Trước mặt Hoàng Ly là một cung nữ của Chiêu Dương cung, cung nữ đó gặp Hoàng Ly cũng phải cung kính mấy phần, chưa nói đến việc địa vị của cung nữ kia không cao bằng Hoàng Ly, mà chỉ riêng việc Hoàng Ly là đại cung nữ tâm phúc ở bên cạnh Thục phi, được Thục phi vô cùng yêu quý đã khiến nàng ta phải e dè. Cho dù nàng ta là cung nữ ở Chiêu Dương cung cũng không dám hống hách. Cung nữ đó ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Hoàng Ly tỷ tỷ, Hoàng hậu nương nương có lời mời Thục phi nương nương du ngoạn thưởng hoa, hoa đào ở Ngự hoa viên đã nở rồi ạ.
Hoàng Ly gật gật đầu, lấy từ trong tay áo một hồng bao màu đỏ, nắm trong tay, phân lượng cũng không nhỏ. Việc này đã trở thành tiền lệ của Hậu cung, ngươi không có, ngược lại lại khiến người ta khinh thường ngươi không có điều kiện. Cung nữ đó nhận lấy hồng bao bằng hai tay, vô cùng cung kính, nhận hồng bao xong, ước chừng phân lượng trong bao, nở nụ cười vui vẻ, có phần nịnh nọt nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Hoàng Ly nở nụ cười tiêu chuẩn có vài phần giả dối, ra vẻ vô cùng dịu dàng bảo:
- Muội muội đợi một lát, tỷ tỷ vào thông báo với chủ tử.
Hoàng Ly tiến vào phòng, Thục phi đang ngồi bên cạnh án thư luyện chữ. Trước kia, Lưu Lạc Bình hầu như chỉ luyện chữ khi tâm trạng không ổn định, nhưng nay, nàng luyện chữ vì vui vẻ, luyện chữ chỉ vì thích, không vì điều gì đặc biệt cả.
Hoàng Ly cung kính hành lễ, được Lưu Lạc Bình phất tay cho miễn lễ, mới đứng thẳng dậy, bẩm báo:
- Nương nương, Hoàng hậu cho mời nương nương tới Ngự hoa viên du ngoạn thưởng hoa.
Lưu Lạc Bình hơi nhướng mày, nở nụ cười mang vài phần giễu cợt:
- Sẽ không phải là đi thuyền thưởng hoa đi.
Hoàng Ly lăn lộn ở trong Hoàng cung cũng đã lâu, hiểu ý chủ tử, lại nói đến thời tiết hiện tại vô cùng lạnh lẽo, tuy ở kinh thành mùa đông không có tuyết rơi, nhưng thời tiết đặc biệt lạnh lẽo, có thể dùng từ cắt da cắt thịt để hình dung. Hoàng hậu lại đột nhiên mời chúng phi tần du thuyền thưởng hoa, nhìn thế nào cũng giống như có mưu đồ hãm hại người khác. Mà đối tượng gai mắt trong mắt Hoàng hậu hiện giờ, không nghi ngờ gì chính là chủ tử.
Hoàng Ly hơi nghiêng đầu, có ý thăm dò hỏi:
- Nương nương, vậy nô tỳ sẽ ra nói với cung nữ ngoài kia thân thể của chủ tử không được khỏe mà từ chối.
Lưu Lạc Bình ngẫm nghĩ. Tuy rằng thực chất nàng không hề muốn đi, nhưng không thể không nể mặt Hoàng hậu được. Lại nói đến Hoàng hậu mới hết hạn cấm túc không lâu, tiệc du ngoạn thưởng hoa này, nhìn thế nào cũng giống như lấy danh nghĩa Hoàng hậu vừa mới hết hạn cấm túc liền chiêu đãi các tỷ muội.
Bình thường nàng đã từ chối không ít yến tiệc vì lấy lý do sức khỏe, những những lời mời như thế không phải từ nữ nhân tôn quý nhất Hậu cung, Hoàng hậu. Nếu hiện tại nàng từ chối, xem ra có vẻ không ổn lắm.
Lưu Lạc Bình hơi suy nghĩ, bút lông trên tay vẫn không ngừng đảo, viết xong một chữ nữa trên giấy Tuyên Thành, mới hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:
- Được rồi. Đồng ý đi.
Đã quyết định đi, đương nhiên phải chuẩn bị thật đầy đủ, Hoàng hậu cũng không phải người dễ đối phó. Như cũ, Lưu Lạc Bình vẫn để trong người một bình nước linh tuyền, hiện tại thân thể nàng có điểm bất tiện, thời thời khắc khắc đều cảm thấy cần phải đề phòng, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hoàng Ly ra khỏi phòng, nở nụ cười dịu dàng với cung nữ vẫn còn đang đợi ngoài cửa, giọng nói cũng nhẹ nhàng vô cùng:
- Nương nương ngỏ ý đa tạ Hoàng hậu nương nương, mong muội muội thay nương nương chuyển lời cảm ơn đó đến Hoàng hậu nương nương. Nương nương sẽ ra Ngự hoa viên ngay bây giờ.
Cung nữ đó mắt thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, liền vô cùng vui vẻ, cùng Hoàng Ly nói mấy lời khách sáo rồi rời đi.
Trong Ngự hoa viên có một hồ nước tương đối rộng, nằm gần Lương đình, gọi là Tây hồ, xem ra lần này du ngoạn thưởng hoa, chọn địa điểm cũng sẽ là hồ nước đó. Tây hồ, nhìn thế nào cũng thấy là một địa điểm thích hợp để hãm hại người khác, trên hồ hoa sen tuy chưa nở, nhưng quả thực, ngắm hoa đào nở từ thuyền trên Tây hồ, nhìn thế nào cũng rất có vẻ phong cảnh hữu tình, vô cùng thích hợp.
Tố Ngưng và Hoàng Ly nhanh chân giúp Thục phi sửa soạn y phục. Nương nương từ nhỏ luôn luôn sợ lạnh, đặc biệt là thời tiết như thế này, nên mỗi lần ra ngoài đều không ngại mặc nhiều quần áo, cũng không sợ mặc nhiều quần áo sẽ khiến dung nhan mình bớt uyển chuyển đi. Thục phi không quan tâm nhiều đến điều đó, hơn nữa lấy con mắt thẩm mỹ của hai người Tố Ngưng và Hoàng Ly mà nói, chủ tử tuy vào mỗi ngày mùa đông, khi ra ngoài đều không ngần ngại mặc nhiều quần áo, không được uyển chuyển cho lắm, nhưng tổng thể vẫn rất đẹp mắt.
Khi Lưu Lạc Bình đến Ngự hoa viên, chúng tỷ muội cũng đã tụ tập gần đông đủ. Nhìn quanh, thấy các phi tần được mời đều là những phi tần tương đối có phân vị, ở đây đều là những phi tần ở hàng tần trở lên, duy chỉ có một gương mặt không thuộc hàng ngũ đó xuất hiện, cũng đã lâu rồi không thấy mặt, Tưởng mỹ nhân.
Tưởng mỹ nhân trông vẫn có vẻ yêu kiều như trước, từ đợt cấm túc trước Thục phi đã lâu không thấy mặt, nay lại xuất hiện, được Hoàng hậu mời đến, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như có trá.
Tưởng mỹ nhân hôm nay mặc một bộ hồng y thanh nhã, vạt áo thêu hoa đào, rất phù hợp với khung cảnh ngày hôm nay, cổ tay áo và chân váy màu hồng đậm, thêu hoa văn hình mây, đi hài màu lam nhạt. Búi tóc uyển chuyển xinh đẹp, cài một cây trâm hồ điệp kết hợp với một cây trâm ngọc hình hoa đào. Trang điểm tú lệ thanh nhã, môi hồng nhạt, hai mắt hạnh to tròn. Nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, Lưu Lạc Bình chợt cảm thấy tương đối quen mắt, nghĩ lại, mới thấy loại hình này có vẻ giống với nét dịu dàng thuần túy của Trần phi, hai mắt lại cố tình mang vẻ đơn thuần hoạt bát giống Lệ tần.
Lưu Lạc Bình hơi nhướng mày, rời mắt đi. Điều kỳ lạ là Tưởng mỹ nhân lại có vẻ rất thân thiết với Lệ tần, thường lôi kéo trò chuyện này nọ, nhưng nhìn thế nào cũng có vẻ giống như chỉ có một mình Tưởng mỹ nhân có ý làm thân, còn Lệ tần giống như chỉ mong sao Tưởng mỹ nhân không cách xa mình ra vậy.
Hoàng hậu rốt cuộc cũng thấy tới, Hoàng hậu hôm nay vẫn trang điểm theo phong cách vốn có của nàng ta, đoan trang nhã nhặn, ra dáng chủ mẫu. Hoàng hậu nở nụ cười vô cùng tao nhã, hướng tới chúng phi tần đứng đây dịu dàng nói:
- Từ ngày tỷ tỷ hết hạn cấm túc phải bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới, nên chưa có cơ hội gặp gỡ ôn chuyện cùng các muội muội. Nay đúng dịp hoa đào nở vô cùng xinh đẹp, tỷ tỷ liền làm phiền các muội muội một hôm.
Phi tần của Hoàng thượng vốn được tính là ít ỏi nhất trong các triều đại Hoàng đế, các phi tần có phân vị từ tần trở lên, đếm đi đếm lại cũng có vẻ rất ít ỏi, không nhiều, Hoàng hậu liền chuẩn bị một chiếc thuyền cỡ vừa, chúng phi tần liền lên đó đi quanh Tây hồ.
Lưu Lạc Bình cẩn thận ôm lấy bụng, với số lượng phi tần ở đây, lên thuyền trống kia vẫn vô cùng dư dả, nhưng Lưu Lạc Bình vẫn có dự cảm xấu, bước chân hơi do dự. Đúng lúc Lưu Lạc Bình đang do dự ấy, lại cảm giác sau lưng mình có một lực đẩy, cả người chao đảo, Lưu Lạc Bình hoảng hốt, sắc mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt, liều mạng dùng một tay ôm lấy bụng, một tay chống lên mặt đất.
Lưu Lạc Bình không kiềm được “a” lên một tiếng, may mắn nàng không bị ngã sấp xuống, lực đạo đẩy nàng cũng không quá mạnh, thân thể nàng từ khi dùng linh tuyền được điều dưỡng vô cùng tốt. Lưu Lạc Bình tuy không ngã sấp xuống, nhưng cả người chao đảo suýt chút nữa đã ngả người ra mặt đất, may có Hoàng Ly nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng. Khóe mắt Lưu Lạc Bình hơi chuyển, phát hiện Hoàng Ly từ phía sau chúng phi tần đi lên, dường như bị người khác vây lại, ngăn cản không cho tiến đến đây.
Lưu Lạc Bình cảm giác dưới lòng bàn tay chống lên mặt đất đau đớn vô cùng, ngửa tay lên thì thấy lòng bàn tay chảy máu, còn có đá nhọn găm vào lòng bàn tay không rơi ra. Sắc mặt Lưu Lạc Bình càng trở nên tái nhợt, đá nhọn, lại là đá nhọn, nếu nàng ngã cả người xuống, chẳng phải là…
Khi đó, không biết uống nước linh tuyền còn kịp không. Quay mặt ra đằng sau, những gương mặt này, có vẻ đều là những người quen cũ. Trương tiệp dư, Lệ tần, Tưởng mỹ nhân.
Lưu Lạc Bình dứt khoát giả vờ ngất đi, ngả cả người ra sau, được Hoàng Ly đỡ lấy.
Hoàng Ly nhìn sắc mặt tái nhợt của chủ tử, trong lòng âm thầm tự trách. Không nghĩ tới lần du ngoạn thưởng hoa này, thuyền còn chưa lên đến nơi đã bị hãm hại, Hoàng Ly thực sự là lo lắng đến rối tin rối mù. Hoàng hậu khi gửi lời mời đến đã nói thuyền hoa nhỏ hẹp, các vị chủ tử chỉ nên đem theo một cung nữ, hơn nữa lúc lên thuyền hoa cũng sẽ không đem cung nữ theo, nên mới thành ra tình trạng hiện giờ, Hoàng Ly có cảm giác không biết trông vào ai.
Mà ở phía xa, ánh mắt Hoàng hậu hơi lóe lên, sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Còn không mau đưa Thục phi về cung, còn đứng đấy nhìn cái gì chứ, thân thể Thục phi hiện tại là quan trọng nhất, không được phép thất trách!
Thục phi dùng kiệu đến đây, đương nhiên sẽ dùng kiệu để đưa về, Hoàng Ly đỡ Thục phi đang ngất xỉu vào kiệu, nàng không được phép vào trong kiệu theo, nhưng tâm trạng lại vô cùng lo lắng, chỉ sợ Thục phi ở trong kiệu tinh thần không tỉnh táo mà bị va đập lung tung. May mắn, khi Hoàng Ly đỡ Thục phi, cảm giác Thục phi hơi thuận theo, còn làm ám hiệu với mình, cũng hiểu là chủ tử chỉ giả vờ ngất xỉu, không cần lo lắng. Nhưng bàn tay chủ tử đầy máu vẫn khiến Hoàng Ly hoảng hốt không thôi, chỉ hận không mọc cách để bay về Khương Lạc cung cho nhanh.
Tình cảnh đã diễn ra như thế, có tiếp tục thưởng hoa hay không là một vấn đề, ít nhất, hiện tại, Hoàng hậu không có tâm tình để thưởng hoa. Nhưng chúng phi tần mới đến đều đã mời đến, bây giờ mở lời, có vẻ không thích hợp lắm.
Hoàng hậu hơi rũ mắt, khi ngẩng đầu lên, vẫn quyết định không tiếp tục nữa, Thục phi bây giờ đang được lòng Hoàng thượng, hiện tại trêu vào không tiện lắm. Hoàng hậu bày ra phong thái đoan trang nhã nhặn, cũng có nét uy nghiêm của chủ mẫu, hướng với các phi tần còn đang trưng ra vẻ mặt hoảng hốt lo lắng giả tạo mà nói:
- Hôm nay xảy ra việc như vậy, xem ra các tỷ muội cũng không thích hợp để du thuyền thưởng hoa. Liền hẹn ngày khác sẽ cho mời các tỷ muội để đền bù.
Dứt lời, liền dẫn theo đại cung nữ Tử Tình đi về Chiêu Dương cung. Nàng ta cũng muốn bày ra bộ dáng chủ mẫu rộng lượng, đến Khương Lạc cung thăm hỏi, nhưng hiện tại không phải thời gian thích hợp. Xét thấy mức độ sủng ái của Hoàng thượng với Thục phi hiện giờ, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đến Khương Lạc cung, nàng ta đến quả thực không tiện.
Hoàng hậu từ khi xảy ra việc của Thục phi, tâm tình vô cùng không tốt, Tử Tình đi bên cạnh cũng chỉ dám cúi đầu trầm mặc không dám ho he nửa lời.
Hoàng hậu mang khuôn mặt có điểm xám xịt tiến về phía Chiêu Dương cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT