cái hắc xì mạnh, nghi
hoặc nói: “1 nhớ 2 mắng 3 thương, 2 cái hắc xì, có người mắng em.”
Lục Xuyên kéo tay cô, đi trên bờ cát: “Có ai dám mắng em.”
“Chắc không phải là Duệ Duệ lại làm chuyện xấu, ở sau lưng nói xấu em chứ.”
Lục Xuyên dừng chân, xoay mặt cô qua, nghiêm túc nói: “Chúng ta đang ở thế
giới của hai người, không cần suy nghĩ chuyện khác, chuyên tâm một
chút.”
Kim Hạ cười giận anh: “Đều là vợ chồng già, còn chơi đùa đủ kiểu.” Nói xong lại có chút mất mát: “Thơi gian trôi qua thật là nhanh, đảo mắt chúng ta đã già đi.”
Lục Xuyên cúi đầu hôn cô một cái: “Bé ngốc, em một chút cũng không già, ở trong mắt anh, em vẫn là đẹp nhất.”
Kim Hạ giương mắt, chống lại con ngươi thâm sâu của anh, giống nhau hàm
chứa kiên định từ lâu, năm nay anh đã gần 40, năm tháng coi như lưu tình với anh, nhưng ít nhiều cũng để lại chút dấu vết, may là, ít nhất những thay đổi này đều xảy ra trên khuôn mặt của bọn họ.
Cô vòng qua cổ anh, tràn đầy thâm tình: “Ông xã, em yêu anh.”
Anh hôn lên cổ cô: “Anh cũng yêu em.”
Năm thắng, mong người từ từ đến, để chúng ta từ từ già.
TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT