- Phó cục trưởng Liễu?

Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, danh sách cán bộ lãnh đạo của thành phố Lương Khê, sau khi Nhiếp Chấn Bang lên nhậm chức cũng gần như đều đã nhớ rõ rồi.

Trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang từ trước đến giờ đều rất tốt. Năm đó, ba năm kiếp sống bộ đội đặc chủng, bởi vì đặc điểm của trung đoàn lão Hổ, cho nên một số kỹ năng phản thẩm vấn cần thiết cung là nhất định phải học. Ý chí cũng cần đủ mạnh mẽ, mà tốc ký, đây cũng là một môn cần thiết phải luyện tập.

Có thể nói, đến hôm nay, danh sách cán bộ của toàn thành phố đều có ấn tượng sơ bộ ở trong đầu của Nhiếp Chấn Bang. Loại năng lực này cũng không phải ai cũng có được.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, nói với Dịch Quân:

- Ừ, Tiểu Dịch, tôi nhớ rồi, một lúc nữa chúng ta sẽ đi đến cục Cán bộ lão thành đi?

- Đúng vậy, chủ tịch. Hôm qua đã nói với Cục trưởng Khang của cục cán bộ lão thành bên đó rồi. Chín rưỡi sáng nay, chúng ta xuất phát đi đến cục cán bộ lão thành điều tra nghiên cứu.

Kế hoạch này không phải đột nhiên mà có, đây là sách lược mà hai ngày trước đã có rồi. Tuy rằng Nhiếp Chấn Bang không lo lắng cho chuyện tuyển cử của mình trong Hội đồng nhân dân. Nhưng, suy cho cùng, đến hôm nay vẫn là một chữ đại diện, có việc, hiện giờ vẫn là một chữ đại diện. Có một số việc vẫn là phải làm cho đủ theo mặt ngoài, đây là vấn đề thái độ. Trước mắt, tình thế của Nhiếp Chấn Bang rất giống một câu nói của một vĩ nhân năm đó: trên sách lược coi thường kẻ thù, trên chiến thuật coi trọng kẻ thù.

Đối mặt với toàn bộ cán bộ thành phố và Phạm Thường Thắng, Nhiếp Chấn Bang dám không nể mặt thì không nể mặt. Nhưng , giờ phút này, vẫn là phải chạy một chuyến xuống dưới lôi kéo cán bộ lão thành, lãnh đạo lão thành của địa phương, dùng cái này để trì hoãn mối quan hệ giữa minh và cán bộ lãnh đạo thành phố Lương Khê.

Suy cho cùng, những vị lãnh đạo lão thành, cán bộ lão thành ở thành phố Lương Khê đều là thâm căn cố đế, môn sinh rất nhiều. Tạo dựng tốt mối quan hệ với những người này, chẳng khác nào chính là hòa hoãn quan hệ với một bộ phận cán bộ, lãnh đạo của thành phố Lương Khê.

Còn Nhiếp Chấn Bang vì sao lại ngồi ở văn phòng làm việc của mình xem tài liệu ba ngày mới có hành động. Một mặt, Nhiếp Chấn Bang thật sự đang làm quen với tình hình của thành phố Lương Khê. Mặt khác cũng là xem có cán bộ, lãnh đạo nào chủ động tìm mình báo cáo hay không.

Báo cáo lúc này, tất nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bí thư thành ủy đều đang chú ý, đây chính là một cái lựa chọn mà không có đường lui. Hết ba ngày, không có ai đến, Nhiếp Chấn Bang cũng sớm đã đoán trước được rồi, đồng thời, cũng có chút thất vọng. Nhưng thật không ngờ, đến sáng ngày thứ tư, Liễu Thanh Tuyền này lại xuất hiện.

Trầm ngâm một lát, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn rất dư dả, vừa mới tám giờ. Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Ừ, cậu đi mời cục trưởng Liễu vào đây. Tôi có ba mươi phút.

Tám giờ đến chín giờ ba mươi, trong lúc này còn có một tiếng rưỡi thời gian. Từ thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố đến cục Cán bộ lão thành, khoảng cách cũng chỉ có ba km, cho dù là thời gian lái xe và ngay cả thời gian mở máy đều tính toán trong đó, cũng chính là việc ba năm phút. Tính từ thời gian đó, ít nhất có thể có một tiếng cho Liễu Thanh Tuyền. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại chỉ cho ba mươi phút. Đây cũng chính là một kiểu nghệ thuật lãnh đạo.

Lần đầu trao đổi, thời gian không nên quá nhiều quá lâu, nhiều rồi sẽ cho Liễu Thanh Tuyền cảm giác tự cao, sẽ cảm thấy giống như Nhiếp Chấn Bang rất cần hắn. Như vậy, về sau việc quản lý của Nhiếp Chấn Bang sẽ không thuận lợi. Ba mươi phút, không nhiều không ít, vừa đủ. Vừa có thể đủ cho mình có sự hiểu biết sơ bộ về Liễu Thanh Tuyền, cũng có thể đủ cho cấp dưới duy trì một sự kính nể với mình.

Sau khi Dịch Quân ra ngoài, không đến một phút, cửa phòng lại mở ra. Đằng sau Dịch Quân là một người đàn ông trung niên. Nói là trung niên, tuổi tác cũng khoảng bốn mươi tuổi. Bốn mươi tuổi làm đến cấp cục phó, cũng xem là người tài rồi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là, Nhiếp Chấn Bang và Lý Quốc Hoa những người này không tính. Dịch Quân và Trần Nhạc, những người có đại cơ duyên không tính.

Dáng người của Liễu Thanh Tuyền không cao, đại khái cũng khoảng một mét sáu tám, thân hình cân đối. Điểm nổi bật nhất vẫn là làn da của Liễu Thanh Tuyền hơi ngăm đen, điều này rất không bình thường. Thông thường mà nói, cán bộ lãnh đạo ngồi ở văn phòng, ai mà không được nuôi dưỡng đến trắng trẻo, mập mạp chứ. Kiểu da ngăm đen này có chút nổi bật, làm cho người khác phải khắc sâu vào trong trí nhớ.

Nhìn thấy Liễu Thanh Tuyền bước vào, Dịch Quân lập tức mỉm cười đi ra ngoài và cũng không quên đóng cửa phòng lại. Làm thư ký nhiều năm như vậy, ở phương diện này, Dịch Quân căn bản không cần chỉ bảo, lúc nào thì cần làm chuyện gì, Dịch Quân cũng là một lão thủ.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, ra hiệu cho Liễu Thanh Tuyền ngồi xuống cái ghế ở trước mặt mình, sau đó cười nói:

- Đồng chí Thanh Tuyền, mời ngồi.

Câu nói này, làm cho sắc mặt của Liễu Thanh Tuyền có chút cảm động. Khi diễn ra hội nghị các cán bộ, lãnh đạo, với thân phận và tư cách của Liễu Thanh Tuyền vẫn chưa đủ để làm quen với Nhiếp Chấn Bang. Vừa rồi, khi tự giới thiệu mình với thư ký Dịch Quân cũng không nói toàn bộ họ tên của mình. Chủ tịch đột nhiên cười nói xưng hô toàn bộ họ tên, chỉ điều này thôi cũng làm cho Liễu Thanh Tuyền có chút cảm động. Điều này cho thấy, mình cũng có chút trọng lượng ở trong lòng của Chủ tịch thành phố.

Sau đó, Liễu Thanh Tuyền ngồi xuống. Từ trong cặp công văn của mình, lấy ra một quyển sổ màu đen, nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch, lần này tới đây, tôi nghĩ về cục tài chính, tôi muốn báo cáo với Chủ tịch một phần công việc mà tôi phụ trách.

Liễu Thanh Tuyền ở cục Tài chính cũng là xếp gần cuối. Phân công quản lý là công tác của phòng tin tức cục Tài chính thành phố Lương Khê, hỗ trợ thành phố quản lý về việc phân phát tiền lương, công tác kiến thiết tài nguyên.

Ba mươi phút đã trôi qua, tuy rằng trong báo cáo công việc của Liễu Thanh Tuyền, Nhiếp Chấn Bang chưa nghe được thông tin gì có ích, nhưng suy cho cùng, những việc mà Liễu Thanh Tuyền phụ trách đều là một số công việc không quan trọng. Điều này cũng có thể hiểu được. Nhưng biểu hiện của Liễu Thanh Tuyền lại làm Nhiếp Chấn Bang có chút thưởng thức. Trong quá trình báo cáo, Liễu Thanh Tuyền mặc dù cầm quyển sổ ghi chép nhưng lại không mở ra lấy một lần. Không cần biết Liễu Thanh Tuyền có phải là học thuộc lòng hay không, nhưng ít nhất, thái độ này vẫn rất đáng ghi nhận.

Với lại, cái khả năng học thuộc lòng này không lớn, bởi vì, đôi khi tâm huyết của mình nổi lên, hỏi mấy vấn đề, Liễu Thanh Tuyền đều là chậm rãi đáp lại, cái này mới là học thật sự.

Nhìn đồng hồ một chút, sắp được ba mươi phút rồi, lúc này Dịch Quân rất đúng giờ từ ngoài đi vào cười nói:

- Chủ tịch, thời gian cũng tương đối rồi, xe đã đợi ở dưới lầu.

Tác dụng của thư ký, thời điểm này chính là thể hiện hoàn mỹ ra rồi. Vừa nghe thấy lời nói của Dịch Quân, Liễu Thanh Tuyền cũng ngay lập tức đứng dậy:

- Chủ tịch, ngài cứ làm gì đi ạ. Tôi xin phép ra về trước.

Nghe lời nói của Liễu Thanh Tuyền, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu cười nói:

- Ừ, cục trưởng Thanh Tuyền, công việc của cục Tài chính rất tốt. Một thời gian nữa, tôi sẽ đi xem xét. Hôm nay, tôi còn có việc, trước hết cứ như vậy đi.

Những lời nói này của Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là nói qua loa cho xong chuyện. Cục tài chính, đây là một bộ phận quản lý toàn bộ tài chính của toàn thành phố. Với vai trò là một chủ tịch thành phố, nhân vật đứng thứ hai của thành phố Lương Khê này, nếu như không muốn bị mất hết quyền lực thì, một mặt phải nắm giữ được quyền quyết định về nhân sự, một mặt chính là phải nắm rõ quyền hạn tài chính.

Nắm chắc được tổ chức nhân sự và tài chính trong lòng bàn tay, cán bộ cấp dưới không cần nói nhiều, sẽ chen chúc tới như ong mật gặp được mật hoa mà thôi.

Sau khi đợi cho Liễu Thanh Tuyền đi, Dịch Quân cũng cười hỏi:

- Chủ tịch, Liễu Thanh Tuyền người này, Chủ tịch cảm thấy thế nào?

Đối với quan hệ của mình và Dịch Quân, hỏi như vậy thật ra không có vấn đề gì. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ cười rộ lên, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Xem như là không tệ nhưng Liễu Thanh Tuyền này, vẫn là quá thẳng thắn, không biết biến báo. Năng lực làm việc thì đúng là không có vấn đề gì. Nếu so sánh với đồng chí Vỹ Dân, thì vẫn thiếu một chút.

Trong giọng nói để lộ ra một sự bất đắc dĩ. Nhưng lúc này, đây cũng là chuyện đương nhiên. Bởi vì thẳng thắn, không biết biến báo, Liễu Thanh Tuyền lúc này mới có dũng khí đập nồi chìm thuyền như vậy. Nếu như đổi lại là người có năng lực mạnh, lại linh hoạt hơn một chút, chắc chắn sẽ không chạy tới cửa trong tình huống mà cục diện vẫn còn chưa rõ ràng như vậy. Chân chính phải gia nhập vào, đó cũng là sau khi diễn ra đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân. Nhưng lúc đó, cũng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nữa rồi.

Khoảng chín giờ mười lăm phút, Nhiếp Chấn Bang và Dịch Quân, người đi trước người đi sau đi ra khỏi văn phòng, dùng thang máy trực tiếp xuống dưới lầu. Lúc này, ở dưới trụ sở làm việc của thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, xe số hai của thành ủy thành phố Lương Khê đã dừng ở phía dưới đại sảnh. Một người thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi đang lau xe. Xe công vụ Audi màu đen, lúc này đã được lau đến không dính một hạt bụi, bóng loáng, đủ để chứng minh năng lực của lái xe.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và Dịch Quân, người thanh niên lập tức bỏ khăn lau vào trong thùng xe đằng sau, chạy ra chào đón, khuôn mặt mỉm cười nói:

- Chủ tịch, trưởng ban thư ký Dịch.

- Chủ tịch, đây chính là Dương Thanh Sơn.

Thân phận quân nhân, ấn tượng đầu tiên này cũng đã làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút cảm tình hơn rồi. Khẽ gật đầu cười, mở cửa ngồi lên xe, đợi sau khi Dịch Quân và Dương Thanh Tuyền lên xe, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Tiểu Dương, thư ký Dịch có nói với tôi về cậu, đánh giá rất cao đấy. Nhìn cậu rất được, có tinh thần. Đi thôi, đến cục Cán bộ lão thành.

Lôi kéo lòng người, không đơn giản là chỉ có mình cần, những người như Dịch Quân cũng cần. Nói như vậy ngay trước mặt Dương Thanh Sơn, chính là để lại một ân tình lớn dành cho Dịch Quân. Đạo lý quản lý cấp dưới, đôi khi từ việc nhỏ bé râu ria như vậy cũng là có thể.

Xe chạy ra khỏi trụ sở làm việc của Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, rẽ vào đường Sở Nam, không đến năm trăm mét là đến cục Cán bộ lão thành thành phố.

Xe vừa vào cổng, giờ phút này ở cổng lớn của cục cán bộ lão thành, mười mấy đồng chí lão thành, đội trống cơm được thành lập cũng đã khua chiêng gõ trống rầm rộ.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, vừa đúng 9h30. Đây cũng là một nghệ thuật lãnh đạo, đến muộn sẽ làm cho người ta có cảm giác không có khái niệm và nguyên tắc thời gian. Nhưng đến sớm thì lại khiến người ta có cảm giác, lãnh đạo rất nhàn rỗi, không có chuyện gì làm. Không sớm không muộn, sẽ làm cho người ta có một cảm giác chính là, lãnh đạo trong khi bận trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thời gian qua đây.

Nhiếp Chấn Bang vừa xuống xe, Cục trưởng cục Cán bộ lão thành Nghê Khắc Chi đã ra đón, đưa hai tay, lộ vẻ nhiệt tình nói:

- Chủ tịch Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh.

Những lời này, Nghê Khắc Nghi nói ngược lại cũng là chân thật. Cục cán bộ lão thành chính là một nơi thành nhàn. Nghê Khắc Chi nhận chức ở đây, đồng nghĩa với sung quân đi đày. Cán bộ lão thành của cục cán bộ lão thành, đó đều là cán bộ lão thành không thể đắc tội. Năm đó, những ông những bà này đều là cán bộ lãnh đạo của thành phố Lương Khê. Làm nhân vật đứng đàu ở đây, cảm giác của Nghê Khắc Chi chính là một vị đại bảo mẫu vậy.

Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, nơi đầu tiên đến là chỗ này, đây mới chính là điều làm cho Nghê Khắc Chi vui vẻ. Nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với Nhiếp Chấn Bang, nếu Chủ tịch Nhiếp quật khởi lên mạnh mẽ, vậy chính mình cũng sẽ phát lên theo rồi.

Vừa lúc đó, bên cạnh, mấy ông cụ cũng giơ tay lên, tiếng đánh trống đột nhiên dừng lại. Trong đó, một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi chạy ra đón, nhìn Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, chúng tôi xem như đợi được một vị lãnh đạo tốt rồi.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play