Dưới sự vây quanh của một đám Cẩm Y vệ, Chu Hậu Chiếu vào chiếu ngục, Tần Kham dẫn tới cửa bắn nỏ lắp hướng ra chiếu ngục. Chỉ vào một loạt nỏ cơ xếp dày đặc bên trong, giải thích: "Điện hạ, đây chính là miệng bắn của nỏ cơ, trước cửa toàn bộ chiếu ngục nỏ cơ được lắp hai bên trái phải, phạm vi bắn chính là trong trăm bước trước cửa, hơn nữa hai bên trái phải góc nghiêng, hình thành hỏa lực đan xen, có thể giảm bớt góc chết, không cho bất kỳ một con cá nào lọt lưới cả, Đại Minh ta từ lúc lập chiếu ngục đến nay, hơn trăm năm qua cũng có không ít hán tử giang hồ mưu toan cướp ngục, bọn họ cho dù võ công cao tuyệt, dưới lưới tên dày đặc như thế này cũng không ai may mắn sống sót, toàn bộ chiết kích trầm sa. . ."
Chu Hậu Chiếu thấy từng khối nỏ cơ đen xì lạnh toát thì hứng trí bừng bừng, sớm quên chuyện không vui với Vương Nhạc vừa rồi, hai tay vuốt ve nỏ cơ, chậc chậc khen: "Thứ tốt, thứ tốt."
Xuyên qua lỗ bắn, Tần Kham thoáng nhìn thấy đám người Vương Nhạc Trương Khâm vẫn chưa đi xa, Trương Khâm đầu đầy mồ hôi đi sau lưng Vương Nhạc, kinh sợ cúi đầu khom lưng, một đám phiên tử Đông Hán đi sát theo, giống như những con tôm cong lưng đi đường.
Khóe miệng Tần Kham phác ra nụ cười xấu xa, xuyên qua lỗ bắn chỉ vào đám phiên tử Đông Hán cách đó không xa: "Đám phiên tử Đông Hán đó thật đáng giận, điện hạ, bắn vào mặt chúng
"hả."
". . . Nói nhầm, bắn họ một mũi."
"Đùa kiểu gì vậy, chết người đó."
"Thao tác rất đơn giản, ngươi không muốn thử à? Điện hạ chỉ cần một ngón tay là có thể làm được, nhìn nhé, ngón trỏ đặt lên cò nỏ cơ, đúng rồi, thế... ấn mạnh một phát."
Theo sự dạy dỗ mê hoặc lòng người của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu như bị ma quỷ ám ảnh không ngờ nhấn cò.
Nỏ cơ rung lên, vù một tiếng, một mũi tên không có lông vũ bay ra, ngay sau đó là một tiếng hét thảm thê lương, cùng với tiếng hô to đầy lo lắng của vô số phiên tử: "Trương công công, Trương công công trúng tên rồi! Mau, bảo hộ Hán công!"
Tần Kham hưng phấn xoa xoa tay, giơ ngón tay cái về phía Chu Hậu Chiếu, khen ngợ rất thật lòng: "Thiện xạ, đúng là thiện xạ."
Bên ngoài lập tức rối loạn, Chu Hậu Chiếu ngơ ngác nhìn tay mình, sau đó vô cùng khiển trách lườm Tần Kham.
"Tần Kham. . ."
"Có thần."
". . . Ngươi bớt lừa ta một lần thì chết à?"
Lừa người đã thành thói quen hằng ngày trong cuộc sống của Tần Kham, bớt lừa đi một lần thì không chết, nhưng sẽ sống không được thoải mái.
Ma xui quỷ khiến, một tên đó của Chu Hậu Chiếu bắn trúng đầu gối Trương Khâm, có thể nói bắt quỳ danh phù kỳ thực.
Vương Nhạc được các phiên tử vội vàng bảo vệ chủ kéo ngã xuống đất, áo bào sang đẹp dính đầy bùn đất, thần thái phi thường chật vật, Hán công giận tím mặt, hạ lệnh lùng bắt hung thủ, đợi cho sau khi các phiên tử hồi báo nói hung thủ chính là đương kim Thái tử điện hạ, Vương Nhạc giống như bị người ta tát mấy cái, sắc mặt hết đỏ lại xanh, đứng ngây ra đó hồi lâu rồi bỗng nhiên cả người run lên, sắc mặt tái nhợt vội vàng ly khai.
Vương Nhạc vốn bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của Thái tử, sau khi Chu Hậu Chiếu bắn ra một tên đó, bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.
Vương Nhạc không ngờ Thái tử lại có hận ý với hắn lớn như vậy.
Ngoài mặt là bắn Trương Khâm, nhưng Thái tử kì thực là đang bắn vào tin hắn! Một tên bắn tới chẳng lẽ lại không có nguyên do?
Lời nói nhắc nhở cố ý mà như vô tình của Tiêu Kính Lúc trước lúc này không ngừng thoáng hiện trong đầu Vương Nhạc, cho đến giờ phút này, Vương Nhạc mới hoàn toàn minh bạch ý tứ chân chính trong lời nói đó của Tiêu Kính.
"Bất luận quyền thế ngợp trời thế nào, trong mắt bệ hạ thủy chung vẫn chỉ là gia nô của thiên gia. Trên tốt thì dưới tất yên."
Đương kim bệ hạ tuy là tráng niên, chỉ tội người yếu nhiều bệnh, không biết khi nào sẽ đột phát chuyện không dám nói, khi đó Tiêu Kính đã lui, Thái tử đăng cơ, chỉ dựa vào xung đột phát sinh hôm nay giữa hắn với Thái tử, vị trí ti lễ giám chưởng ấn tương lai liệu có tới lượt hắn được không? Thái tử không đem mình sung quân Trung Đô thủ vệ hoàng lăng đã là vạn hạnh rồi.
Trán Vương Nhạc túa mồ hôi lạnh, thầm cắn chặt răng, phải chữa trị quan hệ với Thái tử, nếu không tiền đồ của hắn không ổn.
Vua nào triều thần nấy.
Trương Khâm hét thảm được các phiên tử đỡ đi gặp đại phu, Vương Nhạc thuận tay kéo một chưởng ban lại, ngữ khí nghiêm nghị nói: "Cam đoan của Tạp gia vừa rồi trước mặt điện hạ các ngươi đều nghe thấy cả rồi chứ?"
"Hồi Hán công, đều nghe thấy."
"Từ giờ trở đi, bất kỳ ai cũng không thể chạm vào một sợi lông của Đỗ Hoành. Hắn nếu có sơ xuất gì, Tạp gia băm các ngươi cho chó ăn trước."
"Vâng! Chúng Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không dám làm tráo. Có điều, Hán công, nếu không dụng hình với Đỗ Hoành, án này chỉ sợ rất khó kết thúc nhanh. Dù sao trong đây có phủ nội vụ, Chiết Giang bố chính ti, còn có..."
Vương Nhạc phất phất tay, cười lạnh nói: "Trước cứ trông coi cho tốt, thị hầu ăn ngon uống ngon, nước trong án tử này rất sâu, cứ mặc họ đấu đá, cái đám gia hỏa trên triều đường ăn cả đống bạc, lại chỉ cho chúng ta uống chút nước canh, hiện tại gặp chuyện không may thì muốn chúng ta chịu trách nhiệm hoàn toàn, hừ. Đông Hán chúng ta cũng không phải mất giá như vậy, cứ ngâm đó, lần này kẻ địch của Tần Kham không phải Đông Hán, chúng ta không việc gì phải đi làm tiên phong cho người khác."
"Vâng."
Tục ngữ nói người già thì thành tinh, Vương công công trải nhiều mưa gió. Bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng có thể khiến hắn miên man bất định.
Kỳ thật Vương công công nghĩ nhiều rồi, chuyện như vậy phức tạp như vậy, Chu Hậu Chiếu cũng không âm hiểm như vậy, với tuổi tác lịch duyệt của hắn, loại kỹ thuật cao như Hạng Trang múa kiếm hắn vẫn chưa làm được.
Tất cả chỉ là một tên gia hỏa trông thì như quân tử, kỳ thức lại là tiểu nhân ở sau lưng khuyến khích. Lần này Chu Hậu Chiếu trên ý nghĩa chân chính đã bị người ta làm súng.
Người này họ Tần tên Kham.
Không thể không nói một tên này bắn rất khéo, hiệu dụng của nó rất lớn, ma xui quỷ khiến thế nào lại dán một tấm bùa bảo mệnh lên người Đỗ Hoành, Vương công công cho dù không khoa trương tới mức lãng tử quay đầu sửa chữa lỗi lầm xưa thì ít nhất đối với Đỗ Hoành cx kiêng kị vạn phần, từ nay về sau không dám động vào.
Chu Hậu Chiếu là tên gia hỏa vô tâm vô phế, bắn làm người khác bị thương cũng không đi xin lỗi người ta, ngược lại lại chậc chậc tán thưởng nỏ cơ trong tay, lờ mờ có xu thế làm thêm phát nữa, tên này mà sống ở kiếp trước thì khẳng định là loại nhân phẩm thấp sau rượu gây tai nạn rồi bỏ trốn.
"Quả thật là thứ tốt, so với súng điểu của Thần Cơ doanh còn bá đạo hơn, súng điểu tuy rằng uy lực lớn, đáng tiếc mỗi lần bắn lạ phải thông nòng nạp đạn, rất phiền toái, nỏ cơ này có thể liên tục bắn hơn mười mũi tên, tầm bắn trăm bước cũng không phải là gần."
"Điện hạ, nỏ cơ này vốn là lợi khí để biên quân chống đỡ Thát tử, chiếu ngục chính là trọng địa lao ngục, cho nên mới để lại hơn trăm cỗ."
Chu Hậu Chiếu có chút đăm chiêu: "Nếu biên quân Đại Minh ta mỗi người có một cái nỏ cơ thế này, lo gì Thát tử hàng năm liên tiếp phạm biên bắt người cướp của?"
Tần Kham cười khổ nói: "Điện hạ, nỏ cơ này chế tạo quá khó, kết cấu phức tạp, giá trị chế tạo cực cao, chế tạo cục kinh sư hàng năm cũng chế được rất hữu hạn, không thể cho mỗi người cầm một cái được."
Chu Hậu Chiếu thở dài thất vọng,: "Thật muốn tới biên trấn xem thử biên quân chúng ta chống đỡ Thát tử như thế nào, hàng năm luôn nghe phụ hoàng nói biên quân nhìn thì thắng nhưng thật ra là bại, cũng không biết là thật hay giả. Tần Kham, ngươi có biết hay không?"
"Thần quả thật không biết, có điều biên quân rất khổ là sự thật."
"Ta tương lai sẽ tới biên quân vài ngày, nếu có thể tự mình ra trận giết mấy tên Thát tử là tốt nhất." Chu Hậu Chiếu hưng phấn xoa xoa tay.
"Điện hạ làm biên quân không phải không được, nhưng nhớ khi tắm nếu lá lách rơi xuống đất thì chớ có cúi người nhặt lên."
"Vì sao?"
Tần Kham ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu, Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, tiếp theo.... không ngoài dự kiến ôm bụng cười nất.
Tần Kham bĩu môi, lại nữa rồi... khiếu hài hước của thằng nhóc này không phải thấp bình thường.
Chu Hậu Chiếu cũng không không vào phòng giam an ủi chiến sĩ cách mạng Đỗ Hoành đã phải chịu đủ oan khuất, hắn bảo vệ Đỗ Hoành hoàn toàn là vì nể mặt Tần Kham, đối với Đỗ Hoành thì lại không hề có hứng thú, sau khi bảo đảm Đông Hán không có ai gây thương tổn cho Đỗ Hoành, Chu Hậu Chiếu vui vẻ trờ về đông cung.
Tần Kham đứng trước cửa chiếu ngục nhìn hắn đi, ánh chiều tà chiếu vào người Chu Hậu Chiếu, toàn thân tỏa ra quang huy chói mắt, Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng giẫm lên tà dương như máu, đắc ý đi về phía trước, đám người Cốc Đại Dụng Trương Vĩnh thì cúi người đi theo.
Nếu Vương Hán công đã đáp ứng không dụng hình với Đỗ Hoành, hơn nữa Thái tử điện hạ vừa rồi cũng cho Đông Hán một cái tát, Hán công cũng tỏ thái độ quyết định Đông Hán không nhúng tay vào vũng nước đục này, các phiên tử Đông Hán cản không cho Tần Kham gặp Đỗ Hoành cũng là không cần thiết.
Vẫn là gian phòng ẩm ướt âm u đó, có điều đãi ngộ của Đỗ Hoành tốt hơn rất nhiều, chẳng những có ăn có uống, đồ ăn phong phú, hơn nữa Tần Kham rất hiểu chuyện sai người mang tới chăn đệm sạch sẽ vào, Đỗ Hoành là người đọc sách, vì thế các loại sách thánh hiền và giấy bút cũng lục tục được chuyển vào nhà giam.
Bố trí xong tất cả, Tần Kham chậm rãi đi vào nhà giam, thấy Đỗ Hoành ngồi trên mép giường đã được lót ga sạch, thắp một ngọn nến, một tay bưng bầu rượu một tay lật sách, đọc tới chỗ cao hứng lại nhấp một ngụm, thần thái phiêu dật nhàn nhã, giống như Tiêu Dao Tán tiên trong tranh.
Tần Kham thở dài ghen tị: "Nhạc phụ đại nhân, hay là chúng ta đổi chỗ đi, tiểu tế ở đây ngồi tù giúp ngươi, ngươi tự ra ngoài vì mình mà chạy chọt cầu khẩn, thế nào?"
Đỗ Hoành ngẩng đầu lườm hắn một cái không nhanh không chậm nói: "Đùa cái gì thế, ngươi cho rằng lão phu ngốc lắm à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT