Kim Hạ nhận điện thoại: “Vâng? Là tôi. Anh đã đến cổng tòa nhà? Vâng, anh nhấn 1901, tôi mở cửa cho anh. Vâng, bái bai.”

Lục Xuyên mắt lạnh nhìn chằm chằm cô, Kim Hạ cắt di động, giải thích: “Tôi tìm người chuyển nhà, tối hôm nay liền chuyển đi, anh muốn kết hôn, hai chúng ta lại tiếp tục ở chung không thích hợp. Về phía ba tôi tôi sẽ mau chóng tìm phòng tốt để bọn họ chuyển ra ngoài, đến lúc đó trả lại chìa khóa cho anh.”

Lục Xuyên trong lòng cười lạnh, nhe răng cười, cười nhạo, thì ra cô đã quyết định chuyển đi, căn bản không định trưng cầu ý kiến của anh, chẳng qua thông báo với anh một tiếng. Một khi đã như vậy, vậy anh giữ cô lại làm gì? Phải đi thì đi, anh còn không tin rời cô, trái đất sẽ ngừng quay!

Kim Hạ nghe thấy chuông cửa vang, đứng dậy đi mở cổng cho sư phó ở dưới lầu, Lục Xuyên từ lúc đó trở đi, cũng không thấy nhúc nhích qua, chưa nói một câu, giống như một pho tượng trang nghiêm, ngay cả quần áo trong nếp gấp đều mang theo sức dãn cùng phẫn nộ.

Anh nghe thấy sư phó vào cửa, mang hành lý của cô từng bao từng bao chuyển ra ngoài, nghe thấy bước chân của cô, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến, đặt chìa khóa phòng trước mặt anh, nghe thấy thanh âm của cô, giống như nước suối róc rách trong núi rừng, nói cho anh trong tủ lạnh có gì, thuốc viêm dạ dày để ở đâu, âu phục còn chưa giặc phải nhớ cầm theo…

Anh nghe cô nói rất nhiều, cuối cùng cô nhẹ giọng nói cám ơn, tiếp theo bước chân rời xa, răng rắc khóa cửa.

Đã xong.

Anh cảm thấy nội tâm có cái gì, ngay lúc cửa đóng lại, nát.

*

Cũng không biết ngồi ở bên bàn ăn bao lâu, anh đã lâu rồi không có càm thấy cả người vô lực như vậy, như là cảm giác cột sống bị người nhổ mất.

Anh đứng lên, lại không biết chính mình đứng lên muốn làm gì, theo bản năng ở trong phòng lắc lư. Đẩy cửa phòng làm việc ra, trên giá từng xếp đầy sách, nay chỉ còn lại thưa thớt vài cuốn, tủ quần áo trong ,phòng ngủ, xuất hiện vài chỗ trống, đột nhiên thật sự chói mắt, nhà vệ sinh trên bệ rửa mặt, khăn mặt của cô, bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt, tất cả đều không thấy, chỉ có trong bếp, bát sứ Thanh Hoa lần đầu tiên bọn họ đi siêu thị mua thì còn…

Tim giống như bị xé rách, anh không biết vì sao cảm thấy phẫn nộ, cầm bát lên, toàn bộ quăng xuống đất đập nát, tiếp theo liền tông cửa ra ngoài.

Khi Trầm Dục nhận được điện thoại của Lục Xuyên, đang ở trong nhuyễn ngọc ôn hương vui đến quên cả trời đất, anh nghe thấy đầu bên kia một câu lời ít ý nhiều: Ra ngoài uống rướu với mình, chỉ biết chuyện lớn không ổn, rất nhanh mặc xong quần áo, thẳng đến chỗ nạn nhân.

Xuyên qua đám người hỗn loạn cùng ánh sáng chập chờm, khi ở quầy bar tìm được Lục Xuyên, anh đã uống không biết bao nhiêu. Trầm Dục ngồi xuống ghế cao chân, gọi ly rượu Tequila, vỗ vỗ vai anh: “Chuyện cậu kết hôn, bị lộ?”

Lục Xuyên lắc lắc ly rượu trong tay, Vodka ở giữa cuồn cuộn nổi lên một lốc xoáy nhỏ: “Cậu sao lại biết?”

Trầm Dục chậc chậc hai tiếng: “Tôi quen cậu bao lâu, cậu vểnh mông một cái, mình liền biết cậu muốn đẩy một cục cứt như thế nào.(AN: lời tác giả 100% nha _._!!) Tôi đã khuyên mà cậu không nghe, bảo cậu nghiêm túc chút, cậu lại không nghe, bây giờ con vịt bay đi rồi đó.”

“Bay thì bay.” Lục Xuyên uống một hơi cạn sạch rượu trong ly: “Nhiều phụ nữ vậy, tôi muốn gì không có.”

Trầm Dục lắc đầu thở dài: “Ngay khi nhận được thiệp mời tôi liền nghĩ, nếu nha đầu Kim Hạ kia biết, sẽ có phản ứng gì, quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi. Kỳ thật, bây giờ cô ấy biết, đối với cậu mà nói ngược lại là may mắn, nếu kéo dài đến sau khi kết hôn, cô ấy nhất định sẽ hận cậu.”

Lục Xuyên nhớ đến lúc cô rời đi, nói với anh hai chữ cuối cùng, cảm ơn. Nếu chính mình thật sự giấu giếm đến sau khi kết hôn, phá đi điểm mất chốt cô thà mất đi chỗ dựa vững chắc là anh cũng muốn cố sống cố chết giữ lấy, cô nhất định sẽ hận thấu anh…

“Thật ra, qua vài ngày mình tính nói chuyện cậu kết hôn cho cô ấy, không nghĩ đến cô lại biết trước.”

Lục Xuyên ngoài ý muốn quay đầu: “Tôi nói rồi, cậu không được nói.”

“Nhưng mình quả thật tính như vậy. Cậu nên hiểu được, giấy không thể gói được lửa, cô ấy sớm muộn cũng biết, mình không muốn để cô ấy hận cậu.”

Lục Xuyên lặng người một lát, nói: “Cô ấy có gì tốt, ngay cả cậu cũng muốn che chở cho cô ấy?”

Trầm Dục một cái tát chụp gáy Lục Xuyên: “Mẹ nó mình đang che chở cho cậu! Nhiều năm như vậy, thật vất vả mới gặp được người khiến cậu động tâm, sao cậu không biết quý trọng?! Cậu cho đời người rất dài, người như thế tỷ lệ xuất hiện rất cao, về sao còn có một mớ thời gian để gặp?!”

Lục Xuyên trầm mặc không nói, Trầm Dục lại thở dài: “Xem ra con nhỏ Kỳ Thư kia, thật sự hại cậu quá nặng, quả thực biến cậu thành một người hoàn toàn khác.”

“Tôi nói rồi, không cho phép cậu nhắc lại tên cô ta.” Lục Xuyên nghiến răng nghiến lợi.

Trầm Dục có rượu càng lớn mật: “Mình muốn nói, thì nói. Cậu nếu xuất ra một nửa chân thành anh năm đó đối với Kỳ Thư để đối xử với Kim Hạ, bây giờ sẽ không lưu lạc đến chỗ này uống rượu giải sầu.”

Nếu anh từng yêu qua một người, nên hiểu được, anh bây giờ đối với tôi, chính là loại tình cảm đến mức nào…

“Cậu rõ ràng đang sợ, sợ cậu moi tim móc phổi trả giá, kết quả toàn đút cho kẻ tàn nhẫn.”

Anh chẳng lẽ không cảm thấy, anh đã có thói quen đứng ở trong vùng an toàn giải quyết vấn đề sao? Cái gì cũng muốn, lại không muốn hy sinh…

Trong lòng Lục Xuyên bỗng nhiên có sóng to ập đến: “Cậu câm miệng cho tôi.”

“Không, mình sẽ nói, ông đây đã sớm muốn nói. Kỳ Thư và Kim Hạ có thể giống nhau sao? Kim Hạ nếu coi trọng tiền của cậu, cô ấy có thể rời khỏi cậu? Cậu nói Kỳ Thư và cậu chia tay, là vì không muốn cha con cậu bất hòa, mình căn bản không tin cái lý do thoái thác này, về phần vì sao, tôi cũng không rõ, chỉ là trực giác nói con nhỏ kia không đơn giản. Cậu cần gì vì một con nhỏ như vậy, phong bế chính mình lại? Cậu nhìn cậu bây giờ một cái, toàn bộ là một kẻ nhu nhược, quả thực rất buồn cười!”

“Cậu con mẹ nói câm miệng cho mình!” Lục Xuyên đột nhiên đứng lên, kéo bả vai Trầm Dục qua, liền đấm một cái lên mặt anh ta: “Còn không dừng thì cút!”

Trầm Dục bất ngờ không kịp phòng bị, bị đánh ngã lên quầy bar, vài ly rượu bị hất rớt xuống, rơi vỡ nát. Nhân viên pha rượu đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồn, hai người kia đều là bạn của nhau, quan hệ rất thân thiết, sao lại đánh nhau đây?

Nằm úp sấp một lát, Trầm Dục ngẩng đầu lên cao, xoa xoa khóe miệng bị đánh đau, cũng đứng lên: “Muốn đánh nhau thì đi? Đi, ông đây phụng bồi!” Nói xong liền xông vào Lục Xuyên.

Từ khi còn nhỏ, bọn họ liền chơi chung một chỗ, Trầm Dục chưa bao giờ thích đánh nhau, cơ hồ mỗi lần đều là anh chọn chuyện này, sau đó từ sau khi Lục Xuyên ngoan hơn. Cho đến lúc này khi Lục Xuyên thấy Trầm Dục khua tay đến anh, anh biết anh nhất định tránh được, nhưng không biết vì sao lại không nhúc nhích, đứng tại chỗ, chờ ai đó đấm một quyền.

Trầm Dục lần này cũng không nương tay, đánh Lục Xuyên lùi về sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã: “Cậu con mẹ nó đáng đánh đòn!”

Sau khi Lục Xuyên đứng vững, cái gì cũng không nói, lại đấm lên mặt Trầm Dục một cái, hai người cứ như vậy đánh qua đánh lại, từng quyền giáng xuống mặt, thẳng đến khi trong miệng nếm được vị tanh nồng, Trầm Duc mới hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đất đứng lên: “Mẹ nó cậu điên rồi! Ông đây đều bị cậu đánh ra máu!”

Lục Xuyên đứng lên xoa xoa khóe miệng, trên ngón tay cũng một mảnh đỏ tươi, anh từ trên mặt đất đứng lên, không rên một tiếng cầm lấy áo khoát đi ra ngoài, Trầm Dục đuổi theo phía sau hỏi: “Cậu muốn đi đâu vậy?”

“Về nhà.”

Trầm Dục nhìn bóng dáng anh thở dài: “Cậu uống nhiêu như vậy, nhớ rõ kêu tacxi.”

Anh ta biết, có vài người, nếu không muốn bị đánh, người bên ngoài sao lại có thể đả thương anh dù chỉ một chút?

Lục Xuyên trầm mặt như trước không nói, xuyên qua đám người vội vàng, đi đến bãi đỗ xe.

Anh biết chính mình uống không ít, nhưng vì sao đầu óc thanh tỉnh như vậy, thanh tỉnh đến mức anh biết ở nơi đau.

Xe chạy không có mục đích ở trên đường, cửa sổ mở lớn, gió lạnh không ngừng cuốn vào, anh cái gì cũng không muốn nghĩ, đi thẳng, quẹo xe, toàn bằng trực giác.

Ngẫu nhiên nhìn thấy ven đường hai người tay trong tay đi chung một chỗ, liền cảm thấy chói mắt dị thường, làm cho anh nhớ đến cảm giác nắm tay cô, nho nhỏ, mềm mại không xương.

Hai tay này, không biết về sau anh còn có cơ hội năm hay không?

Cứ như vậy chạy đến khi cả thành phố đều đi ngủ, anh mới trở về chỗ ở, cơ hồ đã quên số nhà của chính mình.

Sau khi vào nhà, một mảnh tối đen, anh nhấn công tăc xuống, trong phòng lạnh lạnh im im, trền đồ dùng đều phủ một lớp bụi bạc. Anh thế này mới biết được, chính mình thật lâu không có trở lại đây, sau khi cùng Kim Hạ một chỗ, anh quên nơi này mới là nhà của anh.

Chỉ là, vì sao bây giờ ngôi nhà nay, anh không muốn muốn vào ở.

Quay đầu bước ra ngoài, anh chạy xe về Bán Đảo Thành Bang, trong phòng sáng đèn, trong lòng anh nháy mắt hiện lên chờ mong, lập tức chạy đến, là chính mình lúc đi quên đóng.

Chìa khóa nhà cô giữ đều trả lại cho anh, sao có thể trở lại.

Bất quá căn hộ 200 met vuông, thiếu một người, liền trở nên trống trải như vậy.

Anh đứng ở trong phòng khách dường như nơi nơi đều lưu lại hình ảnh cô, ngồi hoặc cười, tập trung nhìn vài, lại cái gì cũng không có.

Cố chấp mà kiểm tra toàn bộ căn hộ một lần nữa, quả thật không có ai, ngay cả ruồi bọ cũng không nhìn thấy.

Anh thế này mới nhận ra, cô thật tiêu sái, sẽ không làm loại chuyện đi rồi trở về này.

Anh vẫn tự phụ nghĩ, anh nhất định ở trong trò chơi này, bứt ra trước, anh cũng vẫn tin chắc, cô không dám rời khỏi anh, cô không thể rời đi.

Cũng không từng nghĩ, thế sự khó lường.

Ngã xuống giường, một mảnh lạnh như băng, bên cạnh là gồi cô từng ngủ qua, anh cầm lấy ôm vào lòng, vùi đầu vào, dùng sức ngửi mùi, rất nhiều đêm, anh từ phía sau ôm lấy cô, chôn vào chỗ lõm trong gáy cô ngửi được hương vị, hỗn hợp mùi sửa tắm và mùi cơ thể, lưu lại trên gối đầu.

Bỗng nhiên anh liền nổi giận, từ trên giường nhảy lên, kéo lung tung bao gối và ra giường xuống, vò thành một khối ném vào máy giặt.

Khi nhấn mở chốt nguồn điện, anh lại do dự, ngón tay liền treo giữa không trung như vậy, thật lâu sau thu lại, cầm bao gối và ra giường trở về phòng ngủ, chậm rãi lồng vào, trải lên, gối lên mặt ngủ.

Theo thời gian dần trôi, hiệu lực của rượu dần dần thối lui, lúc sắp sáng, ngủ không yên, anh bắt đầu nằm mơ, một cái so với một cái càng thêm kỳ quái, trong mộng anh cứ vất vả chạy, nôn nóng bất an, như đang đuổi theo cái gì, anh cảm thấy là gì đó rất quan trọng, nhưng chính mình lại sắp đuổi không kịp.

Bỗng nhiên gì đó chạy trốn phía trước ngừng lại, giống như đang đợi anh, anh rốt cục không lo âu như vậy, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chay đến, ngay lúc đầu ngón tay anh sắp chạm đến gì đó, dưới chân đột nhiên âm vang gồ lên mặt đất nứt ra, một cái khe se với khe lớn ở Đông Phi còn sâu hơn, anh giẫm lên tảng đá trượt xuống, cả người liền rơi vào cái khe kia, sau đó anh từ trong ác mộng tỉnh lại, mồ hôi lạnh ướt đầm.

Nhớ mang máng, khi anh rơi vào vực sâu, trên mặt đất gì đó mơ hồ biến hóa huyền ảo thành hình người, quay mặt sang, chính là Kim Hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play