Đại môn Đoạn phủ khép chặt, đến một tên gia đinh trông cửa cũng không có.

"Chẳng lẽ là biết chúng ta sẽ quay lại nên đã trốn rồi?" Lâm Tử Lộc trừng mắt nhìn cánh cửa màu đỏ khép chặt. Còn muốn đến đây cướp bóc một phen, nếu bọn họ đều đi hết vậy thì sẽ không thu hoạch được gì rồi. 

"Có ta ở đây, bọn họ dám trốn?” Khẩu khí Quân Lâm rất là cuồng vọng, ít nhất Lâm Tử Lộc cảm thấy như vậy.

Hắn không biết là hướng về sau, liếc mắt ra hiệu, Lâm Tử Lộc nhìn đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là không có một bóng người nha: "Chung quanh có người sao?"

"Ân." Hắn lo lắng Lâm Tử Lộc sẽ gặp nguy hiểm, vì thế truyền lệnh xuống dưới, thuộc hạ phụ cận huyện An Nhạc đi đường suốt đêm đến đây. Những người này đều là cao thủ, dùng chữ Ám làm họ, tuy rằng không cường đại bằng nhóm ám vệ có chữ Dạ là họ, nhưng cũng là nhân tài, trong vạn người mới tìm được một.

Lâm Tử Lộc rụt rụt cổ, trách không được cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo, nguyên lai là do người của hắn. Nàng giãy giụa khỏi cái nắm tay của hắn, đi lên bậc thang, đưa tay muốn đẩy cánh cửa kia ra.

Ánh mắt Quân Lâm hơi âm u, nắm thật chặt lòng bàn tay trống rỗng, đi theo sau nàng.

Lúc này Dạ Ẩn xuất hiện, hắn vẫn nên vào trước xem xét tình huống: "Công tử mời đứng ở bên cạnh."

Quân Lâm thuận thế cầm tay Lâm Tử Lộc, đứng trước cửa đợi Dạ Ẩn động thủ.

Cảm giác được tâm tình vương gia nhà mình sáng sủa lại, Dạ Ẩn đưa tay đẩy cửa, lực đạo không được nắm bắt nên có chút hơi mạnh tay.

Oành!

Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng đổ ngã.

Hai mắt Lâm Tử Lộc lóe sáng giống như bóng đèn, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cánh tay vừa đẩy cửa kia của Dạ Ẩn, trong giọng nói đều là vẻ sùng bái: "Trời ạ, Dạ Ẩn, ngươi cũng quá lợi hại rồi!"

Đối với loại trạch nữ như Lâm Tử Lộc mà nói, võ công là một khía cạnh rất thần kỳ.

Dạ Ẩn cũng không dám quay đầu, bởi vì nếu ánh mắt của vương gia có lực sát thương thì khẳng định hắn đã bị lăng trì mấy trăm lần rồi, hắn vội vàng biến mất. 

Vương phi ơi, ngài chỉ cần sùng bái một mình vương gia là tốt rồi, đừng có kéo tiểu nhân vào...

"Hừ." Quân Lâm hừ nhẹ một tiếng, lôi kéo mỗ nữ nào đó còn đang ngu ngơ vào sân Đoạn phủ.

Vừa nãy bọn họ còn đang suy nghĩ người Đoạn phủ đi nơi nào, nguyên lai đều ở bên trong phủ.

Một đám hộ viện vây quanh người Đoạn gia, còn có sự tham gia của đám hộ viện Túy Yên Lâu.

Trận thế sẵn sàng đón địch, mấy chục cái ánh mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm hai người vừa mới bước vào.

Gia chủ Đoạn gia vừa mới được tú bà truyền đến tin tức, sau khi nghĩ lại những chuyện trước kia bọn họ làm với Lâm Tử Lộc cũng đủ để hai cha con Đoạn gia sợ tới mức hận không thể chắp cánh trốn đi.

Nhưng mà còn chưa kịp đi dời tài sản, dàn xếp gia quyến, đám người Quân Lâm đã tìm tới cửa.

Lúc này trong lòng Đoạn gia chủ đều là hối hận, hận bản thân ỷ vào thế lực lớn mà làm bừa, vọng tưởng động vào Quân Lâm, người mà hắn không thể động vào, hoàn toàn đã quên, từ đầu đến cuối khí thế trên người người kia đều là cuồng ngạo, một gia chủ nho nhỏ như hắn chưa đủ để lọt vào mắt hắn.

Công phu đến trình độ như vậy không phải là người bình thường có thể có được, huống hồ nhìn nét mặt trấn định tự nhiên của hắn, theo mỗi bước đi của hắn còn mang đến cảm giác uy áp cường đại làm cho người ta hít thở không thông.

Mỗi giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, Đoạn gia chủ run rẩy mở miệng: "Hai vị... Trước kia... Lúc trước Đoạn phủ... Đúng là không phải... Các vị muốn giải quyết như thê nào?"

Quân Lâm nhìn về phía Lâm Tử Lộc, ý tứ là: Nàng nói trước đi.

Lâm Tử Lộc hiểu ý, muốn tránh khỏi cái nắm tay của hắn, nhưng không được như ý, vì thế chỉ đành thở dài mộ hơi, dùng tay trái mở chiết phiến ra, tiêu sái quạt quạt hai cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Không có gì, hôm nay chúng ta tới đây là để bái phỏng Đoạn tiểu thư." 

Hai từ "Bái phỏng" được Lâm Tử Lộc nhấn mạnh.

"Thật sự là không khéo..."

Đoạn Lệ vươn tay áo lau mồ hôi trên trán, can đảm nói tiếp: "Hôm nay tiểu nữ có bệnh nhẹ trong người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play