Đoạn Lệ còn chưa nói xong, Đoạn Chi Vân đã theo kịp tiết tấu, phối hợp theo lời nói của hắn, suy yếu ngã lên người thị nữ tiểu Mai.
"Ngài xem này..." Đoạn Lệ nhìn nữ nhi nhà mình, rồi lại nhìn về phía Lâm Tử Lộc, người đang nhàn nhã phe phẩy cái quạt ngọc, bộ dáng rất là bất đắc dĩ.
"Ôi chao, ai, ôi, Đoạn gia chủ không phải là rất thương yêu nữ nhi sao, lệnh ái không phải cũng đang ở đây sao, gặp mặt một chút thôi có gì mà không tiện?" Lâm Tử Lộc muốn thu chiết phiến lại, khổ nỗi chỉ có một bên tay trái là hoạt động được, tay phải đang bị nắm chặt trong tay mỗ nam nhân nào đó rồi.
Lúc nàng còn đang xấu hổ vì không biết nên làm sao cho phải thì đã có một bàn tay nhanh hơn một bước, đoạt được cái chiết phiến từ trong tay nàng, hắn trực tiếp khép lại, rồi không có chút do dự ném thẳng về phía sau, một lúc sau cũng không nghe thấy có tiếng vật nặng nào rơi xuống đất, Lâm Tử Lộc biết là Dạ Ẩn đã tiếp được nó.
Nàng lẩm bẩm hai tiếng, một lần nữa nhìn về đám người Đoạn gia, nãy giờ ngoãn ngoãn không nói gì.
"Thế nào? Chỉ có cự ly vài bước chân, chẳng lẽ còn muốn bản công tử tự mình nghênh đón hay sao?" Lâm Tử Lộc nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt không giận mà uy, ngữ điệu trong veo mà lạnh lùng, cùng với dáng vẻ ngày thường của Quân Lâm giống nhau như đúc.
Kỹ năng bức bách người này xem như nàng đã học được thành công, khóe môi lặng lẽ hiện lên ý cười đắc ý, mặc dù đã được nàng che đậy kỹ càng nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Quân Lâm, ai bảo ánh mắt của mỗ nam nhân nào đó luôn dừng lại ở trên người nàng cơ chứ.
Đôi mắt nàng trong suốt như pha lê càng làm nổi bật khuôn mặt tinh tế của nàng, Quân Lâm cũng đang rất đắc ý, vì có được một vương phi như vậy. Tuy rằng còn chưa có nắm vào tay, nhưng mà hắn đã định chắc rồi!
"Công tử, không được, tiểu nữ đang bị bệnh... là bệnh truyền nhiễm..." Đoạn Lệ không kịp suy nghĩ nhiều, tùy ý mà nói ra một cái lý do như vậy, loại thời khắc quyết định như thế này hắn cũng không có gì để cố kị.
Nhiều năm tung hoành nơi quan trường làm cho hắn có thể nhân biết được vị nam nhân đứng bên cạnh Lâm Tử Lộc là một người mà Đoạn phủ hắn không thể trêu vào.
"Bản công tử không sợ, Đoàn cô nương mặc kệ là bị đậu mùa hay là sốt rét, ta hôm nay ta đều phải cùng nàng nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, yên tâm, bản công tử không phải là người nhỏ nhen." Lâm Tử Lộc không có tin tưởng lời bịa đặt của bọn họ, nhưng cảm thấy đùa giỡn bọn họ như vậy cũng rất không tệ.
"Phụ thân, người cứ để ta gắp bọn họ, ta nghĩ bọn họ sẽ không dám làm gì ta đâu, dù sao ta cũng là đại tiểu thư quý giá nhất ở huyện An Nhạc." Đoạn Chi Vân nghe không nổi nữa, một đại tiểu thư như nàng chưa bao phải chịu qua loại ủy khuất như thế này.
"Câm miệng!" Đây là lần đầu tiên Đoạn Lệ nghiêm túc quát nàng như vậy, trong ngày thường hắn ta đều là nâng thì sợ nát, ngậm thì sợ tan, hôm nay quả thật là đã bị rơi vào tình trạng vạn bất đắc dĩ rồi.
Quả nhiên Đoạn Chi Vân nhất thời cứng người lại, hình như cũng cảm thấy chuyện này sẽ không thể giải quyết dễ dàng như nàng ta tưởng, gắng gượng nhịn nước mắt xuống, sau đó quay đầu, oán hận trừng mắt Lâm Tử Lộc.
Tiếp thu ánh mắt bén nhọn kia, không những vậy Lâm Tử Lộc còn vứt lại cho nàng ta một cái mị nhãn, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta đếm từ một đến năm, các ngươi vẫn không thể đưa ra được quyết định vậy thì để ta giúp.
Vừa dứt lời, nàng lập tức đếm: "Năm."
Đoạn Lệ lập hoảng hốt, bọn hắn căn bả là không có lối thoát, bởi vì lựa chọn và không lựa chọn đều có kết quả giống nhau, còn không phải là muốn hắn giao ra của nữ nhi bảo bối sao?
"Bốn." Lại một loại giọng nói đòi mạng truyền đến.
Đầu Đoạn Lệ đã chảy đầy mồ hôi, làm sao bây giờ? Nếu là giao ra nữ nhi, khẳng định nó sẽ không nhận được một kết cục tốt, nếu không giao, toàn bộ Đoạn gia đều sẽ bị chịu liên lụy.
"Ba." Lâm Tử Lộc hứng thú nhìn sắc mặt Đoạn Lệ thay đổi.
"Phụ thân, giao ra ta đi..." Đến nay Đoạn Chi Vân vẫn không có nhận thức được tính nghiêm trọng chuyện này, nàng ta còn tưởng rằng Đoạn gia khẳng định có thể bảo vệ nàng vô sự.
Đoạn Lệ chăm chú nhìn Đoạn Chi Vân, nghiễm nhiên ý nghĩ trong lòng đang dao động.
"Hai." Tiếng nói từ địa ngục truyền đến.
Đoạn Lệ nhắm chặt hai mắt, trong lòng là vô hạn bất lực, tuy rằng hắn làm như vậy thực sự là có lỗi với người thê tử đã mất, nhưng mà hắn không thể làm gì khác, Đoạn gia này không phải là của một mình hắn, mấy thế hệ Đoạn gia vất vả sáng lập mới tạo dựng lên một gia nghiệp như ngày hôm nay.
"Một." Lâm Tử Lộc chấm dứt, nhìn biểu cảm của Đoạn Lệ là biết hắn đã ra quyết định, nàng có chút tò mò, một người phụ thân thường ngày sủng nữ nhi đến vô pháp vô thiên, cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT