Người đến rất vội vả, quần áo cháy đen, khuôn mặt thì dơ bẩn, tiếng hét ẩn chứa sự kinh hoảng cho thấy hắn đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Nghe tiếng hét này, nháy mắt sau, mọi tu sĩ đang ở đều kinh ngạc nhìn người kia, ngay cả Lý Thanh Chiếu cùng hai mươi tu sĩ chuẩn bị chém giết Đỗ Kiến Huy cũng ngừng tay.
Hắn là người chủ trì Diệt Kiến Hội, nếu như không tra rõ ràng thì mất hết danh vọng.
Mặc dù danh vọng kia hoàn toàn là một đống rác, không hơn không kém!
“Xích Nghĩ Ma Tộc đang cuồng loạn, bọn chúng tàn sát vô số người, trong đó có cả người bình thường, rất nhiều tu sĩ ra tay ngăn cản nhưng vẫn bại lui liên tiếp, máy chảy ngàn dặm.” Người kia liền trả lời, giọng nói vang rõ vào tai của mọi người.
“Phía đông?” Ngọc Trang lẩm bẩm, vẻ mặt như vừa nhớ ra chuyện gì, cô liền dùng linh lực biến thành một bày tư hư ảo bắt lấy người kia.
“Ngươi nói, bọn chúng tràn về phía đông Xích Nghĩ Sâm Lâm?”
“Đúng vậy, bọn chúng đã tàn phá rất nhiều làng mạc, một đường đi qua, không thứ gì có thể sống sót.” Người kia gật đầu liên tục, nội tâm hoảng sợ vì có dùng sức bao nhiêu cũng không thể lung lay bàn tay hư ảo đang bắt giữ mình, phải biết hắn là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, bằng với người đang bắt hắn đấy.
Giữa bầu không khí ngưng trọng, bất cứ một tu sĩ nào đều nhíu mày, bọn họ vừa chinh chiến với Xích Nghĩ Ma Tộc và đạt được một chiến thắng vẻ vang nhờ vào Thanh Vũ, hay nói đúng hơn là số phù chú cao cấp kia.
Một trong những lý do để Lý Thừa Ngân nhắm vào Thanh Vũ, cướp đoạt lấy cơ duyên của Phù Sư ba sao!
“Phía đông, nơi đó gần với Thủy Nhiên Tông!” Ngọc Trang lo lắng nói ra.
“Nhà của bạn Nghiên Túc, nơi có bà lão bán đậu hũ đường rất ngon.” Hoa Linh hốt hoảng lên tiếng, cô bé bay lượn vài vòng xung quanh Ngọc Trang cho thấy tâm trạng của cô không bình tĩnh.
Một người bạn tốt của Hoa Linh, Trần Nghiên Trúc, đứa trẻ thân thiện, dễ mến.
Nghe hai người nói thế, Thanh Vũ và những người khác đều giật mình, kế đến là lo lắng vì không biết cả ngôi làng kia có an toàn hay không, bọn Xích Nghĩ Ma Tộc rất hung tợn, hơn nữa chúng là lực lượng mạnh nhất trấn giữ lối vào Trúc Cơ Cốc, một ngôi làng nhỏ không thể ngăn cản bước tiến của chúng.
“Lý Thừa Ngân!” Thanh Vũ lạnh lùng gọi tên một kẻ đứng đầu.
“Ngươi đã làm gì bọn Xích Nghĩ Ma Tộc?”
“Hừ! Chỉ là một lũ súc sinh vô tri, ta chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ liền lừa gạt chúng ra khỏi Trúc Cơ Cốc.” Lý Thừa Ngân cười nhạt nói ra.
“Đúng rồi, Thừa Ngân Thiếu Chủ từng tuyên bố giải quyết xong đám kiến lửa ở đây.”
“Không ngờ bọn chúng lại bị Thừa Ngân Thiếu Chủ lừa xuống phía đông.”
“Quả là một cách làm cực kỳ tốt, để cho chúng ta tránh khỏi một trận chiến thảm khốc.”
“Thừa Ngân Thiếu Chủ anh minh, tài trí hơn người, là một tấm gương sáng cho toàn thể Đà La Môn.” Lý Chương Hạo hào hứng nói ra, hắn cũng tham dự trong kế hoạch lừa gạt Xích Nghĩ Ma Tộc, bằng cách đưa rất nhiều loại dược liệu làm từ chất dinh dưỡng tiết ra bởi Bạch Linh Điệp, tạo ra một con đường mê hoặc dẫn về phía đông.
Thế là bọn chúng liền bị dẫn ra khỏi lối vào Trúc Cơ Cốc.
Nhiều tu sĩ khen ngợi khiến Lý Thừa Ngân tự đắc, hắn ngẩng đầu lên cao, đón nhận vô vàng vinh quang!
“Không thể tin được, hắn thật sự làm việc đó!” Đoàn Thế Thành bần thần nhìn Lý Thừa Ngân, đứa cháu trai của ông cũng nắm chặt bàn tay lại, không khí nóng bỏng thế nhưng lòng hai người lại lạnh lẽo vô cùng.
“Rất nhiều người vô tội đã bị Xích Nghĩ Ma Tộc giết chết…”
“Ngay cả chúng ta còn khổ sở khi chém giết với Xích Nghĩ Ma Tộc, vậy thì những người phàm làm sao chịu nổi?”
“Quá tàn nhẫn!” Mạc Ảnh Quân trầm mặc.
Kỷ Lãnh Hoàng thì phẫn nộ nhìn Lý Thừa Ngân, ánh mắt như có thù oán sâu nặng, hận không thể tiến lên giết chết kẻ ác độc này để tế những vong linh của người chết.
“Haha!” Lương Phi Nguyên cười hớn hở nhìn Lý Thừa Ngân, hắn ta còn vỗ tay nồng nhiệt, giọng nói vang ra.
“Quả là một diệu kế, dùng con mồi lừa gạt hung thú, chia cắt lực lượng của chúng, giúp cho chúng ta tránh đi một trận chiến tổng lực!”
Đám tu sĩ Hợp Ma Tông thì cười nhạt, thậm chí còn vỗ tay ca ngợi Lý Thừa Ngân giống như Lương Phi Nguyên vậy.
Đối với bọn họ, giải quyết hơn mười ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc là một chuyện khó khăn, dù chiến thắng thì nhiều người cũng sẽ chết theo.
Biết việc làm của Lý Thừa Ngân, lòng họ cảm thấy vui vẻ, ai mà không luyến tiếc mạng sống của mình.
Một số tu sĩ trầm lặng không nói gì, nhiều người thì tỏ vẻ thoải mái, bọn họ còn tưởng đám Xích Nghĩ Ma Tộc kia có trí khôn, chơi trò mưu kế để tấn công bọn họ, nào ngờ chỉ là giết vài ba phàm nhân, không đáng để vào lòng làm gì.
“Lũ phàm nhân kia giống như nấm mọc sau mưa vậy, giết ngoài không hết, không ngờ ngoài vô dụng ra thì bọn chúng còn biết giúp chúng ta bớt đi một việc phiền phức!” Lương Phi Nguyên cười to nói ra.
Hắn quá đồng ý với kế hoạch kia, nhờ phàm nhân câu kéo thời gian, sau đó bọn Xích Nghĩ Ma Tộc tỉnh táo lại thì chúng sẽ trở về đây, vì chúng đã phân tán ra thành nhiều bầy nhỏ nên dễ bị tiêu diệt hơn trước.
“Cảm ơn các vị đã ca ngợi, đây chỉ là một thủ đoạn…” Lý Thừa Ngân hào hứng nói ra, bất chợt, tiếng nói còn chưa kết thúc thì hắn cảm thấy vùng cổ đau đớn, không thể thở được.
“Ngươi…” Lý Thừa Ngân kinh hãi nhìn một người thanh niên đang bóp chặt lấy cổ họng của mình, bàn tay không lớn lắm nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến Lý Thừa Ngân vô lực, không cách nào thoát khỏi bàn tay kia.
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, bàn tay bấm sâu vào cổ của Lý Thừa Ngân, tạo ra một vết thương chảy đầy máu tươi đỏ thẫm, máu tươi kia nhỏ giọt xuống mặt đất.
Đến lúc này, cả đám tu sĩ mới phát hiện Lý Thừa Ngân bị một người tấn công, ngay cả Lý Thanh Chiếu, Trưởng Lão Nội Môn, tu vi Kết Đan đỉnh phong còn không biết có người vượt qua mình, gây hại đến Thiếu Môn Chủ.
Vù! Vù!
Ngay tức khắc, hai mươi tu sĩ Hợp Ma Tông, Lý Thanh Chiếu liền nhắm thẳng đến tu sĩ đó, nét mặt vừa sợ vừa tức giận.
“Mau buông ra Thiếu Môn Chủ!” Lý Thanh Chiếu trầm giọng quát lớn một tiếng.
“Thanh Vũ Chân Nhân!!” Đoàn Thế Thành, Mạc Ảnh Quân kinh ngạc hô lên, ngay cả Ký Lãnh Hoàng vốn đã không chịu đựng nổi, chuẩn bị ra tay tấn công Lý Thừa Ngân cũng ngạc nhiên.
Đúng vậy, người đang bắt Lý Thừa Ngân bằng một tay như bắt gà con chính là Thanh Vũ.
“Ngươi…mau…buông…” Lý Thừa Ngân cố gắng thốt ra từng chữ, toàn thân vùng vẫy nhằm thoát khỏi bàn tay của Thanh Vũ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Thanh Vũ, Lý Thừa Ngân khiếp hồn bạt phía, sát cơ từ Thanh Vũ cứ khóa chặt hắn, khiến hắn cảm thấy cái chết đang đến gần.
Răng rắc!
Âm thanh đau đớn, tru tâm phế liệt kia lại vang lên, đầu của Lý Thừa Ngân biến thành màu đỏ, ánh mắt trợn trừng lên nhìn Thanh Vũ, cảm giác đau đớn kia truyền khắp toàn thân, linh lực bị một thứ sức mạnh thần bí nào đó khóa chặt, tâm trí rối bời nhìn Thanh Vũ.
“Khốn kiếp, mau buông Thiếu Chủ ra!!” Đám tu sĩ Đà La Môn hoảng sợ, bọn họ rống lớn, nếu như Lý Thừa Ngân có mệnh hệ gì, bọn họ cũng không sống qua nổi sự trừng phạt của Lý Thiên Dự, Môn Chủ của Đà La Môn.
Thanh Vũ đứng giữa không trung, một tay nhấc bổng Lý Thừa Ngân, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng vào hai con ngươi của Lý Thừa Ngân, băng lãnh, sát khí tan tỏa ra xung quanh, khiến cho nhiệt độ giảm xuống, mặc cho Lý Thừa Ngân xin tha thứ cỡ nào, Thanh Vũ vẫn không buông bỏ.
Thấy cảnh này, các tu sĩ ở ngoài cảm thấy sống lưng lạnh giá, bọn họ không ngờ Thanh Vũ, người trông rất thân thiện, còn giúp đỡ tu sĩ thoát khỏi miệng máu của Xích Nghĩ Ma Tộc lại đáng sợ đến thế.
Lý Thanh Chiếu thấy Lý Thừa Ngân sắp không chịu nổi nữa, hắn lại không dám tấn công Thanh Vũ cứu Thiếu Chủ vì sợ rằng đánh trúng Lý Thừa Ngân.
Vẻ mặt quyết đoán, Lý Thanh Chiếu quay người nhìn Ngọc Trang và những người khác, phẫn nộ nói:
“Nếu ngươi không thả Thiếu Môn Chủ thì những người này sẽ chết!”
Thoáng chốc, mấy chục tu sĩ Đa La Môn quay sang nhìn chòng chọc nhóm Ngọc Trang, cầm chặt thanh kiếm pháp bảo trên tay, lấy nhóm Ngọc Trang uy hiếp Thanh Vũ.
Bọn họ đã không còn tâm trạng suy đoán làm sao Thanh Vũ vượt qua thần thức của họ để đến gần Lý Thừa Ngân, ở ngay lúc này, bọn họ phải bảo vệ Lý Thừa Ngân bằng mọi giá.
Thanh Vũ chậm rãi dùng tay bóp chặt cổ họng của Lý Thừa Ngân, nội tâm hắn đang cảm thấy tức giận vì hành động vô nhân tính, cùng với những lời lẽ bỡn cợt trên mạng sống của người vô tội, những người ở đây đều cảm thấy gì sao?
Rốt cuộc thì trái tim họ có phải làm bằng đá hay không?
Sự tức giận kia khiến Thanh Vũ không kiềm chế được bản thân, hắn nghĩ về khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Trần Nghiên Trúc, nghĩ tới cảnh bà lão họ Trần đứng gần cái nồi đậu hũ đường, dáng lưng cong xuống, cẩn thận múc từng chén đậu hũ nóng hổi đưa cho Hắc Tinh đang ăn ngấu nghiến, hình ảnh về dân làng ở bìa rừng hiện ra trong đầu của Thanh Vũ.
Bọn họ làm gì nên tội, làm gì để Lý Thừa Ngân, kẻ khốn kiếp này xua đuổi hung thú giết chết họ?
“Giết!” Lý Thanh Chiếu thấy uy hiếp không ảnh hưởng gì đến Thanh Vũ, Lý Thừa Ngân đang chết dần trên tay Thanh Vũ, hắn ta liền quát lớn một tiếng, cầm lấy một thanh kiếm pháp bảo tấn công về phía nhóm Ngọc Trang.
Đám tu sĩ Đà La Môn cũng tiếp bước Lý Thanh Chiếu, linh lực cuồng bạo quét ngang, mấy chục tia kiếm khí sắc lẻm vạch phá không khí, chém tới nhóm Ngọc Trang.
“Ta đã không nhịn được rồi! Các ngươi chết đi cho ta!” Hắc Tinh hét to một tiếng, tư thái cuồng bạo phóng ra ngoài, lao thẳng lên bầu trời, một đấm vung ra, nghiền nát hết kiếm khí, sau đó đánh bay mấy chục tu sĩ Đà La Môn, khiến chúng không thể sử dụng kiếm trận được nữa.
“Bọn chúng đã vượt quá giới hạn!” Không Yên lạnh lùng nói. Xua đuổi hung thú, giết người vô tội, ác nghiệp không thể đong đếm!
Lâm Phong không nói gì, vẻ mặt không biểu tình nhưng ánh mắt đã khóa chặt đám người Đà La Môn, nối tiếp Hắc Tinh, cậu ta và Không Yên nhảy vọt lên trời cao tham dự vào vòng chiến, bước ngang cùng Hắc Tinh.
Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, Trần Đình Hải, Dương Khả, Tiêu Mị cũng theo sau.
Hai bên giao chiến, kiếm khí phá trời, pháp thuật huyễn hóa giữa không trung, pháp bảo bay múa phát ra năng lượng cuồng bạo, tiếng động lớn vang ra không dứt.
Dưới sự dẫn đầu của bộ ba cường đại là Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên, bọn người Đà La Môn không chống đỡ được, chúng bị đánh rớt xuống mặt đất, linh lực tán loạn, ánh mắt sợ hãi.
Ngay cả Lý Thanh Chiếu cũng bất lực, hắn ta chỉ có thể dùng pháp bảo Tinh La Thuẫn ngăn cản pháp thuật, quyền cước của Hắc Tinh đánh tới, không thể đánh trả, linh lực lụi tàn, chẳng mấy chốc sau sẽ cạn kiệt.
“Bọn họ thật mạnh!!” Đoàn Thế Thành ngạc nhiên thốt ra.
“Đây không phải là chiến lực cao nhất của họ.” Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói, cậu ta chuyển dời ánh mắt về phía Kỷ Lãnh Hoàng, nhưng bất ngờ là Kỷ Lãnh Hoàng đã biến mất.
Lúc Mạc Ảnh Quân phát hiện thì Kỷ Lãnh Hoàng đã cảm một thanh kiếm, giết thẳng vào đám người Đà La Môn.
“Chuyển tin tức về Hoàng Cương Đao Tông, phái tu sĩ viện trợ, ngăn cản Xích Nghĩ Ma Tộc!” Mạc Ảnh Quân cười khổ một tiếng, sau đó cậu ta ra lệnh cho tu sĩ Kết Đan hậu kỳ đang đứng cạnh bên.
“Vâng!” Tu sĩ kia trầm giọng đáp lại rồi nhanh chóng sử dụng một lá phù truyền âm.
“Không biết tại sao ngài ấy lại hành động như vậy, có vẻ như Lý Thừa Ngân đã làm ngài ấy tức giận.” Mạc Ảnh Quân nhìn về phía Thanh Vũ, nét mặt suy tư.
Mặc dù Mạc Ảnh Quân cũng tức giận vì việc làm đốn mạt của Lý Thừa Ngân, nhưng Mạc Ảnh Quân không mất đi lý trí, xung đột chính diện với Lý Thừa Ngân, nếu không Hoàng Cương Đao Tông và Đà La Môn sẽ nổ ra chiến tranh, người chết vô số.
Chiến tranh của thế lực hai sao không phải là chuyện dễ dàng xảy ra, bởi vì nó liên quan đến hơn hai trăm thế lực một sao, mấy triệu tu sĩ, chiến trường trải rộng khắp nơi, người chết vô số, dù người phàm không phải là đối tượng bị tấn công nhưng vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Giữa tình cảnh hỗn loạn đang diễn ra, vẫn có một người đứng lặng một nơi, đó là Ngọc Trang, cô đang đưa mắt nhìn Thanh Vũ, nội tâm cô cũng phẫn nộ, cô không hành động gì, cô chỉ đứng nhìn Thanh Vũ đang bóp nghẹt Lý Thừa Ngân.
“Nếu giết chết hắn thì anh sẽ không thể trở lại!” Ngọc Trang nhẹ giọng truyền âm.
“Hãy đưa hắn về Thánh Điện để trừng phạt, chúng ta không có quyền kết thúc một mạng sống ngoài pháp thuật của Giáo Đình.”
“Kẻ này, đáng chết!” Thanh Vũ nhàn nhạt trả lời Ngọc Trang, giọng nói ẩn chứa sự tức giận đỉnh điểm của Thanh Vũ.
Hắn có thể bị người khác tấn công, nhưng những người vô tội thì không được!
Đó là những nguyên tắc của Thanh Vũ.
Rõ ràng những người phàm kia, họ không có tội tình gì cả, thế nhưng tai ương vẫn ập lên đầu họ!
Làm sao Thanh Vũ không tức giận?
Hắn biết cách làm của Ngọc Trang là đúng, nhưng lại không biết cách làm của mình là đúng hay sai, đơn giản, luật lệ của Giáo Đình sinh ra để trừng phạt kẻ xấu bằng tội danh chúng gây ra dưới sự phán quyết của Hội Đồng Thẩm Phán.
Thanh Vũ là một Giáo Hoàng, hắn phải đứng ra làm gương, làm theo luật lệ để người khác tin phục chứ không phải đang giữ chặt một sinh mạng tội lỗi và sắp sửa nghiền nát nó mà không thông qua Hội Đồng Thẩm Phán.
Rốt cuộc thì, cái gì mới là đúng? Cái gì mới là sai?
Ranh giới của chúng rất mỏng manh, một khi lựa chọn đứng về một bên nào đó thì sẽ không thể quay đầu.
Thật sự thì Thanh Vũ dễ dàng bắt giữ Lý Thừa Ngân rồi áp giải về Quang Minh Thánh Điện, đúng như lời Ngọc Trang nói, tất cả sẽ đơn giản hơn nhiều.
Răng rắc!
Xương cốt của Lý Thừa Ngân vỡ nát, bàn tay Thanh Vũ ép chặt tới, linh lực mang theo đặc tính phong ấn tràn vào cơ thể Lý Thừa Ngân, trấn áp hết linh lực rồi phá hủy luôn tu vi của Lý Thừa Ngân.
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Lý Thừa Ngân, hơi thở mong manh yếu ớt.
Ngọc Trang thở dài, cô quay mặt đi, hai mắt nhắm chặt lại, cô không muốn nhìn một Thanh Vũ mà cô kính trọng lại ra tay giết người.
Bỗng nhiên, Lý Thanh Chiếu bỏ mặt pháp thuật bạo động đánh vào người mình, hắn quăng mạnh một vật ra khỏi lòng bàn tay, nó bay về phía lưng của Thanh Vũ, tiếng gầm gừ vọng ra từ miệng của hắn:
“Tinh La Thuẫn bạo!!”
Ầm!
Cùng lúc đó, một tiếng nổ kinh động trời đất vang lên từ phía xa, một cột nước bắn lên trên trời cao rồi tạo thành một cơn mưa lớn, và rồi tất cả linh khí xung quanh đây đột nhiên bay về một phía, chui xuống dưới một cái hồ nước.
Lối vào của Trúc Cơ Cốc mở ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT