- Thục phi… có thai rồi?

- Chủ nhân, tin tức không hề sai.

Tư Lạc Thành nhìn ám vệ quỳ một chân trước án thư, trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói, dường như một câu nói ngắn gọn này thôi, đã rút đi hết phân nửa khí lực của hắn:

- Được rồi. Lui đi.

Tư Lạc Thành đang ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, giờ khắc này, cũng không có tâm trạng nào để phê duyệt tấu chương nữa, chậm rãi gác bút lông qua một bên, trong lòng hỗn loạn. Hắn luôn chờ mong đứa bé của hắn và nàng, nhưng lòng ích kỷ của chính hắn đã không cho phép điều này xảy ra, tuy nói vì nàng, nhưng rốt cuộc cũng là vì hắn. Ngai vàng này, hắn không thể không giữ, hắn giữ vững ngai vàng này rồi, có lẽ tâm của nàng sẽ không giữ được, nhưng ít ra, nàng vẫn sẽ ở trong cung cùng với hắn. Hắn luôn luôn mong chờ đứa bé của hắn và nàng, nhưng lại càng không mong muốn đứa bé này ra đời. Hắn càng mong chờ bao nhiêu, lại càng lo sợ bấy nhiêu.

Chung quy, hắn đã nghĩ, có lẽ, ràng buộc càng ít, thì đau khổ sẽ càng ít. Hắn luôn ở trong bóng tối bí mật động tay động chân, hy vọng nàng sẽ không mang thai con của hắn, chỉ vì hắn sợ rằng, một ngày nào đó, khi tất cả đã được phơi bày, nàng sẽ hận hắn. Nhưng bấy giờ nghe ám vệ nói, nàng đã có thai, hắn mới nghĩ đến, hắn luôn sợ nàng hận hắn, nhưng chẳng phải hắn vẫn đã làm đấy thôi. Hắn vẫn đã làm, thì còn có tư cách gì lo sợ nữa. Trước đó, hắn cũng không nghĩ đến, khi nàng biết được sự thật, việc nàng không có thai chính là do hắn, nàng cũng sẽ không vui mừng, cũng sẽ hận hắn như khi tận mắt chứng kiến bức màn kia hạ xuống.

Có lẽ nàng đã sớm phát hiện ra trong dược có vấn đề, sớm đã thay thế thứ dược đó bằng dược điều dưỡng thân thể thực sự, và bây giờ có đứa con của hắn. Hắn vẫn không thể hoàn toàn tuyệt tình với nàng, hắn không cho người tận mắt nhìn nàng uống dược, có lẽ, chính là để chờ đợi ngày nàng phát hiện, rồi nàng sẽ mang thai con của hắn.

Nàng đã mang thai con của hắn rồi… Nhưng, Lưu gia, Thừa tướng, cũng đã sắp đến lúc...

Khi đó, nàng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt như thế nào, hắn không biết. Trước kia, khi hắn còn chưa bị những mưu toan này quấn thân, hắn luôn luôn mắng nàng là vô tâm vô phế, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng đâu phải là nữ nhân vô tâm.

Người vô tâm mới là người có tâm, người có tâm mới là người vô tình.

Tư Lạc Thành đưa tay lên che hai mắt, sắp rồi. Đã sắp đến lúc rồi. Hắn từ trước đến nay luôn làm việc quyết đoán, trước giờ, hắn do dự, cũng chỉ vì một mình Lạc Nhi của hắn. Nhưng do dự, hắn vẫn làm. Mặc dù việc này không phải do hắn, nhưng chung quy, vẫn là do hắn tự tay kết thúc. Thừa tướng có mưu đồ tạo phản không phải do hắn, nhưng hắn không thể từ bỏ ngai vàng này, không thể từ bỏ. Thừa tướng tạo phản, lại khiến hắn lo sợ Lưu phủ. Nơi đã nuôi dưỡng và cho hắn một tuổi thơ tốt đẹp. Nhớ năm xưa mẫu phi của hắn chết sớm, Hoàng cung lạnh lẽo, hắn coi Lưu phủ mới thực sự là nhà của mình. Mà bây giờ, hắn sắp tự tay phá hủy nhà của chính mình.

Lưu phủ không tạo phản, nhưng Lưu phủ lại có thế lực to lớn. Hắn là đế vương. Hắn e ngại. Nếu hắn không là đế vương, thì thật tốt. Nhưng hắn nghĩ như vậy, thâm tâm lại thực sự không buông bỏ được ngai vị đế vương.

Hắn, rốt cuộc chỉ là một nam nhân dối trá, lừa mình dối người, vô tình vô nghĩa.

Hắn tự hỏi, rồi Lạc Nhi sẽ nhìn hắn ra sao.

Hắn có thể là một đế vương tốt. Nhưng lại là một nam nhân cặn bã.

Chỉ là từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn yêu Lạc Nhi. Hắn lạnh nhạt với Lạc Nhi, đưa Lệ tần lên đầu sóng ngọn gió, hy vọng rằng Lạc Nhi của hắn, tin rằng hắn không yêu nàng, vì không yêu nàng, mới làm hết thảy, mới không muốn nàng có con, mới phá hủy Lưu phủ, trong khi Lưu phủ nguyện trung thành.

Tư Lạc Thành, ngươi có lỗi với nàng.

Tư Lạc Thành đưa tay lên che mắt, bàn tay còn lại đã nắm chặt, móng tay găm vào trong da thịt, huyết nhục mơ hồ.

Đau đớn thì sao?

Hắn đau đớn, nhưng hắn đã làm?

Giờ lại đau đớn… hắn, thực sự không phải một nam nhân tốt.



Không lâu sau, Hậu cung truyền ra tin tức Tạ tần sanh non, nghe nói là do ăn phải dược vật không sạch sẽ. Thục phi và Trần phi hiện giờ tạm thời chấp chưởng Hậu cung, việc này liền do Thục phi và Trần phi điều tra. Nhưng Thục phi biết rõ, Tạ tần vốn không hề mang thai, nếu không hề mang thai, thì làm sao có thể sảy thai được. Biểu hiện sanh non như vậy, hẳn là do có dược liệu từ thái y viện đưa tới, làm cho người mang thai giả có biểu hiện giống như đẻ non thật. Tạ tần xem như có chút thông minh nho nhỏ, nhưng Tạ tần chỉ là một con cờ của Hoàng thượng, làm con cờ, thì đến thời khắc, liền có thể bị vứt bỏ.

Vì Thục phi cùng Trần phi phụ trách điều tra việc Tạ tần sanh non, hơn nữa hiện tại ở Hậu cung, Thục phi là người có địa vị cao nhất, nên nàng tương đối quan tâm tới Tạ tần.

Thục phi ăn mặc đơn giản tới Ngọc Anh điện. Ngọc Anh điện dường như ảm đạm hơn những ngày trước nhiều, Tạ tần cũng thu lại toàn bộ vẻ hung hăng kiêu ngạo trước kia, Tạ tần này khi mới vào cung, Thục phi luôn nhìn thấy ánh mắt nàng ta lưu chuyển không ngừng, thi thoảng sẽ lóe lên tia sáng không tốt. Nhưng hiện tại, tất cả đều trở nên trống rỗng, Tạ tần bỗng trở nên già nua hẳn đi. Khi Thục phi tới Ngọc Anh điện, Tạ tần tiếp đón cũng có vẻ rất mệt mỏi, trên người chỉ mặc y phục trắng đơn bạc, tóc trên đầu, cũng chỉ tùy tiện, còn tạ lỗi với Thục phi vì không tiếp đón chu đáo.

Thục phi nhìn nét mặt ảm đạm của Tạ tần, khẽ thở dài, lần đầu tiên nói một lời an ủi thật lòng với phi tần Hậu cung:

- Tạ tần muội muội đừng buồn nữa, con không còn rồi sẽ tiếp tục có mà.

Tạ tần từ khi mất đi đứa con, tính tình thất thường vô cùng, lúc ảm đạm trống rỗng, lúc lại ác liệt mắng nhiếc người khác, nhất là vô cùng không hề vừa mắt những phi tần Hậu cung đến thăm.

Nhưng Tạ tần lại không có cảm giác như vậy với Thục phi, Thục phi là phi tần ở Hậu cung lâu năm, là thanh mai trúc mã với Hoàng thượng, trước kia lại được Hoàng thượng vô cùng yêu thương sủng ái, nhưng thể chất âm hàn, khó có con, nếu có, đứa bé sinh ra cũng sẽ ốm yếu vô cùng, gần đây lại trở thành một phi tần thất sủng. Tạ tần cảm thấy, Thục phi cũng có số phận bi ai giống nàng. Giờ đây, nàng bị người khác gài bẫy mang thai giả, hãm hại nàng phạm vào tội dối gạt thánh thượng. Tạ tần đã sai tâm phúc điều tra, nhưng không phát hiện ra người nào hãm hại.

Tạ tần hơi rũ mắt, buồn bã đáp lại:

- Cám ơn Thục phi tỷ tỷ. Muội muội cũng hy vọng như vậy.

Thục phi nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tạ tần, đón tiếp nàng cũng không hề trang điểm xinh đẹp lại. Tạ tần trước kia luôn xinh đẹp, dù trong lòng buồn khổ, chán nản hay tức tối thế nào, ra ngoài cũng sẽ trang điểm hoa lệ vô cùng. Thục phi không ở lại Ngọc Anh điện lâu, chỉ trò chuyện một chút rồi rời khỏi.

Thục phi vừa rời khỏi, sắc mặt Tạ tần lại trở nên vặn vẹo. Kẻ nào dám hãm hại nàng ta, nàng ta liền không tha thứ. Không điều tra ra, không điều tra ra. Không điều tra ra! Người có thể xóa sạch dấu vết như vậy, chẳng lẽ là Hoàng hậu, hay Trần phi, thậm chí còn có thể là Thục phi, nhưng Thục phi chẳng phải khó có con sao, chẳng phải nàng ta sẽ càng hy vọng Tạ tần sinh ra một đứa con trai, rồi thuận lợi ở bên gối Hoàng thượng thổi gió, để được ôm đứa con của Tạ tần đi ư?

Nếu ở tình huống bình thường, Tạ tần nghĩ đến việc Thục phi có thể ôm con mình đi khi nàng ta đã sinh con thì Tạ tần chắc chắn vô cùng hận Thục phi, chỉ mong sao không thể hãm hại Thục phi đến mức không thể hồi phục được. Nhưng trong hoàn cảnh Tạ tần đã không còn có đứa con trong bụng nữa, suy nghĩ đó lại biến Thục phi thành người vô tội, Tạ tần còn cảm thấy Thục phi là người không đáng hận nhất trong Hậu cung.

Tạ tần loại bỏ mối hoài nghi với Thục phi, nhưng vẫn còn Trần phi và Hoàng hậu, chẳng lẽ là hai người họ sao. Tạ tần tái mặt, nếu là Hoàng hậu hoặc Trần phi, thì nàng ta không có khả năng địch nổi.

Cho dù không tìm ra người hãm hại nàng ta thì sao, nàng ta liền hãm hại người khác để nâng mình lên, lợi dụng việc sảy thai đau buồn thành bệnh mà níu kéo Hoàng thượng ở Ngọc Anh điện.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tạ tần hoàn toàn trở nên vặn vẹo dữ tợn, nếu Thục phi biết được suy nghĩ của Tạ tần, có lẽ chút thương tiếc nổi lên trong lòng Thục phi lúc vừa rồi sẽ ngay lập tức tan biến không thấy bóng dáng.

Tạ tần nghĩ như vậy, liền cảm thấy vô cùng phù hợp. Hoàng hậu bây giờ nguyên khí bị tổn thương, nàng ta không cần hãm hại, mà người có tính uy hiếp nhất hiện giờ, chẳng phải là vị Lệ tần cùng phẩm cấp với nàng, dịu dàng xinh đẹp đó sao. Lệ tần sao, được sủng sao, để rồi xem nếu Lệ tần phạm vào tội hãm hại Hoàng tự thì sao. Phải biết rằng, phạm vào tội hãm hại Hoàng tự cũng đã đủ để tru di cửu tộc rồi.

Tạ tần cười lạnh, khuôn mặt nàng ta càng vặn vẹo dữ tợn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play