Huyết Sư cùng Hỏa Phương phân biệt phòng thủ hai khu vực phía đông cùng phía tây của yếu tắc. Lấy bảy ngày làm một chu kỳ, thời gian vừa rồi là do Tường Phong cùng Chiến Huy quân đoàn tiếp nhận. Như vậy sẽ đảm bảo tuần hoàn, hơn nữa bảo chứng các chi quân đoàn có năng lực chiến đấu mạnh nhất, tránh cho việc tiêu hao quá độ xuất hiện.

Lúc Hàn Phi trở về yếu tắc, rất nhiều chiến sĩ Hỏa Phượng quân đoàn từ trên tường thành yếu tắc đi xuống dưới. Từ vẻ mặt uể oải cùng trên áo giáp loang lổ vết máu của họ có thể thấy được, những quân nhân của đế quốc này đã trải qua một thời gian chiến đấu vô cùng gian khổ.

Thiết Hán mang theo các thành viên của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc đứng ở trước cửa doanh địa. Vừa nhìn thấy Hàn Phi, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, tiến tới một bước nện vào ngực Hàn Phi nói rằng:

-Cuối cùng ngươi cũng trở về, làm hại chúng ta lo lắng!

-Lẽ nào ta là người cuối cùng trở về sao?

Hàn Phi có chút giật mình, nhưng mà nhìn thấy đám đồng đội trở về an toàn, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng.

-Còn có ba người không có trở về…

Ánh mắt của Thiết Hán có chút đạm nhạt:

-Mong rằng bọn họ có thể an toàn, nhưng mà lần này tính là không tồi rồi. Thông thường tiểu đội chúng ta xuất kích lần nào, tổn thất nhân thủ một phần mười là chuyện bình thường. Đụng phải lúc Man tộc tấn công quy mô lớn, trận vong hơn phân nửa cũng có!

Thám báo võ sĩ tự do là quân chức có tỉ lệ tử vong cao nhất, Thiết Hán nói có chút đạm mạc, hiển nhiên hắn đã quen nhìn đồng đội sinh tử từ lâu rồi.

-Chuyến đi này đội thám báo bên kia tổn thất cũng rất nhỏ, chiến tích cũng không nhiều lắm. Mấy thằng nhóc Man tộc này như rùa đen rút đầu vậy.

Thiết Hán nhổ một bãi nước bọt nói rằng:

-Không biết tình huống của Độc Khuê ra sao, tên khốn khiếp Ốc Lợi Tư kia đang đắc ý, lần này nếu như bị bại bởi hắn…

Ốc Lợi Tư trong miệng Thiết Hán chính là phó đội trưởng tiểu đội Độc Khuê của Huyết Sư quân đoàn. Hai chi tiểu đội này phòng thủ khu vực khác nhau nhưng bình thường đều phân cao thấp kịch liệt. Thiết Hán cùng Ốc Lợi Tư là một đôi oan gia.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã xuống tới đỉnh núi xa xa:

-Không đợi nữa, chúng ta đi tới quân bộ báo công, đi!

Đế quốc nặng nhất là quân công, rất nhiều võ sĩ dấn thân vào quân đội mong có thể lập được chiến công vinh quang thăng quý tộc. Quân đội đế quốc thì bộ thống kê quân công là một quá trình cực kỳ nghiêm ngặt. Mà đối với thám báo, nhất là thám báo tự do mà nói, thu được hồn bài chính là căn cứ xác minh quân công trực tiếp, chính xác nhất. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Những chiến sĩ hoặc kỵ sĩ bình thường thu được chiến công đều phải trải qua thượng cấp cùng quân nhân xác nhận. Sau đó trình tới hồ sơ lưu trữ của tổng quân bộ. Mà thám báo có thể trực tiếp cầm hồn bài tới báo công, đãi ngộ tương đối đặc thù, để khích lệ đám thám báo anh dũng giết địch. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Quân bộ yếu tắc cách doanh địa của Hỏa Phượng quân đoàn cũng không quá xa. Đây là một tòa nhà cao bảy tầng, thủ vệ sâm nghiêm. Thiết Hán dẫn theo đám đội viên tiến vào bên trong đại sảnh.

Bên phải phòng khách, nhất tề bày ra hai cái bàn dài, trên mỗi bàn có một nam một nữ quân nhân đế quốc mặc đồng phục. Mà trên một dãy bàn có hơn mười danh võ sĩ đang đứng chờ ở đó rồi.

Từ huy chương xà văn mà họ đeo trước ngực, có thể thấy được, bọn họ là thành viên tiểu đội thám báo Độc Khuê của Huyết Sư quân đoàn. Bọn họ tới quân bộ sớm hơn với thành viên của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc.

-Ha ha, Thiết Hán, ta còn tưởng rằng ngươi không về được!

Một trung niên võ sĩ đi ra từ đoàn người cười nói:

-Nếu như thiếu đối thủ là người, ta đúng ra rất tịch mịch đây!

Trung niên võ sĩ này vóc người cũng không cao to, diện mục âm u, lúc nói chuyện đôi mắt còn hơi nheo lại, làm cho người ta có cảm giác âm hiểm.

-Ta nhổ vào! Ngươi mới không về được, ta đang chờ đám nhóc con Man tộc phơi thây ngươi trên đá đây!

Thiết Hán không cho đối phương bất kỳ mặt mũi gì, trực tiếp nguyền rủa.

Mà Ốc Lợi Tư chỉ mỉm cười, nhìn qua không có tức giận, nhưng mà quang mang trong mắt hắn lộ ra nội tâm của hắn.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy Ốc Lợi Tư, chỉ biết đối phương có ân oán rất lớn với Thiết Hán. Không chỉ là đối thủ cạnh tranh nhau đơn giản, nguyên nhân cụ thể cũng không rõ ràng lắm.

Trong cảm giác của Hàn Phi, nếu như nói Thiết Hán là một đầu mãnh hổ dữ dằn, thì Ốc Lợi tư là một độc mãng âm hiểm. Luôn luôn núp trong bụi cỏ chờ đợi cấp cho đối phương một kích trí mạng.

Đội viên của tiểu đội thám báo Độc Khuê trợn mắt nhìn Thiết Hán. Mà đám đội viên của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc cũng không tỏ ra yếu kém. Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, sợ rằng hiện trường đã đầy thi thể người chết rồi. Bầu không khí trong đại sảnh trở nên khẩn trương.

Rầm rầm! rầm rầm!

-Được rồi, được rồi!

Một quan quân dùng sức vỗ lên mặt bàn nói rằng:

-Mỗi lần gặp nhau các ngươi đều như thế này, các ngươi có thể yên tĩnh một chút được không? mau đem chiến công báo ra đi, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy!

Thiết Hán hừ mạnh một tiếng, bước tới trước bàn dài, tháo một cái túi da nâu ở bên hông đặt lên bàn, ồm ồm nói rằng:

-Đông Phương Hãn, bảy cái!

Quan quân nam đổ cái túi da lên trên mặt bàn, vài khối hồn bài rơi xuống mặt bàn đing đing mấy tiếng. Hắn kiểm tra tỉ mỉ một lần rồi nói rằng:

-Bảy Man tộc thám báo, cấp phổ thông, Đông Phương Hãn của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc, chiến tích xác nhận!

Nữ quân nhân ngồi bên cạnh lấy giấy bút ghi chép lại chiến tích của Thiết Hán.

Cùng lúc đó Ốc Lợi Tư cũng đi tới bàn bên cạnh báo chiến tích của mình, hắn có chín điểm chiến tích, so với Thiết Hán hơn hai điểm.

Lúc ghi xong, Ốc Lợi Tư đắc ý nhìn Thiết Hán cười nói:

-Thiết Hán, ta xem lúc này chủy thủ màu bạc của ngươi lạc hậu rồi, huân thưởng của quân bộ tháng này là của chúng ta rùi!

Đám thám báo Độc Khuê cười lên ha hả, nhất nhất tiến tới báo công. Sắc mặt của Thiết Hán đỏ bừng, hai mắt muốn bốc hỏa, nhưng nhịn xuống. Trên thực tế chiến tích của các thành viên trong tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc đúng là không bằng.

-Một Man tộc thám báo, cấp phổ thông, Thác Á của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc, chiến tích xác nhận!

-Hai Man tộc thám báo, cấp phổ thông, Tô Khắc của tiểu đội Độc Khuê, chiến tích xác nhận!

-Hai Man tộc thám báo, cấp phổ thông, A Lạc Đặc của tiểu đội Chủy Thủ màu Bạc, chiến tích xác nhận!

Nhân số của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc cùng Độc Khuê cũng không sai khác là mấy trên dưới một trăm thám báo. Người lấy được chiến tích chỉ có ba bốn phần, trong đối đại bộ phận chiến tích đều chỉ có một hai cái.

Những chữ số theo thống kê không ngừng tăng lên. Sắc mặt của Thiết Hán ngày một trầm xuống, mà trên mặt Ốc Lợi Tư thủy chung vẫn dáng vẻ chê cười. Đối phương có vẻ nắm chắc thắng lợi về phe mình.

Lúc một gã đội viên cuối cùng của tiểu đội Độc Khuê báo ra chiến tích, chiến tích của tiểu đội Độc Khuê tổng cộng có 107 điểm, lớn hơn tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc tròn 21 điểm.

Mà phía bên tiểu đội Chủy Thủy Màu Bạc, chỉ còn một mình Hàn Phi chưa báo chiến tích.

Khẳng định là không thể vượt quá đối phương rồi! đám đội viên cũ của tiểu đội Chủy Thủy Màu Bạc sắc mặt xấu xí mang theo chút xấu hổ. Một vài đội viên không có chiến tích gì cũng vội vàng cúi đầu xuống.

-Thiết Hán dùng miệng cãi nhau làm gì, chúng ta dùng chiến tích để nói chuyện!

Ốc Lợi Tư mỉm cười, nhưng mà nụ cười của hắn rơi vào trong mắt những đội viên của tiểu đội Chủy Thủy Màu Bạc trở nên đáng ghét vô cùng.

Thiết Hán vẻ mặt bình tĩnh không có trả lời lại, hồn bài tính công đúng là không thể làm bừa được.

-Ta cũng cho rằng như vậy…

Một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên:

-Còn nữa, ngươi thật là lắm mồm!

Mọi người quay đầu nhìn lại, người vừa nói vừa đi tới bàn dài chính là Hàn Phi, ánh mắt của Thiết Hán đột nhiên sáng ngời.

Ốc Lợi Tư nheo mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phi nói rằng:

-Ngươi là người mới tới sao? Ừ, có thể sống về là không tồi rồi, thanh niên không nên ăn nói ngông cuồng như vậy. Nếu như muốn náo động, vậy xuất chiến tích của ngươi ra đây!

Hàn Phi hai tay trống trơn, bên hông cũng không có túi da để hồn bài, quan quân xét duyệt chiến tích nhíu mày hỏi:

-Hồn bài ngươi thu được ở đâu?

Hàn Phi cười cười, trước mặt bao người hắn vươn tay trái ra, quang mang chớp động. Một đống hồn bài ầm ầm rơi xuống, thanh âm phát ra thanh thúy êm tai vô cùng!

Thế nào có thể! Hầu như tất cả mọi người đều hít một ngụm lương khí, số lượng hồn bài trên mặt bàn ít nhất có hai ba mươi cái!

Đây thực sự là thám báo lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ sao? Thật là có chút không thể tin được. Độc Khuê cùng Chủy Thủy Màu Bạc là hai tiểu đội đã thành lập cả trăm năm. Cũng không phải chưa từng có thám báo một lần thu được hơn mười chiến tích. Thế nhưng trên tay người mới mà thu được thế này thì quả là thái quá, đám Man tộc thám báo này đều là gà sao? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Nhưng sự thực xảy ra trước mặt, không phải thì bọn họ cũng không tin, khiếp sợ, kinh ngạc, vui sướng….tất cả vẻ mặt nào cũng có. Vẻ mặt của Ốc Lợi Tư càng cứng ngắc vô cùng, nụ cười trên khóe miệng bị cứng lại trông xấu xí vô cùng.

-Chiếc nhẫn nạp vật…

Quan quân xét duyệt kinh ngạc nhìn Hàn Phi một chút hỏi:

-Ngươi tên là gì?

-Hàn Phi.

Hàn Phi trả lời.

Chiếc nhẫn nạp vật tuy rằng thuộc về vật phẩm quý hiếm, nhưng cũng không phải là thần khí độc nhất vô nhị. Lấy thực lực của hắn lúc này cũng không lo lắng người khác đánh chủ ý. Nơi này lại càng không phải lo chuyện này, cho nên cũng không cần phải che dấu.

Quan quân xét duyệt có chút suy nghĩ rồi gật đầu, cúi đầu kiểm tra hồn bài. Chiến tích rất nhanh chóng được kiểm tra:

-25 thám báo Man tộc cấp phổ thông, ba Man tộc thám báo cấp đội trưởng, một mị ảnh thám báo. Tổng cộng 29 chiến tích, trong đó có bốn cái cống hiến đặc thù!

Chiến tích vừa ra, toàn trường khiếp sợ, không nói tới chiến tích kinh người là 29 điểm. Trong đó không ngờ lại có 3 đội trưởng cấp, cùng một mị ảnh thám báo. Phải biết rằng lúc tính toán chiến công thực tế. Man tộc thám báo cấp đội trưởng tương đương với năm chiến tích phổ thông, mà một mị ảnh thám báo càng tương đương với mười cái!

Như vậy chiến tích trên thực tế của Hàn Phi phải là năm mươi, chiến tích như vậy quá chói mắt rồi!

Thiết Hán tiến tới cười ha hả, vỗ vai Hàn Phi nói rằng:

-Huynh đệ, ngươi cũng quá mạnh mẽ rồi! Chủy Thủ Màu Bạc của chúng ta lại sinh ra một thám báo Ngân Tinh, đúng là thu hoạch rất lớn!

-Đi, chúng ta cùng nhau đi uống rượu, chúng ta phải ăn mừng vì Hàn Phi một chút. Tối nay ở Hồng Ma Phường ta mời khách!

-Được!

Đám đội viên Chủy Thủ Màu Bạc hãnh diện ầm ầm đáp ứng. Nghênh ngang đi qua mặt đám người Ốc Lợi Tư mà ra ngoài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play