Lời nói của La Quốc Trung cũng có một phần là để xả giận. Nhưng, người của thành phố Lương Khê ở đây lại chỉ có thể nghe, không dám có bất kỳ phản bác nào. Vì sao? Bởi vì lời người ta nói có lý. Một đám lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền thành phố Lương Khê các anh, một cái đoàn xe tiếp đón khổng lồ như vậy, chiếm gần hết mặt đường cao tốc dành cho xe chạy rồi. Làm như thế này, rõ ràng là đi ngược với điều lệ quản lý an toàn giao thông đã công bố trước kia đấy.

Chẳng qua, bởi vì đây là hành động của toàn bộ thành phố Lương Khê, phụ trách quản lý lại là chi đội cảnh sát Lương Khê, thuộc đại đội cảnh sát quản lý đường cao tốc Hỗ Giang. Tuy rằng cảnh sát quản lý đường cao tốc thuộc sự quản hạt của trung đoàn cảnh sát quản lý chuyên trách đường cao tốc của tỉnh, sở. Nhưng, nói như thế nào thì đã là ở thành phố Lương Khê, đại đội cảnh sát Lương Khê cũng đều là được điều động từ các bộ phận thuộc cục Công an của thành phố Lương Khê, chút đặc quyền này tất nhiên là không có ai để ý rồi.

Nhưng bây giờ lại bị La Quốc Trung nói ngay trước mặt, liên can lãnh đạo của thành phố Lương Khê cũng không thể mở miệng nói không hay. Nhìn La Quốc Trung và Nhiếp Chấn Bang đã ngồi lên xe, vẻ mặt Lý Quốc Hoa cũng có chút tối tăm. Cái sắp xếp này của tỉnh Giang Bắc, Lý Quốc Hoa có chút khó chịu. Cái người lãnh đạo dẫn đi này, tuy rằng cấp bậc không được cao lắm, nhưng cũng lại là hết sức ủng hộ Nhiếp Chấn Bang, đây cũng không phải một hiện tượng tốt. Lý Quốc Hoa cũng không biết rằng, chuyện này không ngờ lại chính là vì bản thân bọn họ. Nếu Lý Quốc Hoa biết là như vậy, chỉ sợ ruột đều phải hối hận đến xanh lét rồi.

Bên này, trên khuôn mặt của Chu Trác Chân cũng lộ ra một tia nghiền ngẫm. Xem ra, thành phố Lương Khê này chỉ sợ sẽ không yên tĩnh nữa rồi. Ngay lập tức, Chu Trác Chân cũng mở miệng nói:

- Chủ tịch Lý, đi theo thôi.

Quan trường, chính là cái kiểu bất đắc dĩ như vậy. Cấp bậc phía dưới có sự phân biệt rất rõ ràng. Có đôi khi, cái chuyện chịu uất ức nhỏ nhoi như vậy quả thực cũng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Từ chỗ địa giới của thành phố Lương Khê cho đến nội thành, ước chừng khoảng ba mươi km, đằng trước có sẽ dẫn đường thổi còi mở đường, đằng sau có sẽ cảnh sát hộ tống. Tất cả đoàn xe đều mở đèn hiệu với hai vạch vàng trên đỉnh, cứ vậy chậm rãi, từ từ mà chạy thẳng một mạch tới nội thành của thành phố Lương Khê.

Sau nửa tiếng, xe tiến vào khu quảng trường phía trước cổng trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê. Trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê cũng là kiểu kiến trúc rất chính thống. Diện tích xây dựng cũng không lớn, nhưng, trần lại rất cao. Toàn bộ tòa nhà, cao hơn một chút so với địa hình ở bên cạnh. Cửa chính với phía dưới là mười bậc cầu thang kéo dài. Hai bên là đường dành cho xe chạy. Đoàn xe ngừng ngay bên dưới cửa chính của trụ sở làm việc. Ngay cạnh đó, người thư ký đã sớm đi xuống trước, vòng tới mở cửa xe. La Quốc Trung, Nhiếp Chấn Bang cùng với các lãnh đạo của thành phố Lương Khê tới nghênh đón cũng đều theo nhau đi xuống xe.

Giờ phút này, ở cửa chính, Bí thư thành ủy thành phố Lương Khê, Phạm Thường Thắng cũng đã đứng ở cạnh bên. Vừa nhìn thấy La Quốc Trung, ông ta lập tức đi đến, mỉm cười và vươn tay nói:

- Trưởng ban La, hoan nghênh anh.

Lời nói của Phạm Thường Thắng cũng có ẩn chứ một cái ý nghĩa sâu sắc. Bình thường, trong loại tình huống này, La Quốc Trung tới đây chính là để dẫn cán bộ xuống. Với vai trò là Bí thư Thành ủy, Phạm Thường Thắng thế nào cũng phải khách sáo vài câu, có vài lời cảm ơn, ví dụ như, cảm ơn Trưởng ban La đã đưa một cán bộ ưu tú như vậy tới cho thành phố Lương Khê chúng tôi, vân vân. Nhưng, Phạm Thường Thắng lại không nhắc tới Nhiếp Chấn Bang lấy một chữ, đây cũng là có chút sự miệt thị ẩn chứa bên trong đó rồi.

La Quốc Trung cũng cười lạnh một cái ở trong lòng, lập tức cũng nói:

- Bí thư Phạm quá khách sáo rồi. Thành phố Lương Khê là thành phố phát triển mạnh nhất của tỉnh chúng ta. Bí thư Phạm bận trăm công ngàn việc, chúng tôi tất nhiên là phải hỗ trợ hết sức cho thành phố Lương Khê hoàn thành tốt công việc rồi.

Nói xong, La Quốc Trung cũng liền cất bước đi vào bên trong.

Trong cái nháy mắt này, trên mặt của Phạm Thường Thắng cũng đã hiện lên một tia tối tăm. Và cái cảnh này, toàn bộ không sót tý nào, rơi hết vào trong mắt của Nhiếp Chấn Bang. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cười lạnh một tiếng. Muốn cho mình một oai phủ đầu ở chỗ này, nhưng lại không ngờ đã bị La Quốc Trung làm cho mất mặt mũi.

Vừa rồi, lời nói của La Quốc Trung cũng rất nghiêm túc. Nhìn qua thì có vẻ như là đang tán dương thành phố Lương Khê, nhưng sự thật cũng là đang châm chọc Phạm Thường Thắng. Thành phố Lương Khê của ông là thành phố có kinh tế phát triển nhất của tỉnh đấy, ông vênh váo đến mức, ngay cả đoàn người tới từ Tỉnh ủy cũng không để ý. Dốc hết sức giúp đỡ thành phố Lương Khê làm tốt công việc, đó không phải là nói, Tỉnh ủy đều phải quay chung quanh thành phố Lương Khê, quay chung quanh Phạm Thường Thắng ông đi triển khai công tác sao? Một cái Bí thư của thành ủy thành phố cấp 3, có bận đến đâu cũng không có khả năng bận đến mức trăm công nghìn việc. Ngay cả Thủ tướng cũng ít khi xưng là bận trăm công nghìn việc. Ông một cái bí thư thành ủy của một thành phố cấp 3, có thể dựa vào cái gì chứ?

Tiến vào trụ sở làm việc của Thành ủy, trên tầng cao nhất của trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, toàn bộ một tầng chính là một căn phòng họp theo kiểu nhiều bậc cực lớn.

Căn phòng hợp rộng gần hai nghìn mét vuông, có thể tổ chức được một hội nghị với tổng cộng một nghìn năm trăm người ở trong này. Giờ phút này, toàn bộ hội trường đã được bố trí xong.

Chính ngay phía trước, phía sân khấu chủ tịch, đã căng sẵn một dải băng rôn với dòng chữ, hội nghị cán bộ, lãnh đạo thành phố Lương Khê. Trên đài chủ tịch, Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức tỉnh ủy La Quốc Trung đang ngồi ở vị trí trung gian chính yếu nhất. Tuy rằng về cấp bậc thì La Quốc Trung và Phạm Thường Thắng là giống như. Nhưng, dù sao La Quốc Trung cũng là người của ban Tổ chức tỉnh ủy, thuộc cấp bậc lãnh đạo Tỉnh ủy, khác biệt hẳn về thân phận. La Quốc Trung đại diện cho chính tỉnh ủy Giang Bắc, bởi vậy tất nhiên là ngồi ở chỗ này.

Bên trái là Bí thư Thành ủy thành phố Lương Khê. Phía bên phải là Nhiếp Chấn Bang. Các lãnh đạo khác trong bộ máy Thành ủy thành phố Lương Khê thì ngồi theo thứ tự chức vụ.

Phía dưới đài chủ tịch, các cán bộ cấp trung tầng của bốn cơ quan ban ngành chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân cùng Mặt trận tổ quốc thành phố, các nhân vật số một, số hai của các cơ quan trực thuộc thành phố, các nhân vật số một, số hai của năm thị trấn, hai huyện thuộc quản hạt của thành phố Lương Khê, các nhân vật số một, số hai của các cơ quan, ban ngành trực thuộc của năm khu thị trấn nội thành Lương Khê, lại bao gồm thêm cả các lãnh đạo của các phòng trung tầng của các cơ quan trực thuộc thành phố, ước chừng vài trăm người tụ tập lại trong cùng một phòng họp.

Đầu tiên, sau khi được người chủ trì là Bí thư thành ủy thành phố Lương Khê, Trường Hồ Tuyền, đại hội được khai mạc trong tiếng quốc ca hùng tráng.

Sau đó, Hồ Tuyền nói vào mic:

- Sau đây, mời Phó trưởng ban thường trực của ban Tổ chức Tỉnh ủy là đồng chí La Quốc Trung lên truyên đọc lệnh bổ nhiệm.

Ngay sau lời nói của Hồ Tuyền, La Quốc Trung cũng đứng lên, với mic ngay đằng trước mặt, La Quốc Trung lấy một tập văn bản ra, cất cao giọng nói:

- Căn cứ quyết nghị của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, quyết định miễn đi chức vụ ủy viên thường vụ, Phó bí thư thành ủy thành phố Lương Khê của Phó bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố Lương Khê, đồng chí Ngũ Gia Thành. Hội nghị thường vụ lần thứ 32 của Hội đồng nhân dân Lương Khê quyết định, chấp nhận đơn xin từ chức vụ Chủ tịch thành phố của Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê của đồng chí Ngũ Gia Thành. Đồng chí Ngũ Gia Thành sẽ có phân công công tác khác.

Tiếp theo, La Quốc Chung nhìn mọi người ở đây một lượt, lại nói tiếp:

- Hội nghị quyết định, bổ nhiệm đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm chức vụ Phó Bí thư, ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Lương Khê. Đồng thời cũng đệ trình lên Hội nghị thường vụ hội đồng nhân dân thành phố, đề danh đồng chí Nhiếp Chấn Bang làm Phó chủ tịch thành phố, Quyền Chủ tịch thành phố của Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê.

Sau khi tuyên bố xong lệnh bổ nhiệm, La Quốc Trung lập tức nói:

- Các đồng chí, đồng chí Nhiếp Chấn Bang đã nhiều lần đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch thành phố, Bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, thuộc khu tự trị Tây Bắc. Kỳ tích kinh tế mà thành phố Tân Lê có được chính là nhờ có bàn tay của đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Trong thời gian công tác ở Ủy ban Kỷ luật trung ương hai năm, thành tích đạt được cũng rất phong phú. Trung ương đưa một cán bộ có năng lực mạnh mẽ như vậy tới bổ sung vào bộ máy của tỉnh Giang Bắc chúng ta, tới bổ sung vào bộ máy của thành phố Lương Khê chúng ta, đây là sự ủng hộ cũng như khẳng định đối với công tác của chúng ta. Sau đây, mời đồng chí Nhiếp Chấn Bang phát biểu đôi lời về buổi nhậm chức của mình.

Chiêu thức này khiến Nhiếp Chấn Bang cũng có chút bất ngờ. Làm như thế này, nếu tính như trình tự bên trong thì cơ bản đầu có một vài quy củ bất thành văn. Nếu như là thay đổi vị trí Bí thư, nhân vật số một thì bình thường đều là hai vị Bí thư cũ và mới đều sẽ có mặt đồng thời ở đây. Sau khi để lãnh đạo cấp phó hoặc lãnh đạo chính của ban Tổ chức tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm xong, đầu tiên là người cũ phát biểu cảm nghĩ khi đã từ chức rồi sau đó, bí thư mới cũng phát biểu bài văn nhậm chức của mình.

Nếu như là thay đổi Quyền chủ tịch thành phố của chính phủ thì, nói như vậy, sau khi tuyên đọc lệnh bổ nhiểm và miễn nhiệm xong, trước tiên hẳn là do nhân vật đứng đầu ở địa phương nhậm chức đó phát biểu mấy lời chào mừng, tiếp theo mới là tuyên ngôn nhậm chức.

Nhưng, hiện tại trong lòng La Quốc Trung có chút khó chịu, cho nên cũng đã lược bớt luôn cái bước trình tự này của Phạm Thường Thắng. Đương nhiên, mấy cái này đều là một vài quy tắc ngầm mà thôi. Nếu như đã là quy tắc ngầm thì đúng là lên không được mặt bàn rồi, tất nhiên cũng không có văn bản quy định rõ ràng nào, nói rằng La Quốc Trung làm vậy là không hợp lý. Nhưng, bới móc cũng không bới móc được. Chẳng qua, Phạm Thường Thắng không còn chút mặt mũi nào mấy thôi.

Giờ phút này, ngay sau khi La Quốc Trung để cho hắn phát biểu thì, Nhiếp Chấn Bang cũng liếc mắt nhìn qua, liền thấy được vẻ mặt của Phạm Thường Thắng đó, tuy rằng vẫn còn duy trì được thái độ bình tĩnh, nhưng, trong ánh mắt, cũng có sự bất mãn lóe qua.

Xem ra, mấy người La Quốc Trung, Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa cũng không phải thuộc cùng một hệ. Nếu như đều thuộc Lý hệ thì hẳn là sẽ không xuất hiện cái tình huống lũ lụt vọt miếu Long Vương như thế này, người một nhà lại không nhận thức lẫn nhau. Nếu như không tính sai thì có lẽ, La Quốc Trung hẳn là thuộc người của Phó Bí thư chuyên trách tỉnh ủy Vương Đạt An. Vương Đạt An làm Phó bí thư chuyên trách, phân công quản lý đúng là công tác tổ chức nhân sự và tư tưởng Đảng trong quần chúng. Cố kỵ tới ý nghĩ của Thẩm Ngôn Đạt, nên cái vị trí Trưởng Ban tổ chức vẫn là nên nhường lại, đây là chắc chắn. Nhưng, làm một lãnh đạo thuộc phân công quản lý mặt này, một Phó Trưởng ban vẫn là phải nắm chắc lấy, nếu không, cái vị trí Phó Bí thư này của Vương Đạt An, đã coi như là ngồi không rồi. Xem ra, về sau cũng có thể lợi dụng một vài thứ trong cái điểm này rồi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, đối mặt với mọi người trong hội trường. Sau khi hơi hơi cúi người chào, lập tức hắn liền nói:

- Cảm ơn lãnh đạo Tỉnh ủy, cảm ơn Trưởng ban La Quốc Trung, các vị lãnh đạo, các vị đồng chí. Nói thật, đến thành phố Lương Khê đây, tôi là mang theo tư tưởng học tập cùng với một áp lực mà đến. Lương Khê chúng ta, với vị trí là thành phố có kinh tế phát triển mạnh nhất của tỉnh Giang Bắc, giá trị sản lượng của toàn thành phố trong cả năm đứng thứ nhất toàn tỉnh. Trong số các thành phố cấp 3 của cả nước, thì đứng ở vị trí thứ ba. Đây là kết quả mà các vị lãnh đạo cùng các vị đồng chí đang ngồi ở đây đã cùng chung tay góp sức cố gắng mà dành được. Nhưng, sau khi được nhìn thấy các thành tích của các đồng chí rồi, tôi cũng nhận lấy được một sự cổ vũ mạnh mẽ, và tôi cũng nguyện ý nhận cái sự khiêu chiến này. Kiên trì lấy kiến thiết kinh tế là trọng tâm, kiên trì bốn loại nguyên tắc cơ bản, đi sâu vào cải cách mở rộng, dựa theo tinh thần chỉ thị trong bài phát biểu năm trước của Tổng Bí thư, vì công cuộc kiến thiết kinh tế của thành phố Lương Khê chúng ta, nỗ lực cống hiến.

Bài nói của Nhiếp Chấn Bang không có bất cứ cái gì quá cao xa, vô ích, mà rất cụ thể. Lúc này, không ít lãnh đạo khi tới vị trí mới, đều thích đặt ra mục tiêu, rồi chính mình sau khi đảm nhiệm chức vụ sẽ thế nào, thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng không có làm như vậy.

Bởi vì, tình huống của thành phố Lương Khê hoàn toàn khác biệt so với những địa phương khác. Với vị trí là một thành phố có nền kinh tế mạnh, vượt qua cả tỉnh lị Giang Châu, nằm ngay ven bờ sông lớn, lại sát với Hỗ Thành (tức Thượng Hải), lợi thế về vị trí địa khu cực kỳ rõ ràng. Cán bộ ở đây, đều có ánh mắt nhìn rất cao, cũng không cần mấy cái lời nói cỗ vũ rỗng tuếch như vậy. Thái độ cụ thể, thực tế, lại càng dễ khiến cho những cái cán bộ thế này cộng hưởng theo.

Đợi sau khi phát biểu xong, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống luôn. Đưa tầm mắt nhìn qua, liền bắt gặp ánh mắt trao đổi giữa Trưởng ban thư ký thành ủy và Phạm Thường Thắng. Ngay lập tức, Hồ Tuyền liền tuyên bố chấm dứt hội nghị. Cảnh tượng này, cũng khiến Nhiếp Chấn Bang phải suy nghĩ sâu xa thêm. Phạm Thường Thắng này, cũng không đơn giản đâu.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play