Mùng tám tháng giêng, ngày hai mươi ba tháng hai năm 1999 dương lịch.
Khoảng cách đến ngày ba tháng ba triệu tập Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và phiên họp Mặt trận tổ quốc tổ chức tại Bắc Kinh, chỉ còn lại thời gian tám ngày. Rất hân hoan, lãnh đạo của các phòng ban Thành ủy thành phố Vọng Hải đều đã đợi ở nơi dừng máy bay bên trong sân bay Vọng Hải. Thành ủy, Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận tổ quốc cấp thành phố, chính quyền thành phố.
Lãnh đạo cao cấp của năm ban ngành chính Thành ủy, Đại hội đại biểu nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố, chính quyền thành phố, Quân phân khu, cộng thêm những viên chức trên dưới kèm theo thư ký, tài xế, cùng với đội ngũ an ninh của cục công an thành phố Vọng Hải, hơn trăm người, tập trung lại.
Phía bên cạnh, chiếc Audi màu đen, xe hiệu số 1 Thành ủy, chiếc Audi biển d-00001 vẫn mới nguyên.
Thạch Nghị Vũ không có biểu hiện gì, liếc nhìn đồng hồ trên tay, loại rất cũ, là đồng hồ Thượng Hải những năm 80, rồi trầm giọng nói:
- Tất cả quay lên xe đi, máy bay của Thứ trưởng Lý chắc mười mấy phút nữa mới đến…
Sau khi đợi khoảng ba mươi phút, chuyến bay đi từ Bắc Kinh đến Vọng Hải, xuất hiện trên nền trời ở sân bay Vọng Hải, từ từ hạ thấp độ cao.
Lý Thành Phương tuy là Thứ trưởng thường vụ Bộ Công an nhưng lại chưa đến mức có thể sử dụng chuyên cơ.
Lần này đến đây, Văn phòng bộ Công an cũng chỉ là bao trọn khoang hạng nhất của chuyến bay mà thôi.
Lúc này, xe cầu thang của sân bay cũng từ từ đi đến gần cửa khoang, cửa khoang mở ra, Lý Thành Phương là người đầu tiên bước ra cabin, tiếp theo là bộ máy Thường vụ Thành ủy, thêm nữa là chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Hồ Trung Thành, cùng với Lý Vĩ Bang Bí thư Ủy ban chính trị luật pháp tỉnh từ Ngại Châu đến.
Giám đốc sở công an tỉnh Trang Như Thuận xếp hàng phía bên cạnh, Lý Thành Phương chừng năm mươi lăm tuổi. Đầu to, tóc nhuộm đen không còn một sợi trắng, trang phục cảnh sát gắn đầy huân chương nhà nước, vô cùng bắt mắt.
Dựa theo tiêu chuẩn của chế độ danh hiệu, Lý Thành Phương là Phó tổng Uỷ viên cảnh sát.
Vừa xuống máy bay, Lý Thành Phương liền mỉm cười bắt tay Thạch Nghị Vũ nói:
- Bí thư Thạch, các đồng chí ở Vọng Hải thật là nhiệt tình quá, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, năng lực công tác của các đồng chí cục công an thành phố Vọng Hải rất giỏi.
Lời nói của Lý Thành Phương, cảm giác hoàn toàn là lời nói dối không chớp mắt, cứng nhắc, dám gán công lao to lớn cho cục Công an thành phố Vọng Hải.
Sau khi bắt tay từng người một Thạch Nghị Vũ cười nói:
- Thứ trưởng Lý, chúng ta vào tòa nhà Thành ủy ngồi chút đã.
Dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát, đoàn người ầm ầm đi ra khỏi lối ra ở sân bay. Hướng thẳng đến tòa nhà Thành ủy.
Lãnh đạo bộ công an đến thị sát, Chu Khánh Quốc đương nhiên vô cùng coi trọng. Cả đường đi, đều có cảnh sát giao thông hộ tống. Trên đường, những nơi đoàn xe đi đến đều tiến hành quản chế giao thông tạm thời. Chưa đến hai mươi phút đoàn xe đã tiến vào trong đại viện Thành ủy thành phố Vọng Hải.
Vừa ngồi xuống, Lý Thành Phương đã tán dương một lượt các lĩnh vực như xây dựng kinh tế và phát triển xã hội, diện mạo thành phố của Vọng Hải. Ngay sau đó, Lý Thành Phương trở nên nghiêm túc:
- Lần này, các đồng chí của Vọng Hải có thể loại bỏ khó khăn, bắt được rất nhiều tội phạm buôn lậu, điều này đáng được ghi nhận. Hành vi buôn lậu, đây là một hành vi quấy nhiễu trật tự thị trường một cách nghiêm trọng, phá hoại trật tự xã hội. Tôi phải xin cấp trên luận công cho các đồng chí.
Cục công an Vọng Hải cũng cần thiết thực thực hiện và quán triệt tinh thần này. Quan hệ giữa quân đội và địa phương của thành phố Vọng Hải rất xứng đáng được tuyên dương và mở rộng. Đương nhiên, cũng không phải việc gì cũng trông vào quân đội, vai trò chính của quân đội vẫn là bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của quốc gia.
Trong phương diện điều tra lấy chứng cứ và thẩm vấn, Cục công an vẫn phải chuyên nghiệp hơn một chút.
Tôi thấy, có thể để Cục công an thành phố Vọng Hải tiếp nhận điều tra sự việc, nhất định phải điều tra sâu và kỹ lưỡng, nghiêm khắc đấu tranh chống lại tội phạm buôn lậu.
Khi nói những lời này, ánh mắt của Lý Thành Phương lại nhìn vào Tư lệnh quân khu Trương Tranh Quang. Khí thế này, kèm theo một chút áp lực. Lý Thành Phương nở nụ cười, nhìn Trương Tranh Quang, tiến thêm một bước nói:
- Tư lệnh Trương, không biết anh thấy thế nào?
Biểu hiện này của Lý Thành Phương hoàn toàn nằm trong dự liệu của Nhiếp Chấn Bang. Trong lời nói có ngụ ý, có thể nói là bụng dạ khó lường, đầu tiên là tán dương khen ngợi tấm tắc, khẳng định vụ bắt giữ buôn lậu lần này là chuyện tốt, đặt mình ở vị trí vô cùng chính nghĩa. Tiếp theo, về việc tập đoàn Á Hải có liên quan bên trong không, thì lại ngậm miệng không nói tới. Lại là một kiểu sách lược.
Tiếp đến, lấy lý do cục Công an quen việc, quân đội không quen việc, đề nghị để cục công an tiếp nhận công tác điều tra lấy chứng cứ, sau đó, ỷ quyền thế của mình trực tiếp ép buộc Trương Tranh Quang.
Cả một kế hoạch, các mắt xích tình tiết lồng vào nhau, cơ bản là làm cho Trương Tranh Quang không có bất kỳ cơ hội trả đòn nào. Nếu đồng ý, thì cả vụ án mất công toi. Nhưng nếu không đồng ý, hành động của Trương Tranh Quang chạm đến vùng cấm rồi. Quân đội can thiệp vào chính trị, nói không mấy dễ nghe thì bất cứ thời đại nào cũng không cho phép. Nếu Lý Thành Phương lấy cớ này, trực tiếp đánh bại Trương Tranh Quang, phía quân đội cũng không thể nói được gì.
Nhìn thấy Trương Tranh Quang có chút khó xử, Nhiếp Chấn Bang ho khan một chút, cười nói:
- Thứ trưởng Lý, việc này cho tôi giải thích với ngài vài lời.
Vừa mở miệng, ánh mắt của cả hội trường tập trung vào người Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang cũng vô cùng thản nhiên, đối với đám người Thạch Nghị Vũ, những ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta kia, Nhiếp Chấn Bang làm ra vẻ như không nhìn thấy, cũng không cần biết Lý Thành Phương có thái độ gì, tiếp tục nói:
- Về vấn đề chuyển giao, bên thành phố chúng tôi có ý kiến thế này, phía bên Tư lệnh Trương cũng đã có chuẩn bị để chuyển giao rồi. Hôm qua, sau khi đăng lên báo của Tỉnh ủy. Ý của Bí thư Kiều, cùng với Chủ tịch Giả là tạm thời vẫn do quân khu thành phố Vọng Hải tiến hành giám sát điều tra. Đợi sau khi trong tỉnh có ý kiến thống nhất, sẽ do tổ chuyên án mà Tỉnh ủy lập ra tiếp nhận điều tra vụ này. Vì vậy, việc này tạm thời vẫn không thể chuyển giao cho cục công an thành phố Vọng Hải được.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ có thể mượn danh của Giả Dân Phú và Kiều Dịch Nhân. Dù sao, bọn họ có nói với mình những lời này hay không, cũng không có ai đi dò hỏi cả, chỉ cần gắng gượng qua mấy ngày, chờ tin tức của Trung ương, thì tất cả đều được định rồi.
- Nhiếp Chấn Bang, thái độ của cậu là sao vậy? Thứ trưởng Lý là Thứ trưởng Thường vụ Bộ Công an. Chẳng nhẽ, lời nói của Thứ trưởng Lý không đáng tin sao? Trong mắt cậu còn có cấp trên nữa hay không.
Nghe xong, Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng nói:
- Bí thư Thạch, thái độ của tôi có vấn đề gì, về việc học tập, tôi nghĩ, không phiền Bí thư Thạch phải lo lắng cho, sống đến già, học đến già, đây chính là thói quen từ trước đến giờ của tôi. Việc này, xin Bí thư cứ yên tâm. Về lời nói của Thứ trưởng Lý, tôi thừa nhận, Thứ trưởng Lý có lý do của Thứ trưởng Lý. Nhưng, vụ án buôn lậu của Vọng Hải, liên quan rất lớn, tôi nghiêm túc tuân thủ nghị quyết của Tỉnh ủy mà làm việc, Tôi rất hoan nghênh Thứ trưởng Lý tới chỉ đạo giám sát công tác môi trường trị an và công tác chính trị pháp luật của bên công an, xin giơ hai tay tán thành.
Câu nói này, từng từ cứa tim, ý tứ biểu đạt rõ ràng, Thứ trưởng Lý anh đúng là Bộ trưởng Bộ Công an, điều này không sai, nhưng anh cũng không thể nhúng tay vào việc của chính quyền.
Anh đến chỉ đạo công an làm việc là được rồi. Còn về việc khua chân múa tay chỉ đạo triển khai công tác về vụ án buôn lậu, tôi dựa vào cái gì mà phải nghe anh.
Câu nói này lại làm cho vẻ mặt của Lý Thành Phương có chút khó chịu. Nhiếp Chấn Bang gan rất to, đây là điều sớm đã dự đoán được, nhưng không ngờ, ở trước cả hội trường đông người như vậy, không những không giữ thể diện cho Thạch Nghị Vũ, mà chính mình cũng bị cậu ta âm thầm lôi vào.
Lý Thành Phương lúc này cũng chỉ trầm lặng, trong phút chốc, bỗng có cảm giác bó tay chịu trói, không có biện pháp gì. Chức vụ của bản thân tuy cao, nhưng, cũng là giới hạn cấp cục. Thực sự, đối với công tác cấp chính quyền mà khua tay múa chân chỉ đạo, sẽ có hiềm nghi vượt giới hạn.
- Đồng chí Nhiếp nguyên tắc thật đó. Nếu đã như vậy, tôi không nói thêm gì nhiều nữa, hy vọng, sau khi Tỉnh ủy Ngại Nam ban hành mệnh lệnh, đồng chí Nhiếp vẫn có thể tuân thủ nguyên tắc như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT