Một năm sau ngày cưới, gia đình Phan tổng đã chào đón một nàng công chúa xinh đẹp. Đôi mắt con bé tròn xoe, con ngươi đen láy. Khoảnh khắc bế bé con trên tay, lòng Minh Thái hạnh phúc không thể tả. Con bé chính là kết tinh tình yêu của anh và Ngọc Thư.

- Con gái ba đáng yêu quá.

Sau trận khóc no nê, con bé nằm yên trên tay ba, ngủ ngon lành.

- Đưa cho mẹ, vào thăm vợ con đi. - Ông bà nội ngoại đứng trước cửa cười tươi, cưng nựng cháu gái.

Minh Thái đưa con cho mẹ rồi tiến vào phòng hồi sức. Ngọc Thư vẫn đang ngủ. Minh Thái hôn nhẹ lên trán vợ, rồi thì thầm:

- Vất vả cho em quá.

Ngọc Thư khẽ cựa mình, tỉnh giấc.

- Chồng, con đâu rồi anh.

- Em đợi một lát, con bé đang ở bên ngoài với ông bà. Anh sẽ bế con vào cho em nhé. Nghỉ ngơi đi.

Minh Thái bế con gái vào phòng bệnh, đặt bên cạnh vợ.

- Nhìn xem con bé xinh đẹp chưa kìa.

Ngọc Thư chạm nhẹ lên đôi má phúng phính của đứa bé, cô bật khóc.

- Ngoan nào, vợ yêu sao em lại khóc chứ.

- Con mình dễ thương quá.

- Ừ, mắt nó giống y đúc mắt em, to, tròn, con ngươi lai chút nâu.

Ngọc Thư ôm con vào lòng, gật gật, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

- Mẹ cho em bé bú đi, nếu không em bé quấy khóc đấy. Cô y tá mỉm cười,nhắc hai mẹ con.

Dòng sữa đầu tiên chảy vào miệng đứa bé khỏi phải nói Ngọc Thư hạnh phúc như thế nào. Cô đã là mẹ, đây là con gái cô,tất cả như một giấc mơ vậy, một giấc mơ rất thực.

~~~~xuxumeomeo~~~~

- Ba, ba, mẹ gọi. Mộc Khuê, cô công chúa của Phan tổng bập bẹ gọi ba. Con bé ôm lấy chân Minh Thái, ánh mắt của ba chuyển từ tập tài liệu sang cục bông mềm mềm không ngừng ngọ nguậy dưới chân.

- Trà Xanh gọi ba sao. Minh Thái bế Mộc Khuê, cọ mấy sợi râu vào má con bé. Mộc Khuê thích thú khúc khích cười.

- Mẹ gọi ba.

- Mẹ đang ở đâu.

- Ở... có cây, có lá, có con chó bự bự đứng đó. Có cả cái bốn chân, có cái bay vút lên nữa đó ba

- Ở vườn?

Con bé gật đầu. Minh Thái gật đầu, trình độ miêu tả của con gái rượu quả nhiên chỉ mình anh hiểu. Con chó bự bự là chiếc porsche, bốn bánh con bé hiểu bốn chân, cái bốn chân còn có cái bay vút lên là xích đu đặt ở trong vườn. Minh Thái quả nhiên là vô cùng hiểu Mộc Khuê.

- Cùng xuống gặp mẹ nhé.

- Yes yes yes.

- Ai dạy con nói vậy. - Upin, Ipin.

- Là ai.

- Là Upin, Ipin.

- Ok, ba sẽ không thắc mắc nữa.

Hai ba con xuống sân, mẹ đang tỉa cành cây, Mộc Khuê thấy vậy đòi ba thả xuống, lon ton chạy đi chơi.

- Phan Minh Thái, tên đểu cáng em lại có thai rồi. Anh bảo để ba bốn năm nữa cơ mà. Không biết đâu bắt đền anh đấy.

- Em... em có thai. Ngọc Thư thật hả.

- Tên đểu cáng, bắt đền anh.

Minh Thái cười tươi hơn hoa.

- Cười cái gì chứ. Anh bảo để hai ba năm nữa cơ mà.

- Chỉ là vỡ kế hoạch không thể trách chồng được vợ yêu à. Minh Thái ôm cô vợ nhỏ vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô.

Mộc Khuê cầm trên tay cành hoa lan, đôi mắt to, tròn nhìn hai con người đang tình tình củm củm.

- Ba ôm Mộc Khuê nữa, ba ôm con,ôm con. Mộc Khuê chạy lại, ôm chân ba mẹ.

- Trà Xanh( tên ở nhà của Mộc Khuê), con đang.... đang cầm cái gì trên tay vậy. Ngọc Thư nhìn thấy cành bông mà trà xanh đang ve vẩy, đó hình như là cành hoa lan mà Minh Thái thích nhất thì phải.

Minh Thái bế con lên, nhìn thấy cành hoa mà lòng đau như cắt. Cây hoa lan anh chăm cả tháng trời, khó khăn lắm mới nở được một cành mà con gái yêu dấu nỡ lòng nào ngắt mất.

- Sao... sao... sao con lại ngắt hoa của ba.

- Con thấy mẹ cắt cành, con cắt giúp mẹ thôi.

Hai vợ chồng đứng hình, con gái thật yêu thương ba mẹ mà. Ngọc Thư và Minh Thái mặt đen lại không biết nên khóc hay nên cười với con bé đây.

~~~~xuxumeomeo~~~~

- Mộc Khuê ngoan, nghe bà nội nói này, ba mẹ sắp có em bé rồi. Con có vui không.

- Em bé? Không chịu, con không thích em bé. Con không muốn, con không thích. Mộc Khuê tụt xuống người bà nội, chạy vào phòng khóc nức nở.

Một lát sau mẹ đi khám thai về, nghe bà nội kể liền đi ngay lên phòng con gái.

- Trà Xanh ơi, mở cửa cho mẹ nào.

- Trà Xanh ơi, mẹ mua tiramisu vị trà xanh mà Trà Xanh thích nhất này. Con bé mở chốt khoá nhưng vẫn không chịu mở cửa.

- Trà Xanh ơi, ba mua cho Trà Xanh nguyên một bộ đồ chơi búp bê thật đẹp luôn đấy. Hình như có biến chuyển gì đó, Ngọc Thư thừa thắng xông lên.

- Trà Xanh ơi, ba mua cặp thuỷ thủ mặt trăng với mấy bộ váy xinh ơi là xinh cho trà xanh đấy. Xinh lắm luôn. Trà Xanh không lấy vậy mẹ cho bé táo nhà hàng xóm nhé.

Cửa mở, Trà Xanh với đôi mắt đỏ hoe đi ra ôm lấy chân mẹ.

- Mẹ phải thương Trà Xanh. Mẹ hứa đi.

- Con bị sao vậy. Khóc đến sưng mắt thế này.

- Chị hàng xóm bảo mẹ có em bé con sẽ bị ra rìa. Ba mẹ thương em bé nhiều hơn con. - Sao có thể chứ, ba mẹ thương Trà Xanh lắm lắm. Con xem ba mẹ mua bánh con thích ăn, mua cặp con thích mang, chẳng phải con bảo con muốn mang cặp thủy thủ mặt trăng đến nhà trẻ sao. Con muốn chơi với búp bê và muốn mặc thật nhiều váy đẹp như công chúa ba mẹ mua cho con rồi.

- Con không cần mấy thứ đó, con muốn ba mẹ đừng bỏ rơi con. Con ghét em bé. Con chỉ muốn ba mẹ quan tâm mỗi con thôi.

Ngọc Thư ôm con gái vào lòng, khoé mắt bỗng cay cay.

- Mẹ hứa với con sẽ không để điều đó xảy ra. Mẹ sẽ yêu thương hai đứa như nhau, mẹ sẽ không để trà xanh có cảm giác bị ra rìa được chứ.

- Mẹ hứa với con, móc ngoéo nào. Hai ngón út một lớn, một nhỏ đan vào nhau, ịn ngón cái đóng dấu lời hứa. Mẹ không vì em mà đối xử bất bình đẳng, hay có những hành động cho Trà Xanh ra rìa.

- Ôi trời ạ, con gái tôi.

- Mẹ hứa đi. Trà Xanh mắt rơm rớm.

- Được rồi,mẹ hứa. Mẹ hứa sẽ không để Trà Xanh ra rìa hay có hành vi đối xử bất bình đẳng với Trà Xanh.

Trà Xanh xoa bụng mẹ, nhìn chằm chằm vào phần bụng đang ngày càng to lên.

- Em bé ở trong đó hả mẹ. Em có thở như con không. Em ăn như thế nào, em có ị đùn không, em có hay đái dầm không mẹ.

- Em được nối với mẹ bằng nhau thai, chất dinh dưỡng mẹ ăn vào một phần sẽ truyền qua nhau thai nuôi em bé. Vì em bé chưa hoàn thiện các bộ phận nên không thể ăn giỏi như Trà Xanh được.

- Không hiểu gì hết. Trà Xanh ngây ngô, tiếp tục nhìn chằm chằm em bé.

- Hồi xưa con cũng ở trong đấy đấy trà xanh. Ba ôm một chồng hồ sơ, đặt lên bàn rồi quay về phía hai mẹ con.

- Thật sao. Hay thiệt, thần kỳ quá. Sao có thể như thế được. Trà Xanh càng nhìn bụng mẹ kỹ hơn nữa.

- Em bé là con trai hay con gái hả mẹ.

- Là con trai.

- Thật tốt quá nó sẽ không giành đồ chơi với con. Lúc đó con sẽ đỡ phải nhường.

Hai vợ chồng cười trừ, con bé không biết giống tính ai nữa. Toàn nói mấy câu khiến người khác câm nín.

~~~~xuxumeomeo~~~~

Tết đến gần, ngày Ngọc Thư lâm bồn càng gần hơn nữa.

- Mộc Khuê mấy ngày nữa là đến giao thừa, con muốn mợ dẫn đi coi pháo hoa không. Mợ Thuỳ, vợ cậu Khang ôm con bé trong lòng, âu yếm hỏi.

- Pháo hoa sao. Con muốn,con muốn.

Nhưng kế hoạch lại bị thay đổi vào phút chót, đêm giao thừa, Ngọc Thư chuyển dạ. Giữa việc đi xem pháo hoa và đón em bé, Mộc Khuê quyết định chọn em bé. Đêm đó, con bé nằm chờ em bé chẳng biết ngủ quên khi nào. Lúc mở mắt dậy liền thấy một cục thịt bên cạnh mẹ.

- Em trai con đó, chào em đi con. Minh Thái đẩy trà xanh gần hơn về phía em bé.

Trà Xanh tiến lại gần, em bé không ngủ, mắt đang nhìn láo liên, thấy trà xanh nhìn liền nhìn lại.

- Dễ thương quá đi. Trà Xanh nhón chân lên, chạm tay vào má em.

- Con gọi em là bạc hà nhé. Con thích trà xanh, con cũng thích bạc hà nữa. Gọi em là bạc hà nha ba.

Minh Thái cười, gật đầu đáp ứng.

- Chân em nhỏ quá, ngón chân ngắn tí xíu, chân con đẹp hơn này. Tay em nữa nhỏ quá. Trà Xanh đưa ngón út chạm tay em bé. Tự nhiên trong lòng trào dâng một cảm giác rất mơ hồ nhưng cũng rất thân thuộc.

- Em tên là Minh Dương, con thầy hay không Mộc Khuê.

Con bé gật đầu.

-Từ nay Mộc Khuê sẽ cố một đứa em trai tên là Minh Dương. Cảm giác được làm chị cứ thấy sướng thế nào ấy. Sau này con sẽ bảo vệ em thật tốt. Trà Xanh sẽ bảo vệ bạc hà.

Pháo hoa nổ ở đằng xa, toả sáng rực rỡ trên nền trời đen. Hôm ấy cả nhà cười rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play