Giờ phút này, sắc mặt Lưu Văn Thanh rất bình thản. Đối với ánh mắt mà Nhiếp Chấn Bang vọng tới, làm như không nhìn thấy vậy.
Lưu Văn Thanh lên tiếng, khiến cho các ủy viên thường vụ khác của hội đồng thành ủy đều có chút buồn bực, Lưu Văn Thanh đây là có ý gì mà thái độ lại khác biệt như thế? Nếu như là tình huống bình thường, Bí thư Thành ủy, nhân vật đứng đầu đều là người cuối cùng lên tiếng mang tính tổng kết. Nói như vậy, bất kể là tình huống như thế nào, uy tín cùng thể diện của Bí thư Thành ủy đều sẽ không bị mất.
Nhưng, giờ phút này, Lưu Văn Thanh không chờ những người khác bày tỏ thái độ, trước tiên đã biểu lộ thái độ của mình ra, cái này, là một tín hiệu mà Lưu Văn Thanh phát ra: “Tôi đây ủng hộ Chu Thần đảm nhiệm Quyền chủ tịch thành phố Tân Lê đấy”. Cứ như vậy, các ủy viên thường vụ khác chỉ sợ đều đã tính kế từ tận trong đáy lòng. Phải biết rằng, Lưu Văn Thanh chấp nhận mạo hiểm Chu Thần có được tuyển hay không, đây tương đương với việc, chính là mạo hiểm phiêu lưu có thể uy tín của chính mình sẽ bị quét rác. Điều này cũng gián tiếp nói rõ rằng, Lưu Văn Thanh đối với chuyện này coi trọng như thế nào.
Quả nhiên, cứ như vậy, suy nghĩ của liên can ủy viên thường vụ đều nhiều hơn rồi. Một ví dụ trực tiếp nhất.
Từ trước tới giờ không hay bày tỏ thái độ của mình, Bí thư chính ủy Lý Dũng, mặc dù vừa rồi ở trong quá trình thảo luận về vấn đề người ứng cử cho Bí thư Chính ủy Tân Lê đều không tỏ thái độ gì, nhưng, giờ phút này cũng là chậm rãi mở miệng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Lưu. Phó chủ tịch Chu bản thân chính là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, điều nhiệm tới Tân Lê đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, cái này cũng là nói được thông.
Giờ phút này, Đinh Ái Quốc cũng đang do dự, những ủy viên thường vụ khác đều tỏ thái độ ủng hộ ý kiến của Lưu Văn Thanh và Triệu Vệ Hồng. Lúc này, Đinh Ái Quốc trầm ngâm một chút, rồi mới từ từ nói:
- Đối với chuyện để đồng chí Chu Thần đảm nhiệm Quyền Chủ tịch thành phố Tân Lê, tôi bảo lưu ý kiến.
Lúc này, chênh lệch đã rất rõ ràng rồi. Mặc dù là có chính mình duy trì, cũng sẽ không thay đổi được kết cục. Đinh Ái Quốc có thể nói như vậy, đã xem như là rất để mặt mũi cho Nhiếp CHấn Bang. Kế tiếp, trong vấn đề bỏ phiếu, có mười lăm ủy viên thường vụ, Chu Thần giành lấy được mười một phiếu tán thành, bốn phiếu bỏ quyền, thuận lợi thông qua sự quyết định của Hội nghị thường vụ thành ủy Bá Châu. Rồi sau đó, những người khác cũng đều được nêu danh làm ứng cử viên cho các vị trị Ủy viên thành ủy, Ủy viên thường vụ, Phó Bí thư, Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê.
Hội nghị thường vụ thành ủy vừa tan, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên xanh mét. Giờ phút này, đại cục đã định. Chuyện mà Nhiếp Chấn Bang phải lo lắng, vẫn là chuyện của Chu Thần rồi.
Đúng lúc đó, Trình Tân Hoa lại đi tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, mỉm cười nói:
- Chấn Bang, đi chỗ tôi ngồi một chút đi. Đi theo sau Trình Tân Hoa vào phòng làm việc của ông, Nhiếp Chấn Bang cũng đã ổn định lại được cảm xúc rất nhiều. Nhìn trạng thái lúc này của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Trình Tân Hoa cũng hiện lên một tia tán thưởng. Năng lực thích ứng chốn quan trường của Nhiếp Chấn Bang, thật đúng là không phải thổi phồng lên. Có thể tĩnh táo lại nhanh như vậy, đó chính là năng lực.
Lập tức, Trình Tân Hoa cũng ngồi xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang này, biết hôm nay vì sao tôi lại gọi cậu không?
Quả thật, tuy rằng Lý Dật Phong nhờ cậy Trình Tân Hoa, nhờ ông để ý chính mình, nhưng, chính mình tới Bá Châu một thời gian dài như vậy, ngoại trừ chính mình chủ động đi tìm Trình Tân Hoa ra, Trình Tân Hoa thật đúng là chưa bao giờ chủ động gọi chính mình qua. Lúc này đây, là lần đầu tiên. Phỏng chừng, cũng là vì nhìn thấy sắc mặt của mình có chút không đúng, cho nên mới như thế này.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng là gật đầu nói:
- Bí thư Trình, ông là vì sợ tôi sẽ làm cái chuyện gì đó sau khi Chu Thần nhậm chức ở Tân Lê đi?
Những lời này, Nhiếp Chấn Bang thật đúng là không phải phát biểu bừa. Lấy mạng lưới quan hệ hiện tại của mình ở Tân Lê, cùng với cả uy tín và địa vị nữa, nếu, mình muốn làm trò quỷ gì, vậy thì ở trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân kế tiếp, Chu Thần muốn đắc tuyển thuận lợi, gần như là chuyện không tưởng.
Trình Tân Hoa gật gật đầu, lập tức cũng nghiêm túc nói: - Chấn Bang, cậu biết được là tốt rồi. Uy vọng của cậu ở thành phố Tân Lê, người khác có thể không biết, nhưng tôi rất hiểu. Được nhiều người ủng hộ, cậu vẫn là có thể làm được. Nhưng, trong chuyện này, cậu không thể động, chẳng những không thể động, thậm chí, cậu còn phải giúp đỡ cho Chu Thần đắc cử. Nếu không, Bí thư thành ủy như cậu, cũng là phải nhận trách nhiệm. Cậu vốn dĩ không suy sét, Lưu Văn Thanh vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, quay sang giúp đỡ Chu Thần sao?
Lời nói của Trình Tân Hoa, khiến cho tâm lý Nhiếp CHấn Bang chấn động. Trên thực tế, đây cũng là điều mà Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn luôn nghi vấn cùng với buồn bực. Nếu nói quan hệ trước kia của Lưu Văn Thanh và Chu Thần tốt đẹp rồi, vậy thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng, chuyện khoản tài chính chuyên dùng cho Giáo dục và chuyện khu nhà vệ sinh xa hoa cử huyện Lê lần trước, trong chuyến kiểm tra công tác của Ủy ban giáo dục thành phố, Lưu Văn Thanh đã chỉ đích danh Chu Thần ra phê bình. Điểm này, đã nói rõ ra rằng Lưu Văn Thanh cũng không phải là người của Chu hệ hay là Lý hệ. Nếu không, cũng sẽ không có không nể tình như vậy. Nhưng, hiện tại đột nhiên, Lưu Văn Thanh lại làm một cú thay đổi 180 độ như vậy, đây là vì sao?
Ở toàn bộ khu tự trị Tây Bắc bên này mà nói, tin tức của Trình Tân Hoa, dù sao vẫn là linh thông hơn một chút so với Nhiếp Chấn Bang. Trầm ngâm một chút, Trình Tân Hoa cũng trầm giọng nói:
- Chấn Bang này, lúc này đây, Hội nghị đại biểu hội đồng nhân dân thành phố sắp tới diễn ra, khu tự trị chúng ta cũng không ngoại lệ. Lần này đây, là năm đầu tiên mà bộ máy mới của khu tự trị xuất hiện. Lấy thành tích của Bí thư Lưu, lần này, hy vọng thăng lên trên là lớn nhất. Cho nên, cậu hẳn là hiểu được chuyện này. Lời nói thừa thì tôi cũng không nói nữa rồi, cố gắng hết sức làm tốt công tác ở Tân Lê, tôi tin tưởng rằng, mặc dù Chu Thần được tuyển, đối với cậu mà nói, cũng không phải là cái vấn đề lớn gì. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ gật đầu. Vừa nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hiểu rõ. Chuyện của Chu Thần, cái bóng ở đằng sau, chính là Lý Quốc Hoa. Thông qua mạng lưới quan hệ ở Tây Bắc bên này của Lý gia, lấy việc lên chức của Lưu Văn Thanh để đổi lấy sự ủng hộ của nhân vật đứng đầu thành phố Bá Châu. Đỡ Chu Thần ngồi lên cái vị trí Chủ tịch thành phố Tân Lê, cái động tác này của Lý Quốc Hoa, làm thật là khéo léo.
Có thành tích rồi, Nhiếp Chấn Bang và Chu Thần đều có bối cảnh ở thủ đô, cái này liền biến thành công lao của cả hai người. Trong lúc vô hình, liền làm giảm bớt đi địa vị trọng yếu cùng với tác dụng của Nhiếp Chấn Bang ở Tân Lê. Còn nếu xảy ra vấn đề, Chu Thần đối với Lý Quốc Hoa mà nói, cũng chỉ là một cái khăn lau có thể ném xuống bất cứ lúc nào. Còn chính mình, lại là bị liên lụy theo.
So sánh như vậy, chính mình cùng với Lý Quốc Hoa đã cách biệt rồi. Một hòn đá ném hai con chim, kế sách này thật độc ác.
Suy tư một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng là kiên định nói:
- Bí thư Trình, tôi hiểu rõ ý tứ của ông. Ông yên tâm, chuyện này, tôi tự có chừng mực.
Đi ra khỏi văn phòng của Trình Tân Hoa, Nhiếp Chấn Bang đi xuống dưới lầu. Vào lúc này, Dịch Quân và lái xe tiểu Vương cũng đã chạy tới đón.
Xe trực tiếp chạy nhanh ra khỏi trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu, Nhiếp Chấn Bang lại phân phó luôn:
- Chạy thằng về Tân Lê đi. Lộ trình cũng không phải quá xa, trở về đấy rồi ăn cơm. Từ Bá Châu tới Tân Lê, khoảng cách 50 cây số, trong cái tiết trời đông xuân này, ước chừng mất khoảng một giờ ngồi xe. Xe vừa chạy vào khu nhà ở của Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, một bóng người quen thuộc khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhảy dựng trong lòng, lập tức, hắn nói với Dịch Quân:
- Tiểu Dịch, dừng xe lại một chút.
Đi xuống xe, Nhiếp Gia Dân vào lúc này cũng dẫn theo một chàng thanh niên xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang. Giờ phút này, Nhiếp Gia Dân một thân quân trang, trên vai là hai hàng ba ngôi sao của quân hàm thượng tá, có vẻ như rất là lấp lánh. Nhiếp gia nếu như nói thực ra, vẫn là thuộc loại quân đội. Nhiếp Gia Dân là người con cháu duy nhất của Nhiếp gia ở trong quân đội, tốc độ thăng chức tự nhiên là rất nhanh chóng. Đứng ở bên cạnh Nhiếp Gia Dân, người thanh niên trẻ tuổi nhưng cũng là cấp trung tá với hai ngôi sao. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Dân liền bước chân chạy tới, cười chào đón, một cái ôm chặt xiết, Nhiếp Gia Dân lại cười nói tiếp:
- Lão Tam, xem bộ dạng như vậy của chú, có vẻ như là không quá vui vẻ. Như thế nào, ai dám đắc tội với lão Tam nhà chúng ta rồi. Anh chú đây mang một doanh đội đi bùm bụp cho chú.
Biết những lời này của Nhiếp Gia Dân cũng chẳng qua là lời nói cười đùa, nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn là mỉm cười nói:
- Lão Nhị, mấy năm nay ở trong quân đội, công phu ba hoa này, đúng là càng ngày càng giỏi hơn rồi. Xem ra, tôi hẳn là nên liên lạc với Diêu Viễn bên kia một cái, để cho ma quỷ tới đón anh đi qua, nấu lại một lần rồi cải tạo lại một chút. Coi cái bộ dạng này của anh, còn chưa ăn cơm đi? Trước đi về ký túc xá đã, tôi tự mình xuống bếp chiêu đãi anh. Nhiếp Gia Dân cũng cười hắc hắc theo, Diêu Viễn này chính là một kẻ trâu bò của quân khu Tây Bắc, lão đại của trung đoàn lão hổ, một nhân vật khó lường. Ngay lập tức, Nhiếp Gia Dân liền nghiêm mặt nói:
- Lão Tam, giới thiệu cho chú một cái, Âu Dương Hiên, đi ra từ trong đại viện quân khu cả, thuộc hệ thống bên hậu cần. Lần này hợp tác với tôi, là Phó đoàn trưởng của đoàn chúng tôi. Chuyến này vừa đúng lúc tới đây huấn luyện dã ngoại, liền nghĩ tới chuyện ghé qua đây thăm hỏi chú một chút.
Ở trong ký túc xá vủa Nhiếp Chấn Bang, lúc này, cũng không có đủ thời gian để mà lại đi mua thức ăn, chỉ đành bảo Dịch Quân đi vào siêu thị mua mấy đồ chín làm sẵn rồi. Lại làm thêm một túi củ lạc, ba người, mỗi người một bình Mao Đài, bữa cơm thế là bắt đầu ăn được. Nhiếp Gia Dân cũng vỗ về bụng, ngồi xuống ghế salon, nhận lấy cái hộp đựng gấu mèo mà Nhiếp Chấn Bang đưa tới, chậc chậc nói:
- Lão Tam, vẫn là ông cụ đau lòng chú. Thuốc lá này đều không từng ngừng cung cho chú. Anh đây trôi qua thật là khổ sở mà. Lần này, chú thế nào cũng phải tặng tôi mấy điếu thuốc với mấy chai rượu đi về. Nếu không, ông anh chú đây không giải thích được với thủ trưởng rồi.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười mắng theo:
- Lượn. Nhiếp lão Nhị, anh đúng là đứng nói chuyện không đau lưng. Mấy thứ này đều là do Đổng Uyển và An Na mấy người mang tới đấy. Anh muốn sao, cửa cũng không có đâu. Nhưng ở chỗ này của tôi, thật ra cũng có thể cho anh xài một chút. Nói tới An Na và Đổng Uyển, vào lúc này, Nhiếp Gia dân cũng nghiêm mặt lại nói:
- Lão Tam à, lần này chú đào hôn, cũng đã khiến cho mấy ông cụ ở thủ đô đều bị chọc giận rồi. Chuyện này, chú vẫn là làm được quá mức cẩu thả rồi. Hiện giờ, thái độ của ông cụ cũng có chút lập lờ nước đôi. Ở chỗ của lão Dương và lão Đổng, ông cụ rất mất mặt đấy. Tôi thấy, chú ngồi ở cái thành phố Tân Lê này có lẽ cũng đã quá dài rồi.
Dương gia và Đổng gia có oán hận, đây là chuyện mà Nhiếp Chấn Bang có thể dự liệu tới được. Còn về chuyện ở lại Tân Lê vài năm, Nhiếp Chấn Bang cũng chưa có suy nghĩ gì. Thành phố Tân Lê, cũng coi như thực sự là của chính mình trên ý nghĩa rồi. Đối với Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang có cảm xúc khá phức tạp. Nơi này, cũng giống như là đứa con của Nhiếp Chấn bang, hơn nữa, còn là đứa con đầu tiên nữa vậy. Nhiếp Chấn Bang cực kỳ coi trọng nó. Giờ phút này, mặc dù yêu cầu mình trở về, Nhiếp Chấn Bang chỉ sợ cũng sẽ không chấp nhận trở về. Mặt khác, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ ràng, trên thế giới này, rất khó để mà xử lý được vẹn toàn cả đôi bên. Cảm tình chính là như vậy, hiện tại cũng là như thế. Muốn để cho Đổng Uyển và An Na đều vừa lòng, dĩ nhiên là khiến cho ông cụ hai nhà đều có chút bât mãn. Đây là chuyện không có xử lý dễ được.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang nhìn Âu Dương Hiên ngồi ở bên cạnh. Nhiếp Gia Dân có thể nói những lời này ngay trước mặt Âu Dương Hiên, điều này nói rõ, Âu Dương Hiên coi như là người một nhà để tin cậy được. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười đáp lại:
- Lão Nhị, chuyện mà anh nói, tôi đã rõ rồi, hơn nữa, hiện giờ, cái quả đắng đó đã bắt đầu thể hiện rồi. Buổi sáng, tôi mới quay trở về từ buổi hội nghị ở Bá Châu, biết vì cái gì mà tôi cảm thấy khó chịu sao? Khó chịu?
Nhiếp Gia Dân hơi sửng sốt, đây chính là một danh từ mới, lầm bầm một hồi, lập tức cũng cười nói:
- Lão Tam, chú là nhân tài rồi, cái từ này nói rất hay, rất chính xác. Khó chịu.
Nhiếp Chấn Bang cũng có hơi xấu hổ. Vô tình, một vài từ ngữ thô tục từ kiếp trước cũng nói ra khỏi miệng. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền tiếp tục nói:
- Hôm nay, Hội nghị thường vụ thành ủy Bá Châu đã ra quyết định rồi, Chu nói lắp bây giờ đã nhìn chằm chằm vào tôi rồi. Gã ngay lập tức sẽ đảm nhiểm Quyền chủ tịch thành phố Tân Lê. Anh nói, tôi có thể không buồn bực sao? Chiêu đấy của Lý Quốc Hoa, đánh thật là khéo. Lời nói mới vừa thốt ra xong, bên cạnh, Âu Dương Hiên liền cau mày nói:
- Tam ca, không có quá tà dị đến như vậy đi. Chu tiểu xà tên này, có lợi hại như vậy sao? Không phải là cái tên suốt ngày bị anh với Nhị ca trêu cợt sao? Thằng nhãi này không có mắt à? Nếu không, đợi qua mấy ngày nữa chúng tôi kết thúc đợt diễn tập, tôi cùng với Nhị ca đi tìm hắn nói chuyện tâm sự đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT