Đứng cạnh đó, Nghê Khắc Chi cũng cùng đi tới rồi giới thiệu:

- Chủ tịch Nhiếp, để tôi giới thiệu cho anh, đồng chí lão thành này chính là tiền Bí thư thành ủy của thành phố Lương Khê chúng ta, đồng chí Hà Định Bang.

Hà Định Bang, đối với cái tên này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn thấy qua trong danh sách cán bộ, lãnh đạo những năm qua của thành phố Lương Khê. Nếu nói một cách chính xác thì, để gọi Hà Định Bang, hẳn là dùng tiền của tiền Bí thư Thành ủy thì mới coi như là thỏa đáng. Người này, ở trong lịch sử của Lương Khê cũng có một vài truyền kỳ. Lập nghiệp từ trước thời kỳ Đại Cách mạng những năm sáu mươi, vào lúc đó, khi mới bắt đầu cũng chỉ là một cán bộ bình thường của huyện Diên Lăng. Sau đó, khi mà cuộc Đại cách mạng bắt đầu diễn ra, đầu tiên là đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm Ủy ban cách mạng, Bí thư thứ nhất Huyện ủy của huyện Diên Lăng. Đến những năm 1970, Hà Định Bang lại nhảy lên trở thành Phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng, Phó Bí thư thứ nhất của thành ủy thành phố Lương Khê. Đến khi Đại cách mạng chấm dứt, Hà Định Bang cũng đã trở thành Bí thư thành ủy thành phố Lương Khê rồi.

Từ cuối những năm 1970 tới những năm đầu 1980, Hà Định Bang liên tiếp đảm nhiệm hai kỳ Bí thư Thành ủy. Công lớn hay gì cũng không coi như được tới, nhưng, Hà Định Bang cũng xem như là người đặt nền móng cho công cuộc cải cách, mở cửa của thành phố Lương Khê.

Năm đó, khi mà một nhóm người gồm cả Nam lão cùng với ông cụ nhà mình vừa mới bình định xong phản loạn chính trị xong thì ở thành phố Lương Khê này, dưới sự lãnh đạo của Hà Định Bang, cũng đã bắt đầu thử nghiệm việc tư nhân hóa xí nghiệp cùng với cải cách xí nghiệp tập thể. Có thể nói, thành phố Lương Khê có được như hôm nay, cũng là có liên quan cực kỳ lớn tới nền móng cơ sở mà năm đó, Hà Định Bang đã xây dựng nên.

Người như vậy, tuy nói là đã rút lui khỏi gần mười năm, nhưng, ở thành phố Lương Khê này, cũng còn có không ít cán bộ là cấp dưới hay môn sinh của Hà Định Bang. Ví dụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành ủy Lôi Định Quốc chính là cán bộ mà Hà Định Bang đã một tay đề bạt, cất nhắc lên. Mặt khác, Phó bí thư chuyên trách Thành ủy Chu Trác Chân cũng có một đoạn lý lịch chính là đã từ đảm nhiệm một năm thư ký của Hà Định Bang.

Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm chạp, vội vươn hai tay ra cầm chặt lấy tay của Hà Định Bang, lắc lắc mấy cái tỏ vẻ nhiệt tình của mình, sau đó mới mỉm cười nói:

- Lão Bí thư nói quá lời rồi. Phải nói là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi không làm được đến nơi đến chốn, không chút ý tới các đồng chí, các lãnh đạo lão thành ở trong này. Tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xin được xin lỗi mọi người.

Lời nói vừa mới dứt, Hà Định Bang cũng là híp mắt, nói:

- Chủ tịch Nhiếp cậu liền đại biểu cho Ủy ban nhân dân thành phố thôi là được rồi. Còn chuyện của bên Thành ủy, trước hết không nhắc tới vội. Chủ tịch Nhiếp, chúng tôi coi như là chờ được người có thể làm chủ rồi. Nói như vậy đi, những đồng chí lão thành đã về hưu chúng tôi cũng không có cái yêu cầu gì đặc biệt, chỉ có hai cái. Thứ nhất, xe mà ở thành phố đã đáp ứng sẽ trang bị cho các cán bộ lão thành về hưu chúng tôi, phải làm phiền Chủ tịch Nhiếp giúp chúng tôi giải quyết rồi. Thứ hai, trung tâm hoạt động của cục Cán bộ lão thành, cũng làm phiền chủ tịch Nhiếp quyết định luôn. Một chuyện không cần phiền tới hai người. Nếu Chủ tịch Nhiếp cậu đã tới đây rồi, tôi cũng không cần phải làm khó cho cục trưởng Nghê nữa, tìm thẳng cậu luôn vậy.

Lời này nói ra cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút đau đầu. Những đồng chí lão thành này, đều đã từng là lãnh đạo Thành ủy thành phố Lương Khê cả. Ngoại trừ Hà Định Bang này là đã từng đảm nhiệm Bí thư thành ủy ra, còn có mấy người khác cũng đều từng là thành viên trong bộ máy lãnh đạo, Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lương Khê.

Những người này, đều là những người càng già càng tinh, càng thêm quỷ quyệt. Nếu dùng cái trò làm cho có lệ kia thì đối với những người này mà nói, căn bản cũng không có bất cứ tác dụng gì. Trong loại tình huống này, chỉ có thể ứng đối một cách thực sự cầu thị thì mới được. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Lão Bí thư, ông xem, Chấn Bang cũng chỉ là thuộc loại cán bộ mới đến. Đối với tình hình của toàn bộ thành phố Lương Khê, tôi cũng chưa quen thuộc cho lắm. Trong lúc nhất thời, quả thật là không có cách nào tỏ thái độ được. Ông xem như vậy có được không, chúng ta cùng đến phòng họp của cục Cán bộ lão thành ngồi một chuyến. Nếu đến đây rồi, tôi liền tổ chức một hội nghị công tác lâm thời ngay tại đây đi. Các vị lão lãnh đạo có cái yêu cầu gì thì cứ việc nói ra. Nếu có thể làm được, tôi sẽ không từ chối. Có thể quyết định được, tôi tuyệt đối sẽ không có lệ. Ngài xem như vậy có được không?

Câu nói sau cùng, Nhiếp Chấn Bang là nói với Hà Định Bang. Đã từng làm nhân vật số một, trong số những người cao tuổi ở đây, Hà Định bang vẫn rất có uy tín. Chỉ cần có thể giải quyết được ông lão này rồi, vậy cũng tương đương chính là đã giải quyết được xong những ông cụ, bà cụ trong cái cục Cán bộ lão thành này.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, lão Bí thư Hà Định bang lúc này cũng hơi trầm tư một chút. Lập tức, Hà Định Bang liền gật đầu nói:

- Được, tôi tin tưởng Chủ tịch tiểu Nhiếp cũng không phải cái loại thất phu như tên Phạm Thường Thắng kia. Cái bản sự xem người này, Hà Định Bang tôi là vẫn phải có.

Phòng ở của cục Cán bộ lão thành thành phố Lương Khê vẫn là thuộc kiểu kiến trúc từ đầu những năm tám mươi. Đến hiện tại, tuy rằng chỉ có hơn chục năm thời gian, nhưng, các loại trang thiết bị, cũng đã trở nên lạc hậu, cũ kỹ cả rồi.

Trong phòng hội nghị của cục Cán bộ lão thành, Nhiếp Chấn Bang gặp mặt với một đám lão lãnh đạo của cục Bán bộ lão thành. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Các vị lão lãnh đạo, các đồng chí lão thành, mọi người có gì khó khăn, có gì cần chúng ta phải làm cẩn thận, kỹ càng hơn, hiện tại đều có thể đề nghị ra đây. Tuy nhiên, trước tiên chúng ta cũng phải giao hẹn trước. Cơm phải ăn từng miếng, nói cũng phải nói từng câu. Chúng ta đều là đã từng đảm nhiệm lãnh đạo, tôi tin rằng, các vị tiền bối ở đây hẳn là có thể duy trì chút trật tự này được.

Cái kiểu lời nói này của Nhiếp Chấn Bang cũng không có khiến những người như Hà Định Bang tức giận. Ngay lập tức, Hà Định Bang cũng mở miệng nói:

- Chủ tịch tiểu Nhiếp, dựa theo quy định có liên quan của quốc gia đối với những cán bộ cấp Phó giám đốc sở sau khi về hưu là đều có thể hưởng thụ đãi ngộ có xe chuyên dụng dùng khi khẩn cấp, con cái cũng được hưởng cách đãi ngộ về khoản tiền bảo hiểm y tế và một số loại nữa. Nhưng, chủ tịch tiểu Nhiếp, không phải là tôi nói thừa, nhưng không nói tới mấy ông bạn già khác làm gì. Cho dù là chính tôi, khi về hưu là chính thức cấp Giám đốc sở, đều là người tham gia công tác từ thời kỳ trước khi xây dựng đất nước rồi. Hiện giờ, có chuyện gì đó mà khẩn cấp, muốn liên hệ một chiếc xe chuyên dụng tới đón đưa một chuyến đều phải đợi vài ngày liền. Cậu nói xem, nếu như không phải là chuyện khẩn cấp thì ai còn gọi xe chuyên dụng nữa chứ. Có thời gian đợi xe đến thì chuyện cũng đã làm xong từ sớm rồi.

Dừng một chút, Hà Định Bang lại nói tiếp:

- Chủ tịch tiểu Nhiếp, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì khác. Hơn nữa, chúng tôi cũng biết rõ, đồng chí lão thành không được người ta chào đón gì. Nhưng, cái cục Cán bộ lão thành này, cũng chỉ có mỗi ba chiếc Santana kia thôi. Chúng tôi cũng không yêu cầu cái gì mà Audi, Mercedes – Benz xa vời đó. Mấy chiếc xe bình thường, phổ thông là được. Trên thành phố cuối cùng cũng phải cấp mấy chiếc này cho cục Cán bộ lão thành chứ?

Lời của Hà Định Bang vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng là gật gật đầu, cũng không có tỏ thái dộ gì ngay. Tới cái tầng thân phận cùng địa vị bây giờ của Nhiếp Chấn Bang, không nói là xuất khẩu thành kim hay miệng vàng lời ngọc. Nhưng, lời nói vẫn là rất có trọng lượng. Chuyện mà đã tỏ rõ thái độ ra rồi thì không nói là hoàn thành trăm phần trăm, ít nhất cũng cần có xác suất thành công từ chín mươi phần trăm trở lên. Lời không thể nói lung tung, hứa hẹn cũng không thể dễ dàng mà đồng ý. Nói ra, tức là phải tính làm cho được.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn Nghê Khắc Chi ở bên cạnh, mỉm cười nói:

- Cục trưởng Nghê, nghe lão Bí thư nói vậy, trung tâm hoạt động của cán bộ lão thành, đây là có chuyện gì vậy?

Tiếng nói vừa dứt, Nghê Khắc Chi lúc này cũng mỉm cười trả lời:

- Chủ tịch, tình huống là như thê này. Vốn dĩ, trường đại học dành cho người cao tuổi đều được thiết lập ở học viện hành chính thành phố Lương Khê, bên trong trường Đảng thành ủy Lương Khê. Nhưng, theo mấy năm nay, khi mà kinh tế của Lương Khê đang trong quá trình đại phát triển cùng đại tiến bộ, khu giảng dạy của trường Đảng thành ủy cũng rất thiếu chỗ, bởi vậy liền chèn ép cho đại học cao tuổi (cũng kiêm nhiệm trung tâm hoạt động của cán bộ lão thành) ra khỏi trường Đảng.

Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lúc ấy có ý là, ở cục Cán bộ lão thành bên này, dành ra một khối đất trống, dựng trung tâm hoạt động của cán bộ lão thành lên. Nhưng, cái quy hoạch này đã làm hai năm rồi, mà tài chính vẫn dậm chân tại chỗ, không thấy đâu cả. Chuyện này, cũng đành dừng lại tại chỗ này rồi. Hiện giờ, các cán bộ lão thành mong muốn tổ chức tụ hội hay đại hợp xướng gì đó, còn phải liên hệ sân bãi trước đã. Cho nên, cái chuyện này, đều là một chuyện lớn mà tất cả các cán bộ lão thành đều tập trung chú ý tới.

Nghe được lời nói của Nghê Khắc Chi, Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu trầm tư. Dựa theo số lượng cán bộ lão thành của cục Cán bộ lão thành thì, lão cán bộ có tư cách để hưởng thụ đãi ngộ xe chuyên dụng khẩn cấp cũng không đến mười người. Dựa theo quy chế hai người dùng chung một chiếc xe con thì nhiều nhất cũng chỉ là năm chiếc. Ở kiếp này, sau khi có vết xe đổ của Audi và Mercedes – Benz, công ty General cũng không hoành hành, chiếm lĩnh được khắp trong châu Á như đời trước. Một chiếc Santana 2000 lưu hành nhất, giá bán lẻ trên thị trường cũng chỉ là một trăm nghìn, năm chiếc là năm trăm nghìn. Lại thêm một cái trung tâm hoạt động của cán bộ lão thành, thêm trang thiết bị cơ sở, toàn bộ cộng lại, hẳn là không vượt qua bốn trăm nghìn. Tổng cộng cả hai mới không đến một triệu.

Hai ngày này, Nhiếp Chấn Bang vẫn đều đang xem số liệu kinh tế của thành phố Lương Khê. Chỉ riêng tổng thu nhập của cả một năm trước cũng đã được đến một con số khiến người ta phải sợ hãi, bốn trăm triệu. Chút tiền ấy, không ngờ Phạm Thường Thắng lại không muốn bỏ ra. Trong chuyện này, chẳng lẽ nói, Phạm Thường Thắng cùng với một lãnh đạo nào đó từng có thù hằn.

Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang quyết định, vẫn là giúp đỡ một phen. Những người này, đều là những người không thể chết được, mà quan hệ lại rộng rãi. Hiện giờ, một khoản không tới một triệu, lại có thể lôi kéo được dân tâm. Đến sau này, lợi ích mình đạt được, sẽ không chỉ đơn thuần là sự tán thành cùa những lão lãnh đạo này đó trong cục Cán bộ lão thành. Thậm chí, Nhiếp Chấn Bang còn có dự cảm, công tác của cục Cán bộ lão thành có thể hoàn thành được viên mãn hay không, chính là một điểm mấu chốt để mình có thể khai triển được công tác ở thành phố Lương Khê này hay không.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Lão Bí thư, các vị đồng chí lão thành, nhu cầu của các vị, tôi nhất định sẽ chỉ thị thực hiện. Đối với các vị, đảng cùng nhân dân chắc chắn sẽ không quên được. Các vị đã từng vì sự phát triển của thành phố Lương Khê mà cống hiến rât lớn. Hiện giờ, mọi người tuy rằng đều đã lui lại phía sau. Nhưng, sự quan tâm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng hẳn là nên trước sau như một mới đúng. Giờ đây cái tình huống này, coi như là phía chúng tôi đã sai rồi. Ở trong này, tôi xin được nói rõ với mọi người rằng, xe, chắc chắn sẽ trang bị đầy đủ hết cho mọi người trong thời gian nhanh nhất. Chuyện trung tâm hoạt động của các cán bộ lão thành, còn phải mời cục trưởng Nghê bên này, làm một kế hoạch phương án tỉ mỉ ra, vậy mới có thể giúp mọi người có một nhận thức chính xác, đúng đắn về thành tích của mọi người.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng bấm ngay số điện thoại của Phó cục trưởng Liễu Thành Tuyền của cục Tài chính thành phố. Vừa mới kết nối được, Nhiếp Chấn bang liền kể lại một lượt chuyện của cục Cán bộ lão thành, sau đó cũng đi ngay vào điểm chính:

- Thành Tuyền à, đây là cán bộ lão thành. Nhu cầu bức thiết của các cán bộ lão thành đó, tôi thấy, tài chính của thành phố có phải là nên ủng hộ chuyện như vậy hay không?

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Liễu Thanh Tuyền lúc này cũng có chút cô đơn cùng với bất đắc dĩ. Lập tức, anh ta cũng lấy bản chứng minh tài chính của chính mình ra nhìn qua một cái, rồi sau đó, Liễu Thanh Tuyền cũng cười khổ, nói:

- Chủ tịch, tôi cũng không có cách nào được. Cục Tài chính cũng tốt, vẫn là Thành ủy cũng vậy, gánh vác chủ yếu, chính là thu nhập cùng với chi tiêu tài chính của toàn thành phố. Chuyện này tôi cũng đã thảo luận qua với lãnh đạo cục. Nhưng lãnh đạo cục vẫn luôn là cái bài như vây, tài chính của thành phố rất khó khăn, mỗi một chỗ đều phải dùng tiền. Các cán bộ lão thành vẫn là phải nhịn thêm một chút.

Vừa nghe đến câu trả lời của Liễu Thanh Tuyền, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút chấn động. Kẻ có thể nghĩ đến cái cớ như vậy, thực con mẹ nó là một nhân tài. Thành phố Lương Khê, một năm thu được mấy trăm triệu. Khoản tiền lời lớn như vậy, Lương Khê còn xuất hiện nổi cái tình huống tài chính khó khăn sao? Đây thuần túy chính là vô nghĩa.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play