Tháng 11, tháng của những ngày mưa. Hôm nay mưa bỗng dưng to hơn mọi khi bởi Ngọc Thư, một con người năng động, mới đến lớp liền nằm bẹp dí trên bàn.

- Ê mày sao vậy. - Khánh hỏi.

Không trả lời.

- Thiếu hơi Minh Thái hả. - Thục hỏi.

Nó lắc đầu. Kết cục của việc tối qua không ăn, sáng nay lại nhịn đói cả người liền lảo đảo, đầu óc quay vù vù.

- Tao hình như bị tụt huyết áp Khánh ơi.

Nói thôi cũng tốn cả đống năng lượng. Ôi mệt chết mất.

- Mới con nít tụt gì má. - Khánh hỏi.

Nó lắc đầu, tỏ vẻ chịu thua.

- Thư heo hôm nay sao vậy. Minh Thái đặt cặp lên bàn liền quay sang hỏi han nó.

- Nó bảo nó bị tụt huyết áp. - Khánh trả lời.

- Hay là do đói. Minh Thái trêu chọc.

Ngọc Thư liền gật gù. Nó đói đến chết rồi đây.

- Thấy chưa tao nói mà heo đói tí xíu là vậy đó. - Thái cười.

- Ý là sao. Ngọc Thư gắt lên, rồi nằm bẹp xuống bàn, chẳng thèm bận tâm nữa.

- Ê giận hả. - Thái hỏi.

Nó không nói, quay người sang phía khác. Tình trạng Ngọc Thư càng ngày càng tệ hơn. Tai nó chẳng thể nghe lọt bất kỳ những gì cô Huyền nói.

- Môi nó tím ngắt à Thái, đưa nó xuống phòng y tế đi. - Khánh nói.

- Xuống phòng y tế đi. - Minh Thái nhẹ nhàng nói nó

Con bé lắc đầu không chịu.

- Thưa cô bạn Thư bị bệnh, cô cho em đưa bạn ấy xuống phòng y tế.

Cô Huyền đứng trên bảng giảng bài anh văn, nghe tiếng Minh Thái cô tạm dừng bài, bước xuống chỗ Ngọc Thư.

- Em sao vậy Thư. - Cô hỏi.

- Em không sao cô cứ tiếp tục. - Con bé lắc đầu.

- Môi tím ngắt thế này, đưa bạn xuống chỗ thầy y tế đi Thái.

- Vâng.

Hai con người lò mò xuống phòng y tế.

- Ê Thư heo đi đường này cho khỏi mưa ướt.

- Ảnh hưởng lớp người ta đang học thì sao.

- Kệ đi hay là Thư muốn đi dưới trời mưa với Thái cho nó lãng mạn.

- Đồ đao. Ngọc Thư nói rồi đi thẳng một mạch, người đi trước, kẻ đi sau.

- Đi được không đó, có cần bế không. - Thái hỏi.

- Chưa chết được đâu. - Thư nói.

- Thư heo, mệt mà sao đi còn nhanh hơn cả người bình thường vậy.

- Bộ không thấy trời đang mưa hả. Không muốn ướt thì đi nhanh lên.

Hành trình đến với phòng y tế cũng kết thúc, chỉ có điều hình như đến sớm quá phòng y tế vẫn chưa mở cửa. - Thầy y tế chắc lại đi uống cafe rồi. - Minh Thái lắc đầu, nhìn vào cánh cửa đang khoá.

- Đây là cái phòng rảnh rỗi nhất trường mà. - Ngọc Thư chặc lưỡi, lắc đầu ngao ngán.

- Thế giờ sao hả Thư heo. - Thái hỏi.

- Đau bụng quá, tôi cần đi vệ sinh. Cậu về lớp đi. - Thư nói.

- Không được, lỡ Thư heo có chuyện gì thì sao.

- Về đi tôi không chết trong đó được đâu.

- Không được, đi đi, tôi đứng ngoài đây đợi.

- Về lớp đi.

- Không nói nhiều.

Ngọc Thư mặc kệ, phải xử lý chuyện kia trước đã.

- Mưa đẹp lắm đấy. - Minh Thái chắp tay sau lưng, ngắm nhìn những giọt mưa tí tách rơi.

- Ghê thiệt bữa nay có tâm trạng ngắm mưa nữa hả. - Thư cười.

- Rửa tay chưa đó.

- Nghĩ tôi là ai vậy, tất nhiên rửa xà phòng lifebouy đàng hoàng.

- Ăn kẹo đi này, có đường vào sẽ đỡ hơn.

- Chậc hèn chi nãy giờ mưa to. - Nó chậc lưỡi.

- Ăn đi nói nhiều quá.

Cục kẹo quả nhiên có công dụng thần kỳ nha. Ăn vào cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

- Còn kẹo nữa không. - Thư hỏi.

- Ngon chứ gì. Kẹo Minh Thái chọn mà lị.

- Màu mè cho một cục nữa đi.

- Xin kẹo hay đi đòi kẹo vậy.

- Không cãi. Sao hôm nay cầu thang dài vậy. A hết năng lượng. Mệt chết thôi.

Minh Thái nắm lấy tay Ngọc Thư kéo nó đi lên.

- A mệt quá, hết sức rồi. - Thư nói.

- Hay để tôi bế cậu lên. Minh Thái nắm chặt lấy tay nó tỏ ý không muốn nó đi lên thêm bậc nào nữa.

- Ây không cần, không cần tự tôi lên được.

- Thật không đó.

- Thiệt mà nè xem đi.

Ngọc Thư đi lên trước kéo tay Thái đi lên cùng nhưng chưa được ba bậc liền dựa vào tường than ngắn than dài.

- Ổn hơn chưa.

Minh Thái đứng ép Ngọc Thư vào tường, tay chắn hai bên. Đứng tư thế này còn dám hỏi nó ổn không, quân lưu manh. Hừm!

- Ổn... ổn rồi.

- Sao đứt quãng thế nói rành mạch xem nào.

- Ô... ôn... ổn.

Nó tự sỉ vả mình, sao lại có thể nói lắp trong tình trạng như thế này được chứ.

Minh Thái nhướn mày, rõ ràng là mệt mà vẫn ngoan cố. - Còn mệt lắm không.

Ngọc Thư gật lấy gật để, nhận ra mình bị hố liền lắc đầu nguầy nguậy. Nhíu mày, Minh Thái giữ đầu nó đứng yên, cuối xuống lần lấy môi nó mà hôn nhẹ lên. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng sao bây giờ bên trong cơ thể nó lại không thấy lạnh nhỉ. Trò này có được xem là lưu manh không ta, nó cần phải đi kiện. Mà môi Thái mềm mềm, chạm vào môi nó, cảm giác vô cùng lạ. Thích thật đấy. Tim nó còn đập vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả khoảnh khắc bị gọi lên bảng dò bài nữa.

- Mua đồ ăn mà ăn đi, đừng có mà nhịn đói nữa.

Nói rồi Minh Thái quay về lớp.

- Đồ đao người bị hại là mình mà, sao có cảm giác như mình là người quấy rối hắn vậy.

Ngọc Thư lẽo đẽo theo sau, hai con người về lớp.

- Sao không xuống phòng y tế đi mày. - Khánh hỏi.

- Phòng đóng cửa rồi. - Thái nói.

- Ủa chớ sao giờ mày với thằng Thái mới lên. - Thục hỏi.

- Chuyện gia đình người ta hỏi lắm quá nha Bí thư Hiền Thục. - Minh Minh chọc cô bạn bí thư.

- Thấy chưa. Nghe chưa Thục, quê quá nhan mày. Bỏ đi nha. - Kim Khánh quay sang phụ hoạ.

- Nè nè làm gì xỉa xói Thục dữ vậy. - Hoàng Huy bênh vực cô bạn gái.

- Chết dở, người yêu tụi nó bênh nhau kìa. - Khánh nói.

- Ra chơi xuống canteen đi, ăn cái gì cho khỏi đói. Ngồi trong lớp xỉu rồi không ai đỡ đâu.- Bạn lớp trưởng lạnh lùng ngồi bên cạnh, mắt đăm đăm nhìn vào quyển vở.

- Chó lớp trưởng sao bữa nay cậu đọc ngược sách vậy. - Ngọc Thư khúc khích cười hỏi Thái.

Khỏi phải nói lúc ấy Minh Thái quê như thế nào. Tai cậu đỏ lên.

- Chết chớ bây ơi, Minh Thái tương tư em nào rồi. Đọc sách còn để ngược nữa. - Minh Minh hét lên giữa lớp.

Đang trong giờ chuyển tiết cả lớp đang rất rảnh rỗi, nghe vậy lập tức bàn tán.

- Không tin nổi thằng Thái đang tương tư con nào. Đứa nhiều chuyện thứ nhất.

- Tao nói rồi học nhiều quá hoá điên như thằng Thái đó, đến đọc sách còn để ngược nữa. Đứa bà tám thứ hai.

- Mặt lớp trưởng đại nhân lúc nào cũng lạnh lạnh lùng lùng, đôi khi hơi bị khùng khùng. Đứa thứ ba.

- Chớ sao vậy Thái, tương tư em nào sao không kể cho anh em nghe. - Đức đập vai Thái.

- Im lặng đi. - Thái lạnh lùng, nói giữa lớp.

Tập đoàn 12A1 đang rôm rả bàn tán, nghe giọng Minh Thái liền không dám ho he tiếng nào. Lớp trưởng đại nhân đáng sợ quá! Cả ngày học hôm ấy không ai dám đụng đến vấn đề nhạy cảm đó nữa.

- Lớp trưởng đại nhân, cho tiểu nữ đi ké xe với. - Tiếng trống hết giờ vừa điểm, Ngọc Thư liền quay sang ôm lấy cánh tay của Minh Thái.

- Không cho.

- Xì, chó lớp trưởng keo kiệt. - Ngọc Thư buông tay, quay ngắt 180° chê bai Minh Thái.

- Phải làm sao đây, tôi đang có định cho cậu đi quá giang nhưng có lẽ cậu không muốn rồi.

- Ây, ây Minh Thái, chúng ta là bạn cùng bàn hơn nữa lúc nãy cậu còn quấy rối tôi.

- Quấy rối?

- Không nhớ sao. - Ngọc Thư rướn người, thì thầm vào tai lớp trưởng. Ban nãy ở cầu thang cậu hôn tôi.

Mặt lớp trưởng đỏ lựng.

- Sao chịu trách nhiệm đi.

- Chịu trách nhiệm?! Phan Minh Thái, mày... mày với Ngọc Thư làm chuyện gì. - Minh Minh đang xếp sách vở, nghe ba từ ''chịu trách nhiệm'' liền phóng xuống bàn Minh Thái với đôi mắt sáng rực như thể sẽ vớ được tin tức nào đó rất hay ho.

- Thằng đao, xếp sách vở đi còn về nữa, chịu trách nhiệm gì ở đây. - Thái nói.

- Minh Thái cậu làm rồi giờ còn không chịu trách nhiệm nữa sao. - Mắt Ngọc Thư rưng rưng.

- Được rồi, chở về là được chứ gì. - Minh Thái chịu thua.

- Chẳng có gì đâu Minh, chỉ là Thái phải chịu trách nhiệm giảng một số bài tập cho Thư thôi.

- Tưởng gì hot. - Minh Minh về lại chỗ ngồi, cho nốt đồ dùng học tập vào cặp.

Suốt một tuần, Ngọc Thư đều lấy lần hôn đó ra đe doạ Minh Thái cho đến một hôm tức nước vỡ bờ. Ngọc Thư qua nhà Minh Thái học bài, lúc ấy Minh Thái vẫn đang còn ngủ, nó liền lấy đuôi tóc chọc vào tai cậu. Thái bất ngờ nắm lấy tay nó, đè nó xuống giường, ôm chặt không cho nó cựa quậy.

- Thái. - Ngọc Thư gọi. Cậu trả thù tôi.

- Cũng nhận ra sao. Thông minh đó. - Mắt vẫn nhắm, miệng lại hoạt động.

- Thái, Thư sai rồi, Thái thả Thư ra đi.

- Đâu có chuyện dễ dàng như thế.

- Thái, Thư xin lỗi. Ngàn lần Thư sai rồi.

- Muốn được thả sao. - Minh Thái mở mắt nhìn Ngọc Thư rồi nói tiếp. Rất đơn giản, hôn tôi đi.

Ngọc Thư liền hôn má, mặt Minh Thái hơi đen. Ngọc Thư liền hôn trán, mặt Minh Thái lại càng đen.

- Hôn môi. - Minh Thái nhẹ nhàng ra lệnh.

Ngọc Thư chần chừ. Mắt Minh Thái vụt qua tia thất vọng, cậu thả Ngọc Thư ra.

- Hôm nay tôi bận rồi. Cậu tự học đi.

Minh Thái ngồi dậy, Ngọc Thư liền ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên môi.

- Tưởng mình cậu bận thôi hả, tôi cũng bận rộn lắm chớ bộ.

Minh Thái đứng hình, không nói được lời.nào, mặt thì cứ đỏ lên.

Mãi sau này Ngọc Thư mới biết đó là lần đầu tiên Minh Thái hôn con gái. Dù trước đó hai người đã từng chạm môi rồi nhưng có lẽ nhanh quá nên hai bạn không cảm nhận được hay sao ý. Hehe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play