Đỗ Kiến Huy, thiên tài một sao của Đà La Môn bỗng nhiên xuất hiện sau khi hàng loạt tin đồn hắn đã chết truyền ra từ chính người của Đà La Môn.

Khán giả liền khó hiểu, nghi ngờ nhìn tới sân đấu thứ nhất.

Những gì liên quan đến Lý Thừa Ngân, Thiếu Môn Chủ thì sẽ được nhiều người coi trọng hơn.

Còn việc xử lý sạch chín mươi chín thiên tài của người thanh niên mang số báo danh ba ngàn sáu trăm lẻ một lại bị người khác bỏ qua, chẳng có mấy người hứng thú, chuyện này quá quái lạ, khó tin nên bọn họ cho rằng người thanh niên này sử dụng một thủ đoạn khó lường nào đó, chẳng hạn như dùng độc hay ma âm… 

“Lý Thừa Ngân, đừng có nói xằng nói bậy, ta chính là Đỗ Kiến Huy, chẳng một kẻ nào có thể đoạt xá ta!” Đỗ Kiến Huy nghe lời nói phiến diện của Lý Thừa Ngân, hắn trầm giọng nói lớn.

“Ma tu to gan, đến nước này rồi còn chối cãi? Lý Chương Hạo, ngươi hãy đứng ra làm chứng, vạch trần sự thật cho mọi người biết!!” Lý Thừa Ngân cười gằn.

Lý Chương Hạo là tu sĩ phụ trách đuổi giết Đỗ Kiến Huy, không may làm Đỗ Kiến Huy chạy thoát, hắn ta bước ra từ trong đám người, tay chỉ thẳng vào Đỗ Kiến Huy rồi nói ra:

“Ta là Lý Chương Hạo, người tận mắt nhìn thấy ma đầu ngươi đoạt xá Đỗ Kiến Huy, thậm chí còn thấy luôn cả sự việc Đỗ Kiến Huy bị nhóm người kia hạ sát thủ!” Nói đến đây, Lý Chương Hạo căm phẫn đưa ánh mắt nhìn tới nhóm Thanh Vũ.

“Kẻ đuổi giết Đỗ Kiến Huy.” Không Yên lạnh lùng nhìn Lý Chương Hạo, rõ ràng kẻ này đang buộc tội vô căn cứ, tội danh giết chết một thiên tài của Đà La Môn không phải chuyện nhỏ, chắc chắn Đà La Môn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

“Tên khốn Lý Chương Hạo, chính ngươi là người truy sát ta!” Đỗ Kiến Huy phẫn nộ chỉ tay vào Lý Chương Hạo.

Tất cả tu sĩ đang có mặt ở đây đều đang quan sát diễn biến bên dưới, ánh mắt nghi ngờ chuyển qua chuyển lại giữa Lý Thừa Ngân và Đỗ Kiến Huy.

Lý Thừa Ngân cười khẩy, nói giọng vang rõ: “Ma đầu, ngươi đã lộ nguyên hình! Tại sao một Chấp Sư của Đà La Môn lại truy sát một đệ tử thiên tài?”

“Một ma đầu như ngươi đã không còn gì có thể chối cãi!”

“Người đâu, mau bắt lấy ma đầu cùng những hung thủ giết hại Đỗ Kiến Huy!” Lý Thừa Ngân trầm giọng quát lớn.

Lý Thừa Ngân không cho Đỗ Kiến Huy có cơ hội phản bác hay nghe lời nói của nhóm Thanh Vũ, hắn cho rằng Thanh Vũ chỉ đến thế, một ít người chết thay trong tuồng kịch do chính hắn biên soạn ra từ lúc nghe Đỗ Kiến Huy chạy thoát khỏi bàn tay của Lý Chương Hạo.

Đã là một thiên tài ai lại nhịn nhục, nhất là khi có cơ hội đứng trước mọi người thể hiện mình?

Đỗ Kiến Huy làm sao cam tâm buông tha Thiên Tài Hội?

Lý Thừa Ngân có thừa lý do để tin chắc rằng Đỗ Kiến Huy sẽ đến đây, lấy một thế nào đó để xuất hiện, xóa bỏ tin đồn vẫn lạc của chính hắn ta, cũng là lúc đè bẹp kẻ thù là Lý Thừa Ngân.

Vì thế, Lý Thừa Ngân đã tạo ra một cạm bẫy, con mồi là Đỗ Kiến Huy, dìm hắn chết, diệt đi cái gai góc vẫn đang đâm sâu vào thịt của hắn.

Một thiên tài bình thường lại dám phản nghịch Lý Thừa Ngân? Chắc chắn không thể để Đỗ Kiến Huy trưởng thành hơn nữa.

“Đúng là một trò hay!” Lương Phi Nguyên đang thưởng thức một bình rượu ngon, ánh mắt chất chứa ý cười nhìn Lý Thừa Ngân, sau đó lại nhìn nhóm Thanh Vũ, để xem nhóm người này lấy gì để chống lại Đà La Môn.

Lương Phi Nguyên rất vui lòng là một khán giả, đứng bên ngoài quan sát bọn họ tranh đấu lẫn nhau.

“Vâng!” Hai mươi tu sĩ Đà La Môn đồng thanh đáp lại Lý Thừa Ngân, bọn họ lập tức kết thành một kiếm trận độc nhất của Đà La Môn, một đóa hoa màu đỏ khổng lồ, tiếng kiếm minh vang vọng giữa không gian, bao phủ lấy Đỗ Kiến Huy và nhóm Thanh Vũ.

Những tu sĩ khác thấy tình cảnh không ổn nên đã tránh xa khỏi vùng chiến, không muốn bị vạ lây.

“Lý Thừa Ngân, ngươi làm vậy là có ý gì?” Kỷ Lãnh Hoàng lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Biết chuyện này cũng có một phần liên quan đến mình nên Kỷ Lãnh Hoàng phải đứng về phía nhóm Thanh Vũ.

“Kỷ Lãnh Hoàng, đây là chuyện riêng của Đà La Môn, người ngoài như ngươi không có tư cách xen vào, ngươi muốn gây chiến cùng Đà La Môn ư?” Lý Thừa Ngân nhàn nhạt nói ra.

“Lãnh Hoàng, không nên hành động dại dột, nếu không Kỷ Hằng Vương Triều sẽ trách tội xuống, ngay cả Sư Phụ của cậu cũng bị thiệt thòi.” Mạc Ảnh Quân đưa tay ra ngăn cản Kỷ Lãnh Hoàng, cậu ta khuyên bảo vì chuyện này liên quan đến mối quan hệ giữa hai thế lực, không phải chỉ riêng của cá nhân Kỷ Lãnh Hoàng Thôi đâu.

“Nhưng mà…” Kỷ Lãnh Hoàng khó xử nhìn nhóm Thanh Vũ, cảm thấy bản thân đã gây ảnh hưởng đến người khác.

“Đừng lo lắng, Thanh Vũ Chân Nhân sẽ lo liệu việc này, tôi nghĩ rằng cậu nên lo cho Lý Thừa Ngân kia thì đúng hơn.” Mạc Ảnh Quân cười nhạt trả lời.

Kỷ Lãnh Hoàng đành gật đầu, chấp nhận lời khuyên nhủ từ Mạc Ảnh Quân, thế là bọn họ đứng bên ngoài chờ xem diễn biến tiếp theo.

Ở giữa trung tâm của sự chú ý, một nhóm tu sĩ Đà La Môn cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ đang bao quanh một nhóm người, mạnh nhất cũng chỉ ngang với Kết Đan sơ kỳ.

Đương nhiên, đó là ánh nhìn của bọn họ chứ không phải đó là thực lực chân chính của Thanh Vũ.

“Duy Mạnh Trưởng Lão, ông làm vậy sẽ mang đến tai họa cho Khai Sơn Tông đó.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói trong khi nhìn một người quen thuộc đứng cạnh mình.

Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, ba người không rời khỏi chuyện thị phi lần này, họ đang sánh bước cùng Thanh Vũ để đương đầu với Lý Thừa Ngân.

Lý Duy Mạnh cười nhẹ nói ra: “Nếu không có ngài thì Khai Sơn Tông đã bị xóa tên, dù cho Tông Chủ có biết tôi làm vậy cũng không trách tội tôi đâu, đây là quyết định của Khai Sơn Tông, tôi cam đoan điều đó!”

Giọng nói của Lý Duy Manh mang theo cảm xúc tự tin, không gì lay chuyển được niềm tin kia, dù cách Khai Sơn Tông rất xa nhưng Lý Duy Mạnh vẫn cảm nhận được hồn của Khai Sơn Tông,, và đây cũng chính là lựa chọn của Khai Sơn Tông!

Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy kiên định nhìn đến hai mươi tu sĩ đang kết kiếm trận, khí thế không sợ hãi chút nào.

“Rất tốt!” Thanh Vũ vui vẻ nói một tiếng, hắn đã xác định tăng thêm một người bạn của Quang Minh Giáo Đình, đó là Khai Sơn Tông, không uổng công hắn truyền cho ba người họ Khai Sơn Ấn, Thiên Cấp hạ phẩm, mặc dù lý do truyền cho họ là vì bản pháp thuật này bắt nguồn từ Khai Sơn Tông.

Không gặp gỡ Khai Sơn Tông thì Thanh Vũ sẽ không bao giờ có được bản pháp thuật cường đại cỡ đó.

Thanh Vũ biết tiền tài, bảo vật động nhân tâm, huống chi là một loại pháp thuật cấp cao, nhưng Thanh Vũ lại tự tin rằng một Khai Sơn Tông không thể gây hại đến hắn, ngược lại, Khai Sơn Tông chắc chắn sẽ dùng toàn bộ những gì họ có để bảo vệ sự bí mật của Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm.

Khi mà tin tức lỡ rơi vào tai người khác, chính Khai Sơn Tông cũng bị thiệt thòi.

Dù chuyện gì xảy ra, Quang Minh Giáo Đình vẫn không chịu tổn thất gì, còn cho một thế lực khác ơn huệ quý báu.

Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn vào Lý Thừa Ngân, kẻ đang đứng sau lưng kiếm trận, giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt không biểu hiện ra cảm xúc gì:

“Các ngươi năm lần bảy lượt gây sự với ta, hôm nay lại còn gán cho ta một tội lỗi vô lý, ngươi cho rằng ta là một người không biết tức giận sao?”

“Hừ, chỉ là một đám vô danh tiểu tốt, lấy tài đức gì so sánh với bổn Thiếu Chủ, ta khuyên rằng các ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, nếu không hôm nay Đà La Môn sẽ không ngần ngại tiễn các ngươi một đoạn đường, lấy lại công đạo cho Đỗ Kiến Huy đã mất.” Lý Thừa Ngân cười gằn, không để tâm đến lời nói của Thanh Vũ cho lắm.

Lý Thừa Ngân biết nhóm Thanh Vũ xung đột, làm một đệ tử Hợp Ma Tông dưới trướng của Lương Phi Nguyên bị thương nặng, đắc tội Hợp Ma Tông, nay lại còn dám đắc tội cả Thiếu Môn Chủ như hắn, hiện giờ, chẳng một người nào dám đứng bảo vệ nhóm người chướng mắt này cả.

Hắc Tinh? Thiên tài hai sao thì thế nào?

Mạnh hơn bổn Thiếu Chủ thì thế nào?

Đỗ KIến Huy dám phản nghịch lại mệnh lệnh của bổn Thiếu Chủ gì sao?

Rốt cuộc, sau ngày hôm nay, chúng chỉ còn lại một cái xác chết mà thôi!

Mọi người cảm nhận được sự quyết tâm không thay đổi ý định của Lý Thừa Ngân, các tu sĩ từng được Thanh Vũ cứu mạng tại trận chiến với Xích Nghĩ Ma Tộc đều cảm thấy lo lắng cho Thanh Vũ, đứng ngồi không yên.

Còn người khác thì yên lặng theo dõi tuồng kịch không liên quan đến họ, lâu lâu thấy người có máu mặt như Lý Thừa Ngân, Đà La Môn giải quyết xung đột là một việc vui hay ho.

Hiển nhiên, mọi người nhìn ra Đỗ Kiến Huy là thật, thân thể tràn đầy sinh cơ, linh lực hùng hồn đứng ở đỉnh cao nhất, không có bị thương nữa chứ nói gì đến từng trải qua cái chết, còn bị ma đầu đoạt xá?

Một lời nói buộc tội của Lý Thừa Ngân nhằm diệt trừ Đỗ Kiến Huy mà thôi, đôi khi, chỉ cần một lý do là đủ, không cần biết nó chính xác hay không.

“Các ngươi bị điên rồi sao? Ta là thiên tài hai sao của Đà La Môn, là đệ tử của Trần Túc Thái Thượng Trưởng Lão!!” Đỗ Kiến Huy thấy ánh mắt chứa sát khí của đám tu sĩ Đà La Môn, hắn liền quát lớn, vẻ mặt phẫn nộ đến chuyển thành màu đỏ.

Thế nhưng, bọn họ vẫn lạnh lùng như cũ, sát khí càng nồng đậm hơn nữa, năm thiên tài bị Đỗ Kiến Hu đánh bay cũng đang cười rộ lên, cười thoải mái không gì sánh được.

“Lý Thanh Chiếu Trưởng Lão, ngài không nhận ra tôi sao? Tôi không bị ma đầu nào đoạt xá hết!!” Đến gần đường cùng, cảm nhận sự cường đại của Đà La Kiếm Trận, Đỗ Kiến Huy quay đầu nhìn tới Trưởng Lão Nội Môn của Đà La Môn, một trong năm người làm trọng tài chính của Thiên Tài Hội.

Có lẽ người này sẽ giúp Đỗ Kiến Huy vượt qua kiếp nạn từ Lý Thừa Ngân, bởi vì Đỗ KIến Huy vẫn giữ rất nhiều tự tin khi thể hiện thiên phú siêu quần bạt tụy của mình ra.

Vô cùng đáng tiếc, Lý Thanh Chiều chậm rãi lên tiếng nói ra: 

“Thừa Ngân Thiếu Chủ, người tên Thanh Vũ này sở hữu nhiều phù chú bá đạo, Thiêu Chủ hãy lùi ra thật xa!”

Lời nói không hề có ý định trả lời Đỗ Kiến Huy, mà là nhắm thẳng vào vấn đề chính, Lý Thanh Chiếu vừa nói xong, hắn ta bay xuống đài cao, đứng trước mặt hai mươi tu sĩ Đà La Môn, đối diện với Thanh Vũ, ánh mắt ngưng trọng vì hắn cho rằng Thanh Vũ là kẻ khó chơi nhất ở đây.

Một kẻ từng sử dụng rất nhiều phù chú mạnh mẽ, Lý Thanh Chiếu hay hầu hết tu sĩ đều suy đoán Thanh Vũ từng lấy được một kho tàng của Phù Sư ba sao trở lên.

“Thanh Chiếu Trưởng Lão, tôi là đệ tử của Trần Trúc Thái Thượng Trưởng Lão…” Đỗ Kiến Huy cố gắng nói ra, dùng thân phận để tìm ra một con đường sống.

Lý Thanh Chiếu lạnh nhạt trả lời, nét mặt không kiên nhẫn: “Ma đầu, Trần Túc Thái Thượng Trưởng Lão đã rất thương tâm về cái chết của Đỗ Kiến Huy, nếu như ông ấy gặp ngươi ở đây thì ngươi sẽ sống không bằng chết!”

“Ta sẽ thay Trần Túc Thái Thượng Trưởng Lão tiêu diệt ma đầu như ngươi!” Dứt lời, khí thế của Lý Thanh Chiếu tăng lên cao, từ Kết Đan hậu kỳ tăng lên Kết Đan đỉnh phong, gần chạm đến nửa bước Nguyên Anh kỳ.

Thực lực cỡ này ngang với những Trưởng Lão Nội Môn mạnh nhất, gần bằng Đại Trưởng Lão hay Thái Thượng Trưởng Lão của một thế lực hai sao.

“Vì để tiêu diệt các ngươi, Tông Chủ đại nhân đặc biệt ban thưởng cho ta một bảo vật.” Lý Thanh Chiếu khẽ nói trong khi lấy một cái khiên tròn ra từ túi trữ vật.

Khiên tròn làm từ một loại kim thiết cấp bốn, không quá lớn, che chắn được một phần cơ thể của Lý Thanh Chiếu, nhưng chẳng ai dám khinh thường cái khiên tròn này, nó là pháp bảo cấp bốn, đã thức tỉnh linh tính, biết tự động hộ chủ, lực phòng ngự ngang với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

“Không ổn rồi, đó là Tinh La Thuẫn, luyện từ Tinh La Kim cấp bốn, bảo vật nổi tiếng của Môn Chủ Đà La Môn, Lý Thiên Dự!” Đoàn Thế Thanh căng thẳng nhìn pháp bảo trên tay Lý Thanh Chiếu.

“Cho các ngươi dám cản trở ta giết người!” Lý Chương Hạo đứng nhìn, vẻ mặt thích thú, hắn đẩy hết trách nhiệm lên người nhóm Thanh Vũ, khiến hắn không hoàn thành nhiệm vụ do Lý Thừa Ngân giao cho.

“Các ngươi được lắm, ta Đỗ Kiến Huy từ này không phải là đệ tử của Đà La Môn!” Đỗ Kiến Huy tức giận đến rung người, bọn họ đã ngăn cách liên lạc giữa hai sư đồ hắn, thông báo tin tức giả về cái chết của hắn cho Trần Túc Thái Thượng Trưởng Lão.

Nếu không dù Lý Thừa Ngân cũng chẳng dám đứng trước thế nhân giết chết Đỗ Kiến Huy.

Trần Túc Thái Thượng Trưởng Lão là một đại tu, không giữ quyền thế, tu vi gần chạm đến Nguyên Anh Chân Quân, một nhân vật lớn của Đà La Môn.

Tất cả không còn giá trị gì nữa, Trần Túc đã xem Đỗ Kiến Huy là một người chết.

Mất hết hi vọng sống sót, Đỗ Kiến Huy gần như phát điên, từ một thiên tài chuẩn bị nổi danh biến thành một ma đầu đoạt xá.

“Giết!” Lý Thanh Chiếu lạnh lùng quát lớn, linh lực bùng lên cao, thúc giục Tinh La Thuẫn bảo vệ kiếm trận, hắn giữ nhiệm vụ phòng ngự cho hai mươi tu sĩ khác chủ công, một tổ hợp rất mạnh.

Từ khi Lý Thừa Ngân gặp nguy hiểm, mấy chục tu sĩ Chân Nhân trên trong tay Phong Thanh Dương thì Đà La Môn, hay chính Môn Chủ đã ra lệnh cử thêm cường giả đến đây nhằm bảo vệ Lý Thừa Ngân, vì thế Lý Thừa Ngân mới can đảm đối nghịch với Thanh Vũ.

Pháp bảo cấp bốn có thể ngăn cản nhiều phù chú cấp bốn hạ phẩm tấn công!

“Giết!” Hai mươi tu sĩ vận chuyển kiếm trận, kiếm khí gào thét tấn công tới phía dưới.

“Ta không thể chết!” Đỗ Kiến Huy cắn răng, ánh mắt dữ tợn, hắn lấy một thanh kiếm gỉ sét ra từ trong túi trữ vật, nháy mắt sau, thanh kiếm gỉ sét phát ra một nguồn sức mạnh khiến cho mọi người hoảng sợ, tim đập nhanh hơn.

Thanh Vũ, Ngọc Trang và những người khác thì thản nhiên đứng nhìn kiếm trận, không lo lắng lắm, nếu có kẻ đã không muốn bình yên thì bọn họ sẵn lòng trừng trị kẻ đó một trận nhớ đời.

Giữa bầu không khí xung đột đã lên đến đỉnh điểm, một tiếng quát chói tai vang vọng ra:

“Không xong rồi!! Hơn mười ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc đột nhiên trùng kích về phía đông, bọn chúng điên loạn giết chết tất cả mọi thứ trên đường, hàng chục thôn làng, bốn thành trì bị hủy diệt, người chết không đếm xuể!!” Một tu sĩ hoảng sợ, dùng hết linh lực để hét dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play