Ai được khen mà chả phổng mũi, A Nhạn cũng không ngoại lệ nha, nó sướng, sướng rơn hết cả người đi ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại kể ra cũng không phải phép cho lắm, có đứa đành nhỏ nhẹ mở lời.

-“Hệ mặt trời thì bao la quá a, ta chỉ cần là cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt nam nhân của ta thui.”

Gớm, cái tiểu cô nương này chui từ đâu ra không biết? Vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, khiêm tốn dễ thương hết phần thiên hạ đi ý à. A Đỏ ngây ngốc ngắm A Nhạn, ngắm bằng mắt thường đã đẹp, ngắm qua ống kính camera 360 lại càng lung linh huyền ảo.

Chớp thời cơ chụp lấy trăm tấm luôn.

Nhân viên cửa hàng biết ý hỏi khách nam có vào thử đồ luôn không hại vành tai Cao Bá Vương ửng đỏ, chẳng hiểu sao tự dưng thấy ngại ngại thế không biết, đành giật giật tóc Cù Băng Nhạn ấp a ấp úng xin ý kiến.

-“Ê…họ hỏi đó…bà thấy tui có nên thử đồ không?”

-“Có chứ, thử ngay và luôn, mất gì đâu.”

A Nhạn tỉnh bơ đáp lời, lại còn hồ hởi xung phong chọn đồ giúp bạn làm lòng A Đỏ cứ lâng lâng ấy, ngồi ngoài ghế đợi Nhạn hồi hộp muốn ngạt thở luôn. Nhạn thì khó tính phải biết, lựa đi lựa lại, xem tới xem lui cả tiếng đồng hồ mới chọn được chiếc váy ưng ý, phấn khởi lắm mà mặt A Đỏ lại đen kìn kịt mới lạ đời chứ.

-“A Đỏ không thích a?”

-“KHÔNG.”

Bạn Đỏ hét hết công suất, bạn Nhạn ngây thơ thắc mắc.

-“Sao lại không thích cơ chứ? Váy này đỏ rực đỏ rỡ tôn nước da trắng mịn, kiểu cách cũng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh của A Đỏ mà, mặc vào có khi còn xinh đẹp hơn cả ta ý. Là cô dâu xinh đẹp nhất hành tinh này a.”

Có đứa ngọt giọng nịnh nọt, có đứa máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu, tức hầm hập bỏ xuống hầm xe, hại đứa kia vội vã thay trả đồ rồi lỉnh kỉnh xách túi này túi kia hối hả đuổi theo.

-“Ai cho bà trèo lên xe tui? CÚT XUỐNG.”

Đỏ vẫn còn giận tím tái mặt mày, Nhạn sốc sững sờ luôn, hai mắt to tròn long lanh ngây ngô nhìn Đỏ. Cái mặt đáng ghét ấy, hại Đỏ không làm sao mà cương quyết nổi nữa, đành phải xuống giọng.

-“Xin lỗi tui đi, rồi mình huề.”

-“Sao ta phải xin lỗi A Đỏ cơ?”

-“Vì mắt bà bị đui chứ sao?”

-“Đâu có đâu, mắt ta vẫn sáng như sao mà!”

A Nhạn tỉnh bơ đáp, A Đỏ bực bội áp hai tay lên hai má A Nhạn, ép đầu con bé quay thẳng sang nhìn mình, đoạn làm bộ tủi thân thủ thỉ.

-“Nhạn nhìn lại cẩn thận xem, chiêm ngưỡng từng đường nét anh tuấn trên gương mặt tui ý…tui đẹp mà…từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ ai cũng khen tui đẹp hết…”

Đỏ nín thở, hồi hộp đợi Nhạn đánh giá. Nhạn quan sát kỹ càng rốt cuộc cũng phải đồng tình kết luận.

-“Ừ, đẹp…công nhận rất đẹp gái a.”

Bờ môi căng mọng, thắm đỏ rực rỡ như cánh hoa nở lúc ban mai, quả là vẻ đẹp trời phú, lại còn có chiều cao lý tưởng nữa chứ, Cao Bá Vương không tham gia thi hoa hậu đúng là một tổn thất lớn cho nước nhà. A Đỏ tiu ngỉu khởi động xe, trong khi đó A Nhạn vẫn thỉnh thoảng liếc trộm hắn, người đâu mà như tiên nữ giáng trần, tự dưng tim A Nhạn đập thình tha thình thịch mới lạ đời chứ.

Về tới ký túc xá Đỏ buồn buồn tâm sự gái yêu lại giận hắn rồi, nhờ Nhạn vứt toàn bộ đống đồ mới mua ra sọt rác. Nhạn hí hửng xin xỏ đừng ném đi phí, người ta không mặc thì cho Nhạn đi. Đỏ chẹp miệng đồng ý, Đỏ đúng là tốt bụng a.

Hôm nay đúng là ngày tốt, bạn Nhạn toàn được hưởng sái thôi. Thầy Hải từ quê lên mang theo bao nhiêu đồ ăn của ba mẹ Như gửi, nào là gà luộc, vịt quay, tới dưa cà mắm muối. Nhạn liếc thấy Duyên cứ thèn thẹn khác thường nên lanh lẹ rủ rê thầy ở lại ăn cơm. Nhạn bảo thầy mà không đồng ý nghĩa là thầy chê kí túc xá của tụi em nghèo bẩn hại thầy hết đường từ chối.

Duyên ngồi đối diện với thầy, run tới nỗi cả bữa chẳng dám ngẩng mặt lên, cứ cúi gằm xuống bát cơm trắng gẩy từng hạt một. Thầy giáo gắp thức ăn cho cả bốn trò, nhưng tới bát của Duyên thì ưu tiên hẳn miếng cánh gà, lại còn ân cần dặn bạn ăn đi, có vẻ dạo này hơi gầy.

Chỉ một câu quan tâm nho nhỏ thôi mà có ngưởi tưởng như ngạt thở, có đứa lại ngứa tai ném đá hội nghị.

-“Khóc suốt thì chả gầy, chăm bẵm trai bệnh cả tháng trời, lúc đau ốm thì tình cảm mùi mẫn, ai đời lúc khỏi rồi xuất viện lại ném cả xấp tiền vào mặt người ta, làm như không quen biết…”

Ánh vừa dứt lời thì không khí cũng u ám kì quái khó tả. Duyên Như Nhạn đều lườm nó, riêng thầy Hải không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ăn cơm rồi xin phép ra về.

Buổi tối lúc ba đứa kia đang rửa bát Ánh mới phát hiện ra giường của Nhạn có rất nhiều váy áo đẹp, không những thế còn toàn hàng hiệu, giá mỗi cái cũng phải cỡ triệu đổ lên. Có khả năng chi thoáng tay như này, ngoài Cao Bá Vương e rằng không còn người thứ hai.

-“Cù Băng Nhạn, vác cái xác bà ra đây cho tui nhờ!!! Bà dám qua tui mặt dụ dỗ soái ca của tui hả??? Muốn chết không???”

Bạn Ánh gào lên inh ỏi, bạn Nhạn trong nhà tắm cáu kỉnh đi ra phân trần.

-“Ta…ta…à mà tui…tui thèm vào a…A Đỏ nhờ tui đi thử đồ cho người yêu hắn, xong hai đứa giận nhau hắn đòi quẳng luôn ra sọt rác…công tui năn nỉ xin hắn đó…bà thích thì tui chia cho bà…”

Chia? Chia mà mặc được à? Eo Nhạn bé như con kiến, mông ngực lại to tổ chảng, vừa sao nổi? Mà giờ khác xưa rồi, Hoàng Ngọc Ánh giờ là người yêu của đại gia, cần chi mấy món hàng ngoài sọt rác? Thích cái gì chẳng phải chỉ cần nhấc điện thoại làm nũng chút là xong hay sao?

Nhưng con gái, ai mà không muốn trái tim người ấy chỉ thuộc về một mình mình? Xem nào, trong số đám người yêu của Cao Bá Vương, tạng người giống A Nhạn chỉ có duy nhất một đứa, em Hà Phương bên trường Cao Đẳng Văn Hoá Nghệ Thuật. Có lẽ đã đến lúc chị Ánh loại em ra khỏi danh sách bao nuôi của anh Đỏ nhà chị rồi.

Chị ngẫm, chị nghĩ, rồi xế trưa hôm sau, chị vác cái mặt sưng vù chạy về kí túc xá, vừa khóc lóc tức tưởi vừa méc chị Nhạn, chị bị em Phương sai đầu gấu tới dần cho một trận. Chị Nhạn xót bạn, trong lúc bốc đồng chẳng kịp phân biệt đúng sai, chị điên máu chạy một mạch sang bên đó giáng cho em Phương hai cái tát cảnh cáo.

Em Phương sợ tới xanh cả mặt, vừa ban sáng có hai tên đầu gấu đến doạ nạt, tới ban trưa chị Nhạn đã sang đánh đập. Em vốn liễu yếu đào tơ nên chẳng chịu nổi giông bão, cô bé vội vàng quỳ gối van xin năn nỉ chị, em hứa từ nay sẽ chấm dứt với anh Vương.

Chị Nhạn ngây cả người, chị đánh em vì tội em tẩn chị Ánh chứ đâu có muốn can thiệp vào mối quan hệ của các em đâu? Nhưng chị cũng chẳng muốn giải thích nhiều lời, chị siêu chảnh quay lưng dạo bước, chẳng hiểu duyên số kiểu gì đi được nửa đường thì gặp anh A Đỏ.

Mặt anh hầm hầm sát khi, nghe chừng giận lắm.

-“Sao bà tát bé Phương?”

A Nhạn xị mặt cúi gằm, Ánh dặn phải giữ bí mật rồi a, nên chẳng thể tiết lộ được đâu. A Đỏ không biết Ánh thuê hai tên đầu gấu nên cứ nghĩ vụ này do một tay A Nhạn gây ra, hắn véo má Nhạn mắng mỏ.

-“Ba ghen hả? Lỡ thích tui rùi nên ghen chứ gì?”

Cù Băng Nhạn giật nảy cả mình, vội vã xua tay.

-“Đâu có, nam nhân trên đời đã chết hết đâu mà ta phải thích cái đứa mắt ngọc mày ngài?”

-“Mắt ngọc mày ngài thì sao? Đẹp trai lỗi tại ai cơ chứ?”

A Đỏ gần như gào lên, A Nhạn ngơ ngác nhìn hắn, A Đỏ bị bệnh rồi, bệnh tự huyễn về sức mạnh bản thân ý, nhưng thôi không sao sất, nương bảo sống trên đời nhiều kẻ mắc bệnh này lắm, cứ kệ họ đi, mình sống cuộc đời mình, đừng nên nặng lời làm tổn thương ai cả.

-“Con nhóc đang đòi chia tay với tui kia kìa. Danh sách người yêu của tui tháng này chẳng tăng mà còn hụt đáng kể, phát rồ mất.”

-“Đừng rồ…ta đền ngươi là được chứ gì?”

-“Bà đền như nào? Bà tự cống nạp mình vào danh sách đó hả?”

A Đỏ tò mò hỏi, A Nhạn lắc đầu hại hắn cáu nhặng xị ngậu. Nhạn an ủi hắn bớt nóng bớt giận, giờ đèo Nhạn qua chỗ em Phương, Nhạn cho em ấy tát lại hai phát đền bù để em ấy nguôi ngoai là được chứ gì.

Đỏ nghe thấy bùi tai lắm. Đúng vậy, kẻ đáng ghét như Cù Băng Nhạn phải bị tẩn một trận cho tỉnh người, cho sáng mắt ra. Nghĩ thì nghĩ vậy, mà thực tế nó lại hơi phũ phàng. Mới có một cái vả, má A Nhạn từ trắng hồng đã chuyển sang đỏ ửng, năm dấu tay còn hiện rõ, như lưỡi dao sắc cứa dần cứa mòn vào tim gan A Đỏ.

A Nhạn rất gan, vênh mặt giơ bên má còn lại kêu mau tát tiếp đi cho xong. Hà Phương uất hận vung tay, tuy nhiên lần này không giáng được xuống mặt con nhỏ đáng ghét đó nữa, bởi Cao Bá Vương đã kịp thời lao tới cản cô bé.

-“Không cần quay lại nữa, chúng ta thực sự chấm dứt. Cái tát còn lại, sẽ chuyển tiền đền bù cho em.”

Giọng hắn lạnh lùng không chút cảm xúc, mới vài phút trước trong danh sách bao nuôi hắn còn đặt Hà Phương ở vị trí đầu tiên, căn bản do số đo ba vòng vô cùng chuẩn. Vậy mà giờ đây, nhìn cái mặt thấy phát ngán, con gái con lứa gì mà đanh đá cá cày.

Tính ra A Nhạn còn đanh đá hơn, nhưng có thể IQ của A Đỏ thấp, hiện tại không tài nào mà nhìn ra, đập váo mắt hắn chỉ có bên má sưng húp của Nhạn thôi. Hắn dắt A Nhạn vào xe, vừa chạm nhẹ kiểm tra vừa nựng nựng.

-“Tội quá, đau không?”

-“Hơi đau…A Đỏ hết bực ta rồi a? Danh sách suy giảm mà A Đỏ không buồn à?”

-“Thôi không sao, thiếu hụt quân số thì nay mai tui bổ sung thêm là được.”

A Đỏ cứ sán lấy A Nhạn, cứ thổi thổi xoa xoa hoài luôn ý, A Nhạn cảm thấy rất khó thở, Nhạn muốn đá hắn ra, nhưng…nhưng…trong lòng lại thấy có chút gì đó không nỡ. Bên má kia không bị ăn tát mà cũng đỏ theo, rõ là trong xe có điều hoà, nhưng sao Nhạn thấy nóng bức ngột ngạt lắm luôn.

A Đỏ thật đẹp.

Cũng thật thơm nữa.

Nếu A Nhạn là nam nhân, nhất định sẽ chết mê chết mệt với hắn a. A Đỏ cũng ngắm nghía A Nhạn rất lâu, mãi sau tự dưng hắn ngập ngừng mở lời.

-“Nhạn à…tui…cho tui xin lỗi…nhé!”

-“A Đỏ sao vậy?”

-“Không sao cả.”

-“Không sao sao xin lỗi?”

-“Tại…tui…tui nghĩ tui sắp làm một việc rất có lỗi với bà.”

-“Việc gì cơ?”

Nhạn ngơ ngác hỏi, Đỏ nhích người lại gần hơn, cánh môi dè dặt chạm lên gò má ửng hồng, khẽ hôn miết một cái, thật nhanh. Chỉ là chút đụng chạm nhẹ nhàng thôi mà tim hắn tưởng như muốn nhảy vụt ra ngoài. A Nhạn cũng đơ mất mấy giây, đầu óc mụ mị choáng váng, mãi lát sau lấy lại tinh thần mới bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Cái nắm tay đầu tiên đã đành, giờ lại cái thơm má đầu tiên, đều bị A Đỏ cướp đi cả rồi. Thế này thì làm sao mà A Mạnh tha thứ cho A Nhạn được nữa cơ chứ, nam nhân trên bản mà biết chuyện này e rằng Nhạn cũng ế chồng mất thôi.

Tủi thân quá, uỷ khuất quá, Nhạn khóc rưng rức, hại Đỏ ngồi bên cạnh cắn rứt lương tâm ghê gớm. Nịnh không nguôi, dỗ không nín, rốt cuộc có đứa đành can đảm lên tiếng.

-“Tát tui đi…đấm tui cũng được…”

Đỏ có lòng thì Nhạn cũng có dạ, tay nắm thành quyền, uất hận vung thẳng, máu mũi A Đỏ chảy ra ròng ròng. A Nhạn vừa nãy còn tức mà giờ tự dưng lại xót hết cả ruột, cuống quít hỏi thăm hắn có sao không, có cần đi viện không? Nhạn  lau máu cho Đỏ, Đỏ lau nước mắt cho Nhạn, cười hề hề mặc cả.

-“Không sao, Nhạn cứ đấm thêm một quả nữa cũng được, nhưng mà…xong …xong thì cho tui thơm thêm một cái…nha!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play