Âu Dương Thần Hi sắc mặt âm trầm, không thèm liếc mắt nhìn Ngụy Minh Triết đang nằm chật vật dưới đất lấy một cái, kéo tay Lạc Thiên Vy nghênh ngang rời đi .
Anh không nhìn cô cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là lực đạo trên tay vô cùng lớn. Cô biết, anh tức giận rồi. Nhưng mà, cô oan uổng a!
Vừa mở cửa xe, Âu Dương Thần Hi không chút lưu tình đẩy ngã Lạc Thiên Vy trên ghế sau, thân hình cao lớn đè lên người cô.
Lạc Thiên Vy nhìn đôi mắt sâu thẳm tăm tối của anh, vừa mở miệng muốn nói gì thì đôi môi đã bị người ta chiếm lấy. Nụ hôn này không hề dịu dàng chút nào, trái lại còn có chút thô lỗ. Anh cường thế tách môi cô ra, điên cuồng càn quét trong cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng đòi lấy hương vị ngọt ngào khiến anh khao khát muốn điên lên. Cái lưỡi thơm tho bị anh cuốn lấy, liếm mút tới phát đau. Cánh môi mềm mại cũng bị gặm cắn tới mức rỉ máu.
Lạc Thiên Vy nhăn mi, nhưng vẫn không dám phản kháng, chỉ có thể nức nở một tiếng rất nhỏ biểu thị sự khó chịu của mình.
Âu Dương Thần Hi nhìn đôi mắt đáng thương của cô, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, đau lòng liền bị thay thế bằng tức giận cùng sợ hãi.
Cánh tay càng thêm siết chặt lấy eo cô, khóa cô lại trong ngực mình. Bàn tay giữ lấy gáy cô, ép cô tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của anh. Vị máu tươi tràn ngập khoang miệng càng kích thích dã tính trong cơ thể hắn. Hắn muốn cho cô biết, hắn có bao nhiêu tức giận, bao nhiêu đau đớn, càng có bao nhiêu sợ hãi mất đi cô.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn mang theo hương vị trừng phạt này mới dừng lại. Âu Dương Thần Hi nhìn đôi môi rỉ máu của cô, đau lòng liếm nhẹ, như là an ủi, lại như là thương tiếc. Hắn tựa trán mình vào trán cô, mũi chạm mũi, môi kề môi, hơi thể chặt chẽ giao hòa.
- Bảo bối, thật xin lỗi, anh không kiềm chế được. Rõ ràng không muốn ép buộc em nhưng hết lần này tới lần khác lại tổn thương em.
Trong giọng nói tràn ngập khổ sở cùng tự giễu.
Trái tim cô đột nhiên nhói lên, không kìm được ôm lấy cổ anh, nụ hôn mềm nhẹ liên tiếp hạ xuống từ chóp mũi cho đến khóe môi đang mím chặt, dịu dàng xoa dịu con dã thú trong lòng anh.
- Thần Hi, anh chưa bao giờ tổn thương em. Trên đời này, chỉ có anh là người tốt với em nhất, quan tâm em nhất, em mới chính là người làm anh tổn thương, anh có từng trách em không?
Cô ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt thanh lệ không biết đã tràn đầy nước mắt từ khi nào. Đôi mắt cô long lanh nước, đôi môi mềm mại hơi sưng lên, càng thêm kiều diễm sáng bóng. Cô cứ như vậy nhìn anh, cả người cũng run lên, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi muốn biết câu trả lời của anh.
Cô căn bản không biết, bộ dáng của mình lúc này có bao nhiêu mê người. Lại nhớ đến nụ hôn kích thích vừa rồi, Âu Dương Thần Hi lần nữa nhào tới, vừa dịu dàng chiếm lấy môi cô, vừa hàm hồ nói:
- Anh vĩnh viễn sẽ không trách em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT