Vương Nhạc năm nay đã hơn bảy mươi, bước chân lại dị thường vững vàng, hắn bước tới trước mặt Chu Hậu Chiếu, ánh mắt âm sâm lườm Tần Kham một cái, sau đó cẩn thận quỳ lạy Chu Hậu Chiếu. "Điện hạ, thứ cho lão nô làm càn, hơn mười chức công Thiệu Hưng bị đánh giết, án này kinh động sĩ lâm Giang Nam, Đỗ Hoành chính là thủ phạm chính, Đông Hán tiếp nhận án này đang muốn nghiêm khắc thẩm vấn, điện hạ sao có thể làm việc thiên tư mà quên quốc pháp?"
Chu Hậu Chiếu ngây người một lát, khuôn mặt non nớt dần dần đỏ lên, ngay cả ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng hiếm thấy: "Vương Nhạc, ngươi đang giáo huấn ta?"
Vương Nhạc dập đầu bôm bốp, trán chảy máu, vẻ mặt lại vô cùng kiên quyết.
"Điện hạ nói quá lời rồi, lão nô sao dám giáo huấn điện hạ? Chỉ vì lão nô thân mang trọng trách của bệ hạ, chẳng những thống lĩnh Đông Hán, cũng chịu trách nhiệm cầm bút ti lễ giám cung đình, chuyên để bệ hạ sử dụng, chức công Thiệu Hưng bị giết đã thành công án, thế nhân đều biết, phạm quan Đỗ Hoành có hiềm nghi trọng đại, nếu như thả hắn, đến lúc đó triều đình nghị luận, sĩ lâm lên án công khai, lão nô chính là tội nhân thiên cổ của Đại Minh, điện hạ, lão nô thân thể tàn phế, lại không gánh nổi tội danh làm hổ thẹn thanh danh thiên gia.
Nói rất chu toàn, nhưng ý tứ cự tuyệt cũng rất rõ ràng, Tần Kham chỉ nhìn vẻ mặt của trên mặt liền biết, hôm nay Chu Hậu Chiếu cho dù dùng thân phận Thái tử để uy áp Vương Nhạc, Vương Nhạc cũng tuyệt đối không thả Đỗ Hoành.
May mắn, Tần Kham đối với điều này căn bản cũng không ôm hy vọng gì, không hy vọng thì không thất vọng.
Lệnh của Chu Hậu Chiếu lúc trước lại bị những lời không mềm không cứng của Vương Nhạc đẩy trở về, lập tức cảm thấy hết sức thật mất mặt, mấy năm nay bị các Đại học sĩ xuân phường mỗi ngày giáo huấn trách cứ, chưa từng coi hắn là Thái tử, ngược lại giống cháu nhiều hơn, hôm nay ngay cả gia nô trong cung cũng không coi lời nói của hắn ra gì, Chu Hậu Chiếu thực sự rất phẫn nộ.
"Ta nếu cố ý muốn thả Đỗ Hoành ra thì sao?" Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói.
Vương Nhạc dập đầu thật vang, nghiêm nghị nói: "Điện hạ nếu cố ý làm thì lão nô đương nhiên không dám ngăn cản, đành phải rời xa điện hạ, thứ cho lão nô không thể phụng dưỡng bệ hạ và điện hạ được nữa. Lão nô sẽ đâm đầu vào tường chết trước cửa chiếu ngục."
Chu Hậu Chiếu ngớ người, kinh ngạc nói không ra lời.
Hắn không ngờ tính tình của Vương Nhạc cương liệt như vậy, thái giám tầm thường chết thì chết. Nhưng Vương Nhạc thì không thể chết được, lão thái giám này trải qua bốn triều, làm người cũng coi như là công chính kiềm chế bản thân. Phụ hoàng cũng rất kính trọng hắn, thường gọi là "Cung đình phó tướng", chỉ từ xưng hô này liền biết phụ hoàng nể trọng hắn như thế nào, hôm nay nếu Chu Hậu Chiếu bức tử Vương Nhạc, trở về phụ hoàng khẳng định sẽ không tha cho hắn, mà ngôn luận về Thái tử ngu ngốc bức tử thái giám chính trực của cung đình không khách gì ném một quả bom tại triều đường. Chu Hậu Chiếu sẽ bị những ngôn quan đại thần huyết khí phương cương hơn cả xử nam hai mươi tuổi mắng cho chết tươi.
Đây là triều Đại Minh, Thái tử có một số việc cũng không phải muốn làm thì có thể làm, cân bằng quyền lực và hạn chế lẫn nhau hình thành giữa quân thần đã rất thành thục. Không ai có thể phá hoại loại cân bằng này, Thái tử cũng không thể.
Đây là một thời đại mà Thái tử không thể tùy tâm sở dục, nếu hiện tại có có một tổ chức dân gian không sợ chết muốn làm một điều tra xã hội về ai hạnh phúc nhất triều Đại Minh, bọn họ sẽ rất kinh ngạc phát hiện, nghề nghiệp hạnh phúc nhất trên đời không phải hoàng đế, Mà là giám sát ngự sử, bởi vì nghề nghiệp này muốn mắng cứ mắng, muốn đánh nhau thì đánh, luôn mang cái danh chính nghĩa chính trực, làm việc gì cũng không phải kiêng kỵ, đánh mắng còn giành được sự ủng hộ lớn. Ngay cả hoàng đế cũng không thể không bịt mũi khen ngươi đánh chửi giỏi lắm, về sau tiếp tục bảo trì bản sắc, đánh nhẹ mắng nhẹ chính là không nể mặt ta, vân vân....
Ngược lại với ngôn quan Phong quang vô hạn, người bị ném lên đài hoàng đế Đại Minh tuyệt đối không tính là mệnh tốt, chắc là kiếp trước nghiệt, lão thiên gia bắt họ kiếp này phải chịu phạt, hoàng đế Đại Minh trường thọ cực ít, nguyên nhân chắc cũng là vì chuyện này, quân quyền và thần quyền ngang nhau, thân là hoàng đế mà sống uất nghẹn như vậy, đổi lại là ai cũng chẳng sống lâu được.
Không khí trước cửa Chiếu ngục rất thấp, giống như là đọng lại.
Chu Hậu Chiếu mắt đăm đăm nhìn Vương Nhạc, lồng ngực đang phập phồng đã nói rõ với mọi người ở đây, Thái tử rất tức giận, hậu quả không nghiêm trọng, bởi vì Thái tử không làm gì được Vương Nhạc.
Tần Kham không thể không đứng ra hoà giải.
Hắn không có hảo cảm với Vương Nhạc, chỉ là mâu thuẫn của Chu Hậu Chiếu và Vương Nhạc không thể kích phát, chuyện một khi ầm ĩ tới đạt thiên thính, án tử của Đỗ Hoành sẽ thêm vào những nhân tố khó lường, khả năng cứu hắn càng thấp, nhạc mẫu và Đỗ Yên trong nhà đang mong hắn ngăn cơn sóng dữ, hắn không thể mạo hiểm.
"Điện hạ bớt giận, Vương công công cũng là bất đắc dĩ, dù sao vụ án này liên quan tới hơn mười mạng người, sớm đã bị nhiều người biết tới, nếu không tra minh bạch, không thể bịt được miệng thiên hạ, vô cớ phóng thích Đỗ Hoành tất nhiên sẽ tổn hại đến danh dự của điện hạ." Tần Kham khom người nói.
Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: "Ta hiện tại không phải tức vì chuyện này nữa rồi, hiện giờ cung đình được phụ hoàng nuông chiếu quá thành ra càng lúc càng không quy củ, đừng quên uy phong bát diện của đám cung nhân các ngươi là ai bang cho."
Vương Nhạc dập đầu ba cái: "Lão nô muôn lần đáng chết!Chính vì quyền của lão nô là do thiên gia ban cho, không dám không dám làm việc thiên tư, nếu không sẽ khiến thanh danh của thiên gia bị vấy bẩn, lão nô trăm lần chết cũng không chuộc được tội."
Tần Kham cười nói: "Không dám giấu gì Vương công công, người bị nhốt ở bên trong chính là gia nhạc, Vương công công chính trực vô tư, hạ quan không cầu ngài thả người, chỉ có điều án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không thể định tội qua loa, hạ quan chỉ cầu gia nhạc trong lúc bị thẩm vấn không phải chịu hình cụ, hỏi tốt đáp lành, thả gia nhạc thì khó yên được miệng thiên hạ, nếu gia nhạc bị bức cung, cũng khó mà yên được miệng thiên hạ, Đông Hán và Cẩm Y vệ đều là tay sai của bệ hạ, Vương công công là người có tài đức danh vọng, chắc sẽ không làm ra chuyện vấy bẩn thanh danh của thiên gia, đúng vậy không?"
Vương Nhạc quay mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Kham, ánh mắt lạnh lùng mà ác độc.
Tần Kham vẫn mỉm cười, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa gì.
Từ sau khi biết Đông Hán không có nhiều cao thủ ẻo lả tuyệt thế như trong truyền thuyết và điện ảnh kiếp trước, hắn đối với Đông Hán cũng bớt kiêng kị hơn, cho dù đối mặt với vương bá chi khí Hán công phát ra, hắn vẫn có thể bảo trì sự thong dong bình tĩnh.
Vương Nhạc nghiêm mặt không nói gì, đây là lần thứ hai đối đầu với Tần Kham, lúc trước Tần Kham hóa giải sự vây công của phiên tử Đông Hán, cũng ngoài dự đoán mọi người đông dẫn họa thủy, trút lại lên đầu Đông Hán, khi đó Vương Nhạc đã rất minh bạch thanh niên nhân này không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng có ngày lên cao, cho nên hắn mới kiêng kị Tần Kham như vậy, mới coi trọng án tử của nhạc phụ hắn như thế.
Sự thật chứng minh suy nghĩ lúc trước của hắn là đúng, hiện tại thanh niên nhân này không phải lại đưa hắn lên giàn lửa để thiêu ư?
Giỏi cho tên gia hỏa khéo lợi dụng sơ hở, miệng lưỡi giảo hoạt kéo án tử của Đỗ Hoành và thanh danh của thiên gia lại với nhau. Hiện tại hắn muốn dụng hình với Đỗ Hoành chỉ sợ là không thể nữa rồi, Thái tử điện hạ đang ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.
"Vương công công, hạ quan đang đợi lời nói của ngài đây." Tần Kham mỉm cười chắp tay.
Chu Hậu Chiếu cười lạnh nói: "Sao? Đông Hán không dụng hình thì không thẩm án được à?"
Vương Nhạc thầm thở dài, vái: "Điện hạ có lệnh, lão nô làm sao dám không tuân lời? Lão nô đảm bảo Đỗ Hoành ở trong ngục tuyệt đối không mất một sợi lông, nếu không lão nô nguyện dùng cái chết để tạ tội."
Chu Hậu Chiếu gật đầu: "Tốt, đây chính là ngươi nói đó. Bản cung nhớ kỹ."
Vương Nhạc đứng lên, cung tiếng nói: "Lão nô cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ. Giờ không còn sớm, Ti lễ giám còn có rất nhiều tấu sớ chưa phê, lão nô thất lễ cáo lui."
Chu Hậu Chiếu bực mình phất phất tay: "Ngươi đi đi. Tần Kham, dẫn ta vào chiếu ngục xem, nỏ cơ này hình như chơi rất vui."
"Vâng."
Vương Nhạc dẫn đám người Trương Khâm kính cẩn bái biệt, xoay người đi ra ngoài.
Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm bóng dáng già nua của Vương Nhạc, hừ lạnh: "Lão hoạn nô này càng lúc càng không coi ai ra gì, hừ, Đông Hán do hắn dẫn dắt, cũng càng lúc càng không đáng tin cậy, tương lai ta nếu lên ngôi, nhất định phải mở lại Tây Hán, để Tây Hán giúp ta canh chừng họ. Tần Kham, khi đó do ngươi là Tây Hán Hán công nhé."
Tần Kham ngẩn ra, tiếp theo thì sợ quá vội vàng nói: "Thần... Thà chết không thiến."
Chu Hậu Chiếu cũng ngây người một chút, sau đó vỗ trán, cười nói: "Ta quên mất cái này, thôi. Để Cốc Đại Dụng giúp ta thống lĩnh Tây Hán."
Tần Kham cười khổ không nói gì.
Không ngờ Tây Hán xú danh còn vang hơn Đông Hán, vào Minh triều vừa lập đã phế, nguyên nhân trong những năm Chính Đức được mở lại, chính là do Chu Hậu Chiếu bị Vương Nhạc kích thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT