Lời nói của Trình Tân Hoa, khiến mặt Triệu Vệ Hồng chỉ trong phút chốc liền co quắp lại một chút. Đều là Phó Bí thư, nhưng vào lúc này, bị Trình Tân Hoa đánh giá một cái như vậy, có vẻ giống như bỗng chốc thấp hơn Trình Tân Hoa một cái cấp bậc vậy.

Bên cạnh, Phó chủ tịch thường trực thành phố, Ngải Lực cũng mở miệng nói theo:

- Đồng chí Trần Nhạc, có phải hay không là có vẻ hơi trẻ tuổi một chút. Làm công tác chính ủy, đây chính là một ngành rất quan trọng, nắm giữ quyền lực rất lớn. Tôi đề nghị, Thành ủy vẫn là nên suy xét một cách thận trọng. Cá nhân tôi thì đề nghị, đồng chí Bành Kiến Huy. Trong năng lực hoạt động chính trị, thành tích công tác của đồng chí Bành Kiến Huy là rõ ràng trước mắt. So sánh với đồng chí Trần Nhạc, thì trong vấn đề tuổi tác, đồng chí Bành Kiến Huy lại càng có ưu thế lớn hơn.
Trong quan trường, tuổi cũng là rất có hàm ý. Có thời điểm, tuổi tác lớn, có thể ngăn trở con đường thăng tiến. Nhưng, có đôi khi, tuổi tác nông hơn, cũng có thể trở thành trở ngại trên con đường thăng tiến. Cái này, là một con dao hai lưỡi, chỉ phải xem cách sử dụng nó như thế nào thôi.

Trong vấn đề về Bí thư chính ủy, Thành ủy thành phố Tân Lê, Lưu Văn Thanh cũng là có suy nghĩ của chính mình. Trước đó, Nhiếp Chấn Bang tìm chính mình, báo cáo lại cho thành ủy Tân Lê về sự kiện thôn Đoàn gia của huyện Vân, Lưu Văn Thanh cũng rất là khiếp sợ. Thành phố Tân Lê hiện giờ, cũng là cần có một bộ máy công tác mạnh mẽ. Thành phố Tân Lê làm tốt được rồi, thì đó cũng là Bá Châu đã làm được tốt. Kế hoạch khai phá tổng quát của khu kinh tế mới, vẫn luôn xoay quanh ở trong óc Lưu Văn Thành. Cho Nhiếp Chấn Bang một sự ủng hộ tất yếu, đó là chắc chắn phải có.

Lời nói của Phó chủ tịch thường trực thành phố Ngải Lực, cũng là khiến cho Lưu Văn Thanh nhướn mày, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn. Trầm ngâm một hồi, Lưu Văn Thanh quay đầu nhìn Đinh Ái Quốc rồi nói:

- Chủ tịch Ái Quốc, trong vấn đề về ứng cử viên cho chức vụ Bí thư chính ủy Tân Lê, anh có cái gì cần bổ sung hay không?

Ngải Lực là Phó chủ tịch thường trực thành phố, là người của phía chính phủ bên này. Chuyện này, còn là để cho Đinh Ái Quốc biểu đạt thì mới thích hợp. Chính mình nếu tùy tiện bày tỏ thái độ, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta có cảm giác độc đoán, gia trưởng, không để cho các đồng chí khác phát biểu ý kiến. Bí thư quản Đảng quản người, mặc dù là nhân vật đứng đầu, nhưng có đôi khi, cũng là có không ít băn khoăn.

Giờ phút này, Đinh Ái Quốc chợt húng hắng một chút, sau đó liền nói:
- Quan điểm của đồng chí Ngải Lực, tôi không thể đồng ý được. Hoa Hạ chúng ta, từ xưa có một giai thoại lịch sử như thế này, Cam La mười hai tuổi đã là Tể tướng, cũng không phải là không thể được. Đánh cách nói khác đi. Đồng chí Chấn Bang xem như tuổi còn trẻ đi, nhưng, chỉ ngắn ngủi một năm rưỡi thôi, cái huyện Lê to như vậy, cũng đã phát triển, kiến thiết được rất là sôi động, phát đạt. Đây là một ví dụ điển hình. Trung ương cũng đề xướng trẻ hóa lớp cán bộ lãnh đạo, điều này không phải là không có căn cứ. Cán bộ trẻ tuổi, hay các đồng chí trẻ, cách nhìn nhận sự việc, khả năng thích ứng hoàn cảnh mới, có ưu thế hơn nhiều so với lớp cán bộ già chúng ta, và cũng càng có khả năng hơn. Tôi thấy, cán bộ thành phố Tân Lê, tuổi tác trung bình cùng là thấp nhất không riêng gì ở trong thành phố Bá Châu của chúng ta, mà thậm chí còn là cả trong khu vực tự trị nữa. Nhưng, chính là nhờ vào việc kiến thiết được rất tốt, nên đã có thể lấy sự thật để chứng minh rằng, vấn đề tuổi tác cũng không phải là vấn đề gì lớn, chủ yếu vẫn là trông vào năng lực làm việc. Năng lực làm việc của đồng chí Trần Nhạc, là không thể nghi ngờ rồi. Tôi cũng cảm thấy được, đồng chí Trần Nhạc, có thể làm tốt được công việc này.
Một cái thái độ này của Đinh Ái Quốc, thật sự rất có trọng lượng. Hiện giờ, trong vấn đề về người được lựa chọn cho chức vụ Bí thư chính ủy, hoặc là, càng nói thẳng ra một chút, ở vấn đề về Trần Nhạc, tình huống của hội nghị thường vụ Thành ủy đã thể hiện rất rõ ràng rồi.

Lưu Văn Thanh lại gật đầu nói:

- Bí thư Nhiếp, lần này, vấn đề nhân sự nhưng là có liên quan tới Tân Lê. Cậu là Bí thư Thành ủy Tân Lê, ở trong vấn đề nhân sự của Tân Lê này, ý kiến của cậu rất là quan trọng đấy. Bí thư Nhiếp, cậu có cái nhìn gì không?

Trước kia, Lưu Văn Thanh đều gọi Nhiếp Chấn Bang là Bí thư Tiểu Nhiếp, Chủ tịch Tiểu Nhiếp. Hiện giờ, sau khi Nhiếp Chấn Bang thăng nhiệm làm Bí thư Thành ủy cấp Phó Giám đốc Sở, Lưu Văn Thành còn xưng hô như vậy, cũng có vẻ không quá thích hợp. Dù sao, thân phận của Nhiếp Chấn Bang đã bày ở nơi đấy, cho nên, lúc này Lưu Văn Thanh mới sửa miệng, gọi là Bí thư Nhiếp.

Ở trong vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang cũng không có chút do dự, chần chừ nào cả. Ở trong thể chế này, mặt dày cũng là thứ nhất định phải có, nhất là trong vấn đề nhân sự, lại càng cần phải có tinh thần và thái độ không chịu lùi bước, nhường nhịn cao hơn. Lúc này, nói khách sáo, chơi phong cách, một cái đảo mắt, chức vị đã bị người khác giật chạy mất rồi. Chính bản thân thật mất mặt không nói, những người phía dưới đi theo vị lãnh đạo này, cũng sẽ thất vọng, đau khổ. Một lãnh đạo không thể mang tới cơ hội thăng chức cho cấp dưới như vậy, tự nhiên là không có ai theo được.

Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng mở miệng nói:

- Nếu Bí thư Lưu đã điểm danh, vậy tôi đây cũng xin được nói vài lời. Là Bí thư thành ủy Tân Lê, tình huống của Tân Lê, tôi rất là hiểu biết. Ở trong vấn đề ứng cử viên của Bí thư chính ủy, ý kiến của tôi và Chủ tịch Đinh, Bí thư Trình, Phó Bí thư Triệu là giống nhau. Tôi cũng cảm thấy được, đồng chí Trần Nhạc khá thích hợp. Đồng thời, đồng chí Trần Nhạc vẫn luôn công tác ở thành phố Tân Lê, bởi vậy cũng là quen thuộc với hệ thống công kiểm của Tân Lê. Tân Lê là một thành phố mới được xây dựng, hoàn cảnh còn khá phức tạp. Hơn nữa, ở Tân Lê hiện giờ, đang trên đà phát triển mạnh, có rất nhiều cơ hội lớn tìm tới. Một hệ thống chính quyền mạnh mẽ, có năng lực, sẽ có ý nghĩa vô cùng trọng yếu đối với việc ổn định nền kinh tế phát triển và xã hội của thành phố Tân lê.

Kế tiếp, trong quá trình giơ tay biểu quyết, Lưu Văn Thanh đi đầu giơ tay cao lên, ngay sau đó, Đinh Ái Quốc, Trình Tân Hoa, Triệu Vệ Hồng, Nhiếp Chấn Bang, Bí thư thành ủy Trương Tử Ngưu của thành phố Khố bên cạnh cũng giơ tay lên rồi. Trong quan hệ qua lại giữa Tân Lê và thành phố Khố sau khi kết giao, về sau trương Tử Ngưu sẽ có không ít chuyện còn phải làm phiền Nhiếp Chấn Bang, nhất là trong chuyện liên lạc quan hệ. Càng là như vậy, một cái chức vụ Bí thư chính ủy Tân Lê, đối với Trương Tử Ngưu mà nói, căn bản là không có vấn đề gì. Nếu vì cái này mà đắc tội với Nhiếp Chấn Bang, ngược lại là không tốt rồi.

Ngoại trừ Tư lệnh phân khu Bá Châu là Lý Dũng lựa chọn bỏ quyền biểu quyết ra, còn lại trong đó mười bốn ủy viên thường vụ, cũng chỉ có Ngải Lực và Chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố là để phiếu trống.

Cái loại cục diện này, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đã là không có ảnh hưởng tới cả toàn bố cục rồi. Lưu Văn Thanh lập tức cũng rất hài lòng. Xuất hiện cái tình huống như vậy, điều này nói rõ rằng, chính mình vẫn là có sức ảnh hưởng cùng với khả năng kêu gọi đối với hội đồng thường vụ thành ủy Bá Châu, mà Bí thư thành ủy, để ý, chính là cái này.

Lâp tức, Lưu Văn Thanh nói với Phương Cố Sơn:
- Trưởng ban Phương, anh là Trưởng ban tổ chức, lần này, tổ chức buổi tọa đàm của đồng chí Trần Nhạc, liền do anh thay mặt Thành ủy và Chính quyền thành phố thì tốt lắm.

Nói xong, Lưu Văn Thanh lại chuyển hướng lời nói:

- Nếu ứng cử viên của Bí thư chính ủy đã được quyết định hẳn rồi, kế tiếp, sẽ thảo luận qua người để lựa chọn cho chức vụ Phó bí thư thành ủy, phó Chủ tịch thành phố Tân Lê.

Lúc này, vẫn chỉ có thể gọi là phó chủ tịch thành phố, còn muốn trở thành Chủ tịch thành phố, ban lãnh đạo Đảng, chính quyền cấp trên còn không có quyền lựa bổ nhiệm trực tiếp như vậy, cao nhất, cũng chỉ là một cái chức vụ Ủy viên thành ủy, ủy viên thường vụ, Phó Bí thư, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, Quyền Chủ tịch thành phố. Muốn xóa bớt cái chữ “Quyền” này, còn cần phải thông qua hội nghị đại biểu Hội đồng nhân dân, đạt được số phiếu bầu quá bán mới được. Đây là một quy định cứng nhắc của quy chế tuyển cử của Hội đồng nhân dân Hoa Hạ, là một quy định không thể sửa đổi.

Tiếp theo, phương Cố Sơn chậm rãi nói:

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, nói thật ra, trong vấn đề người đề cử cho chức vụ Phó bí thư Thành ủy và Quyền chủ tịch thành phố Tân Lê, phía bộ phận tổ chức chúng tôi bên này cũng có khó xử. Dù sao, lựa chọn cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, chúng tôi cũng chỉ như là một cô nương mới lần đầu lên kiệu hoa. Ở trong vấn đề về người được đề cử cho vị trí Chủ tịch thành phố Tân Lê, chúng tôi bên này, suy xét ra ba người lựa chọn.

Phương Cố Sơn ngừng lại một chút, mở sổ ghi chép của chính mình ra, có nhiều thứ, dù sao cũng phải ghi nhớ nhiều lắm rồi, một bài diễn thuyệt dự thảo sẵn, ngược lại là có thể dễ dàng đọc hết toàn bộ ra, khiến cho người ta có một loại cảm giác tựa như là diễn thuyết vậy. Nhưng, dù sao không có khả năng là cái gì cũng đều đọc ra đến, xem bút ký, nhìn tư liệu một chút, đây là điều hiển nhiên.

Lập tức, Phương Cố Sơn lại nói một lần nữa:

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, về vấn đề ứng cử viên cho vị trí Phó bí thư thành ủy, Quyền Chủ tịch thành phố Tân Lê, người thứ nhất, chúng tôi suy tính là Phó chủ tịch thường trực thành phố Tân Lê đương nhiệm, đồng chí Bạch Lực Khắc. Sau khi đồng chí Bí thư Nhiếp chủ trì công tác toàn diện của thành phố Tân Lê, đồng chi Bạch Lực Khắc liền chịu trách nhiệm toàn bộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê. Hoàn chỉnh mà nói, thành tích cũng không tệ lắm. Mặt khác, đồng chí Bạch Lực Khắc xem như là một đồng chí lão thành, đảm nhiệm chức vụ cấp Phó cục đã nhiều năm, mà lúc này đậy, thăng cấp làm Chủ tịch thành phố, cũng là chuyện đương nhiên.
- Người được đề cử thứ hai, Trưởng ban của văn phòng thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu, đồng chí Văn Vệ Hoa. Đồng chí Văn Vệ Hoa, bản thân cấp bậc đã là cán bộ cấp Cục trưởng nhiều năm, bản thân cũng có kinh nghiệm của công tác cơ sở khá phong phú. Lần này nâng cấp lên cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, cũng là có thể nói thông được.

Nói xong này, Phương Cố Sơn ngừng một chút, ánh mắt nhìn hướng về phía góc đối diện, nơi Nhiếp Chấn Bang đang ngồi, ánh mắt có chút phức tạp. Điều này làm cho nhiếp Chấn Bang có một cái dự cảm không tốt. Quả nhiên, Phương Cố Sơn lại tiếp tục nói:

- Người đề cử cuối cùng, đương nhiệm Phó chủ tịch thành phố Bá Châu, chịu trách nhiệm về công tác văn hóa, giáo dục, vệ sinh, y tế, đồng chí Chu Thần. Đồng chí Chu Thần tuy rằng là đồng chí mới điều tới. Nhưng, ở trong công tác quản lý được phân công cũng là rất có hiệu quả. Tuổi còn trẻ, nhưng bản thân cũng đã là cán bộ cấp Phó Giám đốc sở, lần này điều nhiệm tới Tân Lê, coi như là thuận lý thành chương.
Lúc này đây, vẫn là Triệu Vệ Hồng đi trước. Trầm ngâm một chút, Triệu Vệ Hồng liền chậm rãi nói:

- Tôi đồng ý với lời nói của Trưởng ban Phương. Cá nhân tôi cảm thấy, đồng chí Chu Thần vẫn là rất thích hợp đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thành phố Tân Lê. Trên cấp bậc thì không có thăng chức hay gì. Mặt khác, đồng chí Chu Thần, trẻ trung khỏe mạnh, cũng là cán bộ từ thủ đô điều động xuống dưới. Tôi tin rằng, sẽ có rất nhiều tiếng nói chung với Bí thư Nhiếp. Có đồng chí Chu Thần và Bí thư Nhiếp tham gia vào bộ máy, tôi tin tưởng là việc kiến thiết của thành phố Tân Lê sẽ được đề cao một bước.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn hiểu rõ được, Triệu Vệ Hồng ở chỗ này có cái lòng tốt gì, hóa ra là đang sửa sang lại để chờ đợi chính mình. Đầu tiên là ra sức ủng hộ Trần Nhạc lên cấp, làm cho người ta có một loại cảm giác khác thường, làm cho người ta nghĩ rằng, chính mình đã đạt được một giao dịch bí mật nào đó với Triệu Vệ Hồng. Cứ như vậy, vài người Ủy viên thường vụ vốn làm việc phiêu phù sẽ gây khó khăn. Lúc này, chính mình mặc dù ngay mặt giơ cờ ủng hộ Bạch Lực Khắc ngồi vào chỗ, chỉ sợ cũng sẽ không có hiệu quả gì, ngược lại sẽ làm cho người ta có cảm giác qua cầu rút ván, trở mặt với nhau. Mà từ nay về sau, ai hợp tác cùng với mình, chỉ sợ đều phải cẩn thận một chút, bởi vì, đều sợ hãi chính mình trở mặt không nhận sổ sách.

Bị Triệu Vệ Hồng âm một cái, Nhiếp Chấn Bang vào lúc này cũng là khó mà nói cái gì được. Bên cạnh, theo tiếng nói của Triệu Vệ Hồng thốt ra, Ngải Lực cũng mở miệng phụ họa cùng.

Càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang không nghĩ tới là, giờ phút này, Lưu Văn Thanh cũng gõ cái bài, trầm giọng nói:

- Tôi thấy đồng chí Chu Thần cũng rất tốt.
Một câu nói đấy, cũng đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, Lưu Văn Thanh đầy là làm sao vậy? Không tỉnh táo sao? Khoảng thời gian trước, còn đặc biệt phê bình Chu Thần, hôm nay không ngờ thái độ lại khác biệt, lại đứng ra ủng hộ Chu Thần đi lên. Đây là có chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play