Tôi nghĩ tới nghĩ lui cuộc gặp mặt với bà Diễm có phải là vì tôi cương quyết ko cho anh Vinh mời bả đi đám cưới hay ko nữa. Vì ông Vinh cũng có ý gửi thiệp mời, đi hay ko đi là do bả nhưng mà vì tôi ko thích nên ko chịu, rồi má Vinh từ đó cũng sinh giận hờn, nói là dù gì thì cũng là bạn học bạn cũ, rồi lúc bà Diễm cưới bả có mời, giờ làm như vậy là ko biết điều, rồi đám bên nhà tôi thì quyền của tôi còn đám bên nhà trai đãi là quyền của nhà trai, muốn mời ai thì mời bla bla …. Tôi thì giả điếc cứ bỏ qua hết, tôi ko thích sự hiện diện của 1 kẻ bội bạc, xấu tính và thủ đoạn, có trời mới biết trong đám cưới tôi mụ đó có lên cơn động kinh hay ngất xĩu gì ko, ai nói sao nói ai nghĩ sao nghĩ, dẹp! Tôi cũng chẳng vì mấy chuyện ko liên quan mà ảnh hưởng đến công sức tôi đã bỏ ra để đến ngày cưới, tôi đã phải theo con Tiên chăm sóc da mặt, rồi làm nail rồi cả ăn uống cũng ko dám ăn thả ga vì sợ bụng bự, cả tháng nay. Mẹ tôi thì nói tâm lý luôn phải thoải mái, phải cương quyết và mạnh mẽ, ko được tự phân tâm mất vui hay xuống tinh thần vì những việc ko đáng.

Riêng ông Vinh coi bộ ko được mời bồ cũ cũng thấy hơi buồn, nhưng mà nói ngọt ổng thì ổng chịu liền. Chỉ có má ổng là cứ càm ràm, vì mối thâm tình với gia đình con mụ kia nữa.

Đến ngày thứ 5, có nghĩa là thứ 7 này đám cưới thì má ổng cũng có kêu tôi qua dặn dò này nọ. Nhưng vẫn cứ nhắc tới chuyện đó, chuyện qua rồi thì thôi đi, thiệp thì mời cả 10 ngày cứ lại phải xới lên, tâm lý tôi mấy ngày gần cưới nói chung dễ bực. Má chồng kêu tôi vô phòng dặn dò riêng 1 chút, lại nhắc tới chuyện đó vậy là tôi dỗi luôn.

- Tại sao mà má cứ phải nhắc đi nhắc lại chị Diễm với con vậy? Má quý chỉ thì lúc nào mà không gặp được, đám cưới của con với anh Vinh má ko thể tôn trọng con 1 chút được hả má?

- Thì kiểu gì con cũng đã quyết định rồi, con có mời con nhỏ đâu, má chỉ nói cho con biết như vậy là sai thôi.

- Con xin lỗi má, con ko biết sai chỗ nào. Nếu là đám cưới của má, má có để ba mời bồ cũ của ba ko?

- Thôi, nói chung má ko dám nói tới con, đám cưới 2 đứa thì 2 đứa tự quyết định, mấy người già ngày nay đâu có được lên tiếng, được chưa?

- Tùy má thôi, má nói từ bữa mời thiệp tới bây giờ rồi, mốt con cưới rồi, má cho con vui chút được ko má? Chị Diễm đó có tới đám cưới của con hay ko có thiệt quan trọng vậy ko má?

- Ừ.

- Con cảm ơn má đã hiểu cho con.

Tôi hầm hầm đi ra ngoài phòng thì gặp ba anh Vinh

- Sao mặt con xanh vậy, con bị gì hả?

- Dạ ko ba, ko sao đâu ba.

- Ừ, tại bà già này làm nó giận nên vậy đó!

Má Vinh ngồi trong phòng nói vọng ra, thiệt làm tôi điên lên. Tôi ko hề có ý hỗn hào với ba má chồng chi cho mang tiếng và bị ghét. Mà hễ nhắc tới con mẹ kia là máu tôi lại trào ngược, kiểu gì phải cứ nhắc bà đó với tôi, quan trọng cỡ nào vậy ko biết. Chuyện ko có gì mà cứ phải làm lớn lên, bực mình ko chịu nỗi.

Tưởng chuyện nhỏ vậy là xong, ko thể chịu được khi ngày cưới bên nhà gái má chú rễ cáo bệnh ko thể có mặt. Ko báo từ sớm đâu nhé, chờ cô dâu chú rễ và cả nhà cô dâu đầy đủ tới khi lên nhà hàng, chuẩn bị làm lễ thì mới báo. Nhìn mẹ tôi đứng cạnh cậu 3, còn ba Vinh thì 1 mình, chính sự ích kỷ của thông gia làm cho mẹ tôi chạnh lòng, tôi thừa biết là má Vinh chẳng bệnh gì đâu, vì nếu bà bệnh thì phải có người ở nhà với bà đằng này cả nhà đi hết. Khi làm lễ dâng rượu, nhìn mẹ tôi mặc cái áo dài màu vàng, cái này may chung với má Vinh. Tôi đã bật khóc khi dâng rượu cho mẹ, có thể nhìn vô họ sẽ nói con gái đi lấy chồng nên cảm xúc nhưng thật ra tôi khóc vì 1 lý do khác. Mà tôi cũng ko có lý do gì để giận bất cứ người nào khác, tôi cũng ko giận má Vinh, mà tôi chỉ cảm thấy thương mẹ mình, tôi cảm thấy hơi buồn cho mình. Hay nghĩ cách khác, có thể chuyện mẹ chồng và nàng dâu từ đây sẽ bắt đầu, nguyên nhân là vì 1 nàng dâu hụt ba sàm ba láp.

Đám cưới cũng 30 40 bàn, bạn bè, mối làm ăn của mẹ, rồi gia đình dòng họ nhà tôi. Má chồng tôi nói là tôi ko mời con bồ cũ của ông Vinh là ko biết điều, vậy thì chuyện bà cáo bệnh giả trong đám cưới nhà gái thì là biết điều. Tôi bị ấm ức suốt trong đám cưới, vẫn phải cười nói vui vẻ lắm nhưng trong lòng thì cảm thấy bị tổn thương, hành động của má chồng ko chỉ làm 1 mình tôi tổn thương mà cả họ hàng nhà tôi và quan trọng nhất là mẹ tôi. Còn đối với quan khách, y như đang lừa dối họ vậy, hỏi thiên hạ chứ như vậy có đáng ko?

2 chân tôi rã rời, 1 đứa ko quen đi giày cao phải mang cái giày 1 tấc đi vòng vòng cả cái sảnh, thay 1 cái áo dài màu hồng và 2 cái áo cưới 1 cái màu kem 1 cái màu trắng tinh, đám cưới đúng là vui thiệt nhưng mệt cũng thôi rồi. Vừa tàn tiệc cũng tới lúc tôi xém ngã quỵ vì mệt, vì đói, vì bao tử quặn lên, vì ấm ức. Gia đình dìu tôi vào phòng chờ của cô dâu chú rễ ngồi nghĩ, nhà hàng làm nóng cho tôi các món ăn nhẹ để tôi lót dạ, trong lúc đó bà chồng và nhà chồng tôi cũng có lời xin lỗi đến với mẹ và gia đình tôi, giải thích việc má chồng đi đến tiệc vì bị lên máu, nhức đầu nên nhà ko dám cho đi, ngay cả bà nội chồng tôi cũng lên tiếng xin lỗi. Tôi mệt mỏi đến ko buồn nói gì cũng chỉ dạ dạ cho qua chuyện. Ông Vinh có nói sau khi đãi ở nhà gái thì tôi về nhà ổng ngủ cho quen chỗ trước rồi rước dâu chỉ là lễ nghi, bây giờ gặp chuyện này tôi ghét, làm cho lợi gan, còn 1 tuần nữa cưới tôi ở nhà tôi luôn!

Tối tôi về nhà, ông Vinh ổng đi theo đòi ngủ lại chắc là biết tôi đang hơi giận. 2 đứa về nhà thay đồ xong chở nhau đi ăn khuya. Ăn xong mua về cho mẹ 1 phần nữa. Gần 12h khuya mà mẹ chưa ngủ, thậm chí chưa tẩy trang.

- 2 đứa mệt thì ngủ đi con, trễ rồi.

- Mẹ cũng mệt mà, mẹ ăn mì đi nè, ăn xong cũng nghỉ đi, có khi mẹ còn mệt hơn tụi con.

- Thành công mĩ mãn như vậy là mẹ vui rồi, chỉ tiếc mỗi việc ko có chị xuôi.

- Thôi, mẹ ăn đi rồi ngủ, mẹ mệt lắm rồi, con biết đó nha. Có gì ngày mai nói đi mẹ.

- (Vinh) Tụi con cảm ơn mẹ rất nhiều. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play