Buổi tối, trong bữa cơm được bày tại nhà của Ninh Thủ Thường có cảm giác khách và chủ đều vui vẻ hết mình. Việc cần nói thì về cơ bản đã nói hết rồi. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang vừa mới đến, cũng không có quá nhiều thứ phải căn dặn. Hơn nữa, nếu như việc gì Nhiếp Chấn Bang cũng cần người khác giúp đỡ, chuyện gì cũng phải che chở, vậy thì mất đi ý nghĩa rèn luyện ban đầu rồi. Người đi đường cần trưởng bối giúp đỡ, thì không đi xa được.

Nhiếp Chấn Bang cũng không ngủ ở nhà Ninh Thủ Thường. Sau khi ăn cơm tối xong, hắn đi ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh, tìm một nhà khách ngay gần trụ sở Tỉnh ủy ở lại. Sáng sớm hôm sau, chưa đến sáu giờ Nhiếp Chấn Bang đã rời giường. Đứng trong phòng giãn gân giãn cốt ra một chút, còn việc đánh quyền thì không cần nghĩ tới, không gian quá chật hẹp.

Sau khi xuống lầu ăn xong bữa sáng ở nhà ăn tầng hai, thời gian đã là 7:30 rồi. Tiếp theo làm thủ tục trả phòng ở quầy tiếp tân dưới tầng một xong rồi, Nhiếp Chấn Bang lúc này không nhanh không chậm đi vào trụ sở Tỉnh ủy. Đợi khi Nhiếp Chấn Bang đến tầng sáu, thời gian vừa vặn, còn kém mười phút là tới tám giờ.

Sau khoảng vài phút đồng hồ, người đi làm cũng lục tục tới. Lúc này, ở cửa thang máy, Dương Hưng An cùng với một người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói đã đi tới, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Dương Hưng An cũng khẽ gật đầu ra hiệu, ngay sau đó giới thiệu với người đàn ông bên cạnh:

- Quốc Trung, giới thiệu với cậu, vị này, chính là đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Tuổi trẻ tài cao, thanh niên tài tuấn hiếm thấy đấy.

La Quốc Trung tuổi chừng năm mươi, cái tuổi này mà làm được vị trí Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, cơ hội bay lên của La Quốc Trung cũng còn không nhỏ. Dáng người La Quốc Trung cũng rất bình thường, có vẻ cao chừng một mét bảy ba, so sánh với người miền nam khác, tuyệt đối không tính là thấp rồi. Dáng người cân xứng, không mập không gầy. Cả người nhìn qua thì luôn là một bộ vui vẻ, hiền hòa. Một mái tóc húi cua rất là tinh anh lưu loát, điểm xuyết trong đó còn có thể nhìn thấy không ít tóc trắng.

Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói chuyện, La Quốc Trung liền vươn tay nói:

- Chủ tịch Nhiếp, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt.

Không quá nhiều lời khách sáo và nghi thức xã giao. Bàn tay vừa chạm vào liền rời ra, kiểu bắt tay này, hoàn toàn là lễ phép mang tính đối phó. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không đế ý tới, lúc mình được thuyên chuyển tới Giang Bắc, thì đã chuẩn bị tốt tư tưởng rằng sẽ bị lạnh nhạt. Hơn nữa, Trưởng ban tổ chức, phân công quản lý công tác bộ phận nhân sự toàn tỉnh, Thẩm Ngôn Thạc không chộp trong tay mới là lạ.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Trưởng ban Dương, Trưởng ban La, buổi sáng tốt lành.

Sau khi chào hỏi vài câu, La Quốc Trung lại khẽ mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, không còn việc gì rồi chứ? Nếu không có việc gì, chúng ta cũng lên đường thôi. Từ Giang Châu đến Lương Khê cũng cần hai giờ đồng hồ, nếu không xuất phát bây giờ, buổi sáng sẽ không tới Lương Khê được.

Bên cạnh bảng ranh giới nằm trên đường cao tốc Hỗ Giang, thành phố Lương Khê, một dãy xe Audi màu đen đã đỗ ở đó. Phía trên cùng, một chiếc xe Toyota cảnh sát, đèn báo hiệu lóe lập lòe, phía sau, là mấy chiếc xe gắn biển Giang B-00003 đến Giang B-00005 đứng theo thứ tự.

Ven đường, ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy của Lương Khê cũng đang đứng chờ tại nơi này. Trong đám người, Dịch Quân và Trần Nhạc đứng cùng một chỗ. Hai người đến sớm vài ngày so với Nhiếp Chấn Bang, xem như là tới trước làm quen với tình hình. Công việc của hai người hiện giờ ở thành phố Lương Khê cũng không dễ triển khai. Mấy ngày nay, coi như là ở vào tình trạng yếu thế cùng với bị cô lập.

Nhìn phía trước mấy người chờ chực bên cạnh. Dịch Quân cũng nói nhỏ:

- Lão Trần, xem ra, thành phố Lương Khê, đây là chuẩn bị cho ông chủ một chiêu phủ đầu mà.

Trần Nhạc lúc này cũng cười khẽ lên. Sau khi nhậm chức ở Cục Công an thành phố Lương Khê, Trần Nhạc chỉ dẫn theo một người qua đây, đó chính là Phong Huống, xem như làm tài xế của mình.

Hai ngày trôi qua, Trần Nhạc cũng vừa mới hiểu rõ tính hình của Cục Công an, chưa nói tới cái khác, cứ như vậy cũng không thể nói đã nắm trong tay.

Nhìn những lãnh đạo bên cạnh kia, lãnh đạo chủ chốt của bốn phòng ban chính của thành phố Lương Khê, không tới một người nào cả. Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Ngũ Gia Thành kia còn dễ nói, dù sao, Ngũ Gia Thành lúc này đã không ở thành phố Lương Khê, đương nhiên là không thể tới đón tiếp. Nhưng, Bí thư Thành ủy Lương Khê, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Phạm Thường Thắng, cùng với Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc cũng không sang nghênh đón, thế này đã có chút không ổn. Một Chủ tịch thành phố tới đây nhậm chức, hơn nữa còn là Quyền Chủ tịch thành phố do cấp trên đề cử, cũng là một vị trí đồng cấp với Bí thư thành ủy ông. Hiện giờ, ông để một loạt các cấp phó qua đón tiếp, đây là có ý gì? Đây không phải là hạ thấp cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang xuống cấp Phó Giám đốc Sở sao??

Lúc này, Phó Bí thư Thành ủy Chu Trác Chân và Phó chủ tịch thường trực thành phố Lý Quốc Hoa đều đứng ở đầu tiên. Mùa đông của Giang Bắc, mưa chiếm phần nhiều. Giang Bắc, là khu vực thuộc vùng tiếp giáp với phía nam, đặc điểm khí hậu thiên về phía nam, có chút cảm giác ướt lạnh.

Cao tốc Hỗ Giang, đây là con đường cao tốc đầu tiên của tỉnh giang Bắc, thời gian thông xe vẫn chưa tới hai tháng. Xuất phát từ thành phố Giang Châu đến Lương Khê bên này, khoảng chừng mất hai giờ đồng hồ ngồi xe.

Lúc này, sắc mặt Lý Quốc Hoa bình thản, dáng vẻ ung dung. Nhiếp Chấn Bang đến đây, chưa nói tới chuyện tốt hay là chuyện xấu, tuy nhiên, Lý Quốc Hoa cũng hiểu rõ, tranh đấu lần này, chỉ sợ sẽ phải quyết định địa vị và tiền đồ tương lại của hai bên. Người nào thua, đều chỉ có một con đường có thể chọn là rời khỏi con đường làm quan này. Đây là việc không thể nghi ngờ. Tranh đấu bao nhiêu trận, Lý Quốc Hoa cho tới bây giờ cũng không có sợ hãi bao giờ. Nếu mà sợ, Lý Quốc Hoa cũng sẽ không mang theo mong đợi mà trở về để đi theo con đường chính trị rồi.

Nghênh đón Nhiếp Chấn Bang, đây là vấn đề thái độ. Bản thân làm Phó chủ tịch thường trực thành phố, vẫn chưa có thể có tư cách để không đến cũng được, đại trượng phu co được cũng dãn được. Điểm này cũng chịu không được, vậy còn nói gì đến tiền đồ và tương lai.

Một trận gió bấc gào thét lướt qua, Lý Quốc Hoa không kiềm chế được rụt cổ một cái. Áo khoác ngoài màu xanh đậm bao bọc lại, loại gió lạnh này thổi qua một cái, cũng có chút cảm giác lạnh giá. Nhìn đồng hồ, Lý Quốc Hoa lập tức nói với Chu Trác Chân bên cạnh:

- Bí thư Chu, theo tin tức từ bên thành phố Giang Châu truyền đến, xe của La Quốc Trung khoảng 8 giờ 30 phút do Cục Công an thành phố Giang Châu dẫn đường bắt đầu lên tới đường cao tốc, hiện cũng là 10 giờ 50 phút. Theo lý mà nói, hẳn là sớm đến rồi. Không phải là trên đường xảy ra chuyện gì chứ.

Nghe được câu này, Phó bí thư Thành ủy Chu Trác Chân trong lòng có chút oán thầm. Nếu xảy ra chuyện, chỉ sợ là Lý Quốc Hoa mi ước gì Nhiếp Chấn Bang gặp chuyện không may đi. Vốn nắm chắc vị trí Chủ tịch thành phố rồi lại bị lấy đi, trong lòng có thể vui vẻ được mới là lạ.

Nghĩ ngợi một cái, Chu Trác Chân trầm tư một chút, cũng gật đầu nói:

- Chắc là trên đường đi bị chậm lại thôi. Đường cao tốc mới đưa vào sử dụng, các thiết bị chỉ dẫn, trợ giúp vẫn còn trong quá trình làm theo quy phạm, lái xe vào đường cao tốc, đây đều là cô nương lên kiệu hoa lần đầu tiên thôi.

Nói đến đây, Chu Trác Chân nhìn sắc trời một cái, có phần âm u, tựa hồ, giống như là muốn tuyết rơi, ngay sau đó, liền trầm giọng nói:

- Chủ tịch Lý, nhìn thế này, vẫn không biết Trưởng ban La lúc nào thì đến. Để lại vài người bên ngoài nhìn xem, những người khác, đều trở lại xe nghỉ ngơi một chút đi.

Chu Trác Chân vừa mới dứt lời, trên xe cảnh sát, một cán bộ công an liền nhảy xuống, chạy một mạch tới bên cạnh Trần Nhạc nói:

- Cục trưởng Trần, vừa mới nhận được thông tin của phía trước, xe của Trưởng ban La đã đến đây rồi, cách nơi này không đến 1km.

Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng, lại đủ để cho cán bộ lãnh đạo ở đây cũng nghe được. Chu Trác Chân bây giờ cũng mở miệng nói:

- Đều đứng cho nghiêm túc một chút.

Lúc này, trên xe chuyên dụng của La Quốc Trung, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang nhìn ra bên ngoài. Trên đường đi, La Quốc Trung đều nhắm mắt lại tựa như là đang nghỉ ngơi vậy. Thái độ đã thể hiện ra rất rõ ràng, đó là không muốn trò chuyện giao lưu lắm. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng không chủ động nói chuyện. Trước khi đến đây, Nhiếp Chấn Bang đã chuẩn bị tốt tâm lý là sẽ bị lạnh nhạt và và cô lập qua một bên. Nhìn cảnh sắc ngoài cửa, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm thán. Tỉnh Giang Bắc, rốt cuộc là tỉnh có kinh tế phát đạt. Đường cao tốc cũng đã được khai thông và đưa vào hoạt động rồi. Hơn nữa, con đường này còn nối thẳng tới thành phố Lương Khê. Công tác ở đây, muốn có được thành tích cũng không phải là chuyện đơn giản.

Phía trước, một dãy đoàn xe với đèn hiệu lấp lóe, vừa xuất hiện trong tầm mắt, ngồi ở vị trí ghế lái phụ đằng trước, thư ký của La Quốc Trung là Tạ Quang liền quay đầu lại, nói với La Quốc Trung:

- Trưởng ban, phía trước, đồng chí của thành phố Lương Khê đã tới đón tiếp, ngài xem…?

Nghe được lời của thư ký, La Quốc Trung cũng mở mắt, ngồi thắng lại người, nhìn tình hình phía trước, lập tức gật đầu nói:

- Sang bên dừng xe lại đi. Các đồng chí phía dưới cũng không dễ dàng. Trời đang rất lạnh mà còn đứng bên ngoài hứng gió Bắc thổi.

Nói xong, La Quốc Trung quay đầu sang bên cạnh nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Haha, Chủ tịch Nhiếp, cùng tới làm quen chút với các đồng sự thành phố Lương Khê chứ.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng thản nhiên mỉm cười nói:

- Đương nhiên, làm tốt công tác đoàn kết bộ máy, đây cũng là việc tôi phải làm, Trưởng ban La, mời ông đi trước.

Xe chậm dãi đỗ lại ở ven đường. La Quốc Trung xuống xe đầu tiên, Nhiếp Chấn Bang cũng từ bên khác đi xuống. Vừa xuống xe, Nhiếp Chấn Bang liền nhìn thấy sắc mặt La Quốc Trung có chút khó coi.

Lúc này, trong lòng La Quốc Trung cũng có chút căm tức. Vừa xuống xe, thành viên ban lãnh đạo nghênh đón, La Quốc Trung liền nhìn ra, bốn cái lãnh đạo chủ chốt của bộ máy Thành ủy thành phố Lương Khê, không một ai có mặt.

Ngũ Gia Thành thì không nói, dù sao đã trở về Giang Châu báo cáo công tác. Nhưng, Phạm Thường Thắng mi cũng cần có chút mặt mũi chứ. Tuy rằng, mục đích của Phạm Thường Thắng mi là muốn hạ thấp thể diện của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, hạ thấp thể diện có rất nhiều phương thức, làm như vậy, không phải cũng là hạ thấp thể diện của chính mình sao?

Thấy La Quốc Trung sắc mặt nhìn không tốt, sắc mặt của Chu Trác Chân cũng thay đổi một chút, nhưng bộ dạng Lý Quốc Hoa thì vẫn thản nhiên như cũ. Đối với con cháu quan chức như Lý Quốc Hoa và Nhiếp Chấn Bang vậy, đều là những kẻ có bối cảnh thâm hậu, cho nên đối mặt vớinhững cán bộ cấp Sở dưới địa phương này, căn bản sẽ không có bất kỳ sợ hãi và áp lực nào. Cán bộ cấp tỉnh, mới có thể làm cho bộn họ cảm giác được áp lực.

Hai ánh mắt giao chiến trong phút chốc, hai bên đều hiểu được ý tứ của đối phương, đều để lộ ra loại vẻ mặt không cam chịu yếu thế.

Bây giờ, Chu Trác Chân cũng tiếp đón, mỉm cười nói:

- Trưởng ban La, hoan nghênh hoan nghênh. Cảm ơn Tỉnh ủy, cảm ơn sự coi trọng của tổ chức bên trên đối với chúng tôi. Cảm ơn Trưởng ban La đến Lương Khê chỉ đạo công tác.

Vẻ mặt La Quốc Trung lúc này, rất là bình thản, gật đầu nói:

- Đồng chí Trác Chân, giới thiệu với ông, vị này chính là đồng chí Nhiếp Chấn Bang.

Đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang và Chu Trác Chân bắt tay chào hỏi, La Quốc Trung cũng khua tay nói:

- Lên xe cả đi, trên đường cao tốc mà lại chiếm đường xe chạy như vậy, vốn là chuyện rất nguy hiểm. Cùng lên xe tới Thành ủy đi.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play