- Về kiếm kĩ, trước cần phải luyện sao cho thế võ thật hợp thật đúng, mới có thể phát huy hết ra được cái uy lực bên trong, mà nội công, truyền vào kiếm cũng không được quá nhiều hay quá ít. Nhiều thì sẽ khiến nội lực bám vào bị tán loạn, mà ít thì lại không nâng cao được đường kiếm, không xuất được kiếm khí. Huynh đệ, ta chỉ luyện những kĩ năng đơn giản như vậy, nhưng mà cũng phải mất đến mười năm, đem khuôn mặt ta từ trẻ trung khiến già nua trước tuổi như vậy, cũng chỉ là vì một lần muốn luyện thành kiếm khí mà thôi!
Vũ Minh nghe Bì Do giảng giải, cuối cùng cũng hiểu, thì ra Bì Do này thực sự không nói dối về tuổi tác của hắn, hắn thực sự năm nay mới chỉ có ngoài ba mươi mà thôi, chẳng qua là vì hắn luyện kiếm quá nhiều, cho nên tuổi thọ khuôn mặt rút ngắn, đem một người ba mươi tuổi, trông qua như hơn bốn mươi cực kỳ già nua.
Vũ Minh đối với những đạo lý của Bì Do truyền thụ, cũng cực kỳ tiếp thu, hắn đem kiếm thu liễm lại, không vội vã như lúc đầu, mà đem đường kiếm càng ngày càng cẩn thận đối đáp, đem kiếm chiêu đánh đến không nhiều nhưng lại hiệu quả.
Bì Do mới đầu đọ sức với hắn còn cực kỳ thong dong, nhưng mà càng đánh lại càng cảm thấy khó khăn. Bì Do vừa cười vừa nói:
- Huynh đệ, ngươi ngộ tính thật tốt, mới rồi mà đã đem uy lực của kiếm phát huy được thêm ba thành. Đã như vậy thì ta không khách khí nữa, ta liền xuất toàn lực đây!
Bì Do một lần này lại đem một đường vỏ kiếm kiêu ngạo vẩy xuống, quát to:
- Thân xuất kiếm khí, Lưu Đạo Kiếm Quyết!
Chiêu võ vừa rồi mà Bì Do sử dụng, chính là Lưu Đạo Kiếm Quyết, một loại kiếm quyết cấp thấp của phái Trịnh Đô. Mà loại kiếm quyết cấp thấp này, lại vô tình có thể trợ cho Bì Do luyện thành kiếm khí.
Khi mà Bì Do luyện được thành kiếm khí, tự nhiên lại có thể nâng chiêu Lưu Đạo Kiếm Quyết này lên một tầng mới, đem kiếm quyết cấp thấp xuất ra được uy lực vô song.
Đường vỏ kiếm mà Bì Do bổ xuống, có kèm theo cả kiếm khí hung bạo, cũng may là tu vi Bì Do không quá cao, nếu không với kiếm khí hung hãn như vậy, đã có thể khiến Vũ Minh chết ngay tại chỗ. Nhưng mà một đường vỏ kiếm này, cũng đủ khiến cho Vũ Minh phải giác ngộ.
Hắn từ trong đường kiếm, lúc đối mặt với sinh tử cận kề, một loại cảm giác như bản năng, đem Chân nguyên của hắn phát huy cực hạn, vận dụng cực kỳ thuần thục, đem được Chân nguyên xuất ra bên ngoài.
Xùy!
Chân nguyên phun ra ào ạt, đem đường kiếm của Vũ Minh nâng cao lên một tầng uy lực, va chạm vào kiếm khi vỏ kiếm, tuy không đọ được ngang sức, nhưng cũng giảm được uy lực của một chiêu Lưu Đạo Kiếm Quyết kia đi rất nhiều.
Cạch!
Bì Do đem vỏ kiếm chống xuống đất, vẻ mặt hứng thú nhìn Vũ Minh. Vừa rồi Vũ Minh tuy có thể loại bỏ được kiếm khí của Bì Do, nhưng mà vẫn bị vỏ kiếm có lực đạo cực lớn của Bì Do kia vỗ lên ngực, dẫn đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy cực kỳ đau rát, lại còn cảm thấy rất ngộp thở.
- Hít hà!
Vũ Minh khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng hớp lấy những ngụm khí, toàn bộ trước mắt hắn đều hoa lên một hồi. Bì Do này, đúng là tu vi thấp hơn mình sao? Võ sư Sơ giai Trung cấp?
Võ sư Sơ giai Trung cấp, loại tu vi này của Võ sư, trong sách mà Vũ Minh nhẩm tính so sánh, đúng là chỉ có thể bằng với một Hạ Đạo Học, mà hắn chính là Trung Đạo Học, lại còn có thể phát huy uy lực của một Thượng Đạo Học. Vậy mà đứng trước Bì Do đánh ra kiếm khí này, hắn vẫn không sao thắng nổi, quả thật chỉ một đường kiếm khí, nâng cao uy lực của ngươi lên rất nhiều.
Bì Do con mắt dán chặt vào người Vũ Minh nói:
- Trông qua ngươi không có khí độ của người quân tử, ấy vậy mà lại có ngộ tính thật tốt, kiếm kĩ kia, không ngờ ta lại trợ cho ngươi dễ dàng luyện thành như vậy!
Vũ Minh lúc này vừa tỉnh táo lại, đứng thẳng dậy, lắc lắc đầu vài cái cho bớt ù tai, sờ vào trước ngực vẫn còn cảm thấy đau rát. Nhưng mà lúc này, những chuyện ấy không khiến hắn bận tậm, chuyện mà hắn chú ý đến, chính là vừa rồi hắn lại thật sự mới luyện xong thức thứ hai Xuất Khí trong Cực Địa Kiếm Vũ Quyết. Một cái thức này mà hắn thử không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại nhờ tên tiểu đạo sĩ biến thái này trợ giúp, một mạch vừa rồi không ngừng đột phá, không chỉ phát huy được thêm bốn thành thực lực, mà lại còn có thể luyện thành thức thứ hai Xuất Khí.
Vũ Minh mắt đặt trên người Bì Do, đem người này trước mắt coi trọng hơn một tầng, cuối cùng khẽ nghiêng mình cảm tạ Bì Do:
- Cảm ơn ngươi đã trợ giúp, Do huynh!
Bì Do gật gật đầu, sau đó xoay người trở về chỗ cũ đặt người bình tĩnh ngồi xuống, lại nhắm mắt vào điều tức, coi những chuyện vừa rồi còn như chưa xảy ra.
Mà Vũ Minh, cầm chặt thanh kiếm Bì Do vừa nãy ném cho trong tay, sau đó múa may một hồi, lại thử lại mấy lần thức thứ hai Xuất Khí cho thật mãn nguyện mới dừng lại, đem kiếm kia trả lại cho Bì Do, rồi mới về chỗ của mình đem Vạn Niên Bí Tịch mở ra xem tiếp.
Cái Vạn Niên Bí Tịch này, toàn bộ đều viết bằng chữ cái của Đông Á Đại Lục, chỉ có Vũ Minh nhìn xem thì mới hiểu, còn người khác nhìn vào đều tuyệt đối không hiểu, cho nên hắn cũng không sợ Bì Do đánh chủ ý vào cái bí tịch này.
…
Bên ngoài Ẩn Quan Điện.
Liễu Bảo Trang ngồi yên một chỗ, trước mặt là Giáo sư Cao Tự, giọng nói líu ríu:
- Ông ơi! Chúng ta bao giờ mới có thể rời khỏi đây, nếu như tình hình này vẫn cứ tiếp tục, đến khi nào chúng ta mới có thể đến di chỉ kia để tiếp tục khảo cổ?
Giáo sư Cao Tự trầm mặc một hồi, lắc đầu thở dài:
- Tất cả phải chờ xem vào Vũ Minh, cậu ta một ngày chưa trở lại, đoàn chúng ta vẫn không nên mạo hiểm rời khỏi đây! Cháu cũng thấy đấy, mấy người ở thế giới này rất hung dữ, giống như những bộ lạc ở vùng Amazon vậy, chúng ta phải cẩn thận, tránh để cho họ phật ý, có như vậy mọi chuyện mới dễ bề giải quyết được!
Liễu Bảo Trang nghe đến đây, miệng liền tru lên đầy bất mãn nói:
- Tên đạo sĩ Lạc Dao gì đó của phái Trịnh Đô, ngày nào cũng bén mảng đến đây, cháu thực sự ngứa mắt hắn ta lắm rồi, đeo đuổi làm phiền không rời!
Giáo sư Cao Tự đem bàn tay nhỏ của Liễu Bảo Trang đặt vào bàn tay mình vỗ vỗ nhè nhẹ nói:
- Cố gắng chịu cháu ạ, nếu như chúng ta làm cho bọn họ phật ý, đoàn chúng ta chỉ có mấy mươi người, làm sao chống lại được cả một môn phái mấy trăm người như bọn họ!
Liễu Bảo Trang vẫn bất mãn nói:
- Giá như ở trong này mà có song điện thoại, ông chỉ cần gọi một cú điện thoại, là có thể gọi cả quân đội đến đây, đến lúc ấy thì cháu không cần phải nhìn sắc mặt tên Lạc Dao đáng ghét kia nữa rồi!
Liễu Bảo Trang gắt gắt trong miệng, lại lẩm bẩm một hồi, rồi rút tay ra khỏi bàn tay Giáo sư Cao Tự, chào ông một hồi rồi mới đứng lên đi vào trong lều nhỏ của mình.
Giáo sư Cao Tự thở dài, đem mặt ngửa lên trời đầy suy ngẫm.
Mà Lúc này Liễu Bảo Trang đang ngồi bên trong lều nhỏ, tay cầm bút mực, không ngừng chọc chọc ngòi bút xuống mặt giấy như để chút giận, miệng lẩm bẩm:
- A! Vũ Minh đáng giận, lâu như vậy rồi mà không hề nhớ đến tôi! Khi nào anh về rồi, tôi sẽ cho anh một trận biết tay, nhé!
Chít chít!
Mà Liễu Bảo Trang đang vu vơ nghịch ngợm, chợt từ bên ngoài có tiếng âm thanh chói tai vọng vào, một cái bóng nhanh chóng từ bầu trời xà xuống, bay vào trong lều, đậu xuống trước bàn nhỏ trước mặt Liễu Bảo Trang. Cái bóng kia đương nhiên là con Dơi Quỷ, Liễu Bảo Trang hơi giật mình, định hét lên một tiếng, nhưng mà lại thấy con Dơi này có phần quen thuộc, hình như nó trong đoạn thời gian này luôn bám theo Vũ Minh, mà Liễu Bảo Trang vô tình nhìn xuống, lại thấy ở chân nó có gắn một mảnh giấy nhỏ.
Chít chít!
Con Dơi Quỷ liên tục kêu lên, lại giơ giơ bàn chân ra như để báo hiệu cho cô biết trên người nó có bức thư.
Liễu Bảo Trang hơi rụt dè, cuối cùng đem bức thư từ chân của con Dơi Quỷ bóc xuống, nàng cẩn thận đem bức thư mở ra, từng nét chữ cũng dần xuất hiện, đem khuôn mặt nàng ngày càng tươi sáng rạng ngời.
“Tôi là Vũ Minh đây! Bảo Trang, cô khỏe chứ? Dạo này có ăn nhiều cơm không? Có gầy đi tẹo nào không? Tôi muốn biết…”
Liễu Bảo Trang đem lá thư mở ra, khuôn mặt chăm chú từng nét chữ, nét mặt xinh đẹp xao động lòng người đang dần trầm mê vào một thứ gì đó. Đem bức thư chỉ có vài dòng nghiền ngẫm đi lại vài phút, cuối cùng lại cất gọn gang bức thư một cách ngay ngắn vào một cái hộp nhỏ. Nàng bắt đầu chắp bút viết lên một tờ giấy trả lời cho Vũ Minh, trong thư Vũ Minh cũng giải thích là tạm thời hắn chưa thể ra ngoài, nhưng mà cũng muốn biết tình hinh bên ngoài của mọi người ra sao.
Liễu Bảo Trang cực kỳ vui mừng, nàng đem mọi chuyện kể cả về việc phái Bà La bị đánh thua chạy ra sao, mà trong đoàn mấy ngày nay mọi người như thế nào, nàng đều kể rõ, rồi cả việc ông nội nàng là Giáo sư Cao Tự cực kỳ lo lắng, về việc mọi người muốn sớm ngày rời khỏi đây để lên đường tham kiệm di chỉ theo kế hoạch đã định. Rồi cuối cùng nàng mới đem chuyện của Lạc Dao Chân Nhân mỗi ngày đều làm phiền, phẫn nộ viết xuống, cuối thư còn kết bằng một câu rất ngọt ngào như một đứa trẻ: “Vũ Minh, tôi bị hắn làm phiền!”
Liễu Bảo Trang viết thư xong, lại gắn vào chân con Dơi Quỷ, nàng không biết là con Dơi Quỷ có hiểu được lời nàng nói hay không, nhưng vẫn dặn kỹ:
- Đưa đến cho chủ của mày, nhớ đừng làm mất đấy nhé! Mất là cắt răng…
Con Dơi Quỷ chít chít lên những tiếng kêu đầy kinh hãi, hoảng sợ gật đầu. Rồi mới vội vã chắp cánh bay đi, nó vô cùng kinh sợ thủ đoạn của hai người này, đều biến thái giống như nhau, tại sao hai cái răng dễ thương đẹp đẽ của nó, mà lúc nào người ta cũng muốn gỡ xuống vậy? Thật không công bằng chút nào!
Liễu Bảo Trang trên miệng nở một nụ cười tươi như hoa, đem cặp mắt xa xăm nhìn về hướng con Dơi Quỷ vừa bay đi, ngón tay mân mê làn môi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp bất chợt buồn rười rượi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT