Tiểu đạo sĩ cũng gật đầu nói:

- Vị huynh đệ này, các người hình như rất hứng thú với những loại thông tin thường nhật của các môn phái trong này, ngay cả mấy chuyện bình thường cũng đều muốn hỏi. Chẳng lẽ ngày thường ở bên ngoài các ngươi đều không giống như vậy ư?

Tiểu đạo sĩ lắc lắc đầu lộ vẻ khó tin, sau đó đem bước nhỏ rời đi chỗ khác, trước khi đi còn buông xuống một câu cho Nguyễn Gia Lương nói:

- Huynh đệ, bình thường ta là đệ tử đời thứ ba trong môn phái, cũng có một số loại chuyện cần giải quyết, nhưng mà dạo gần đây việc của trưởng môn cần kíp hơn, cho nên rất rảnh rỗi, có việc gì ngươi cứ đến tìm ta, ta tên là Khưu Tiểu Duy, ngươi cứ hỏi bọn họ Khưu tiểu đạo, bọn họ sẽ chỉ cho ngươi!

Khưu Tiểu Duy chỉ vào đám tiểu đạo sĩ khác mà nói. Nguyễn Gia Lương cũng gật gật đầu nói vọng theo:

- Khưu đạo sĩ, ngươi đi từ từ!

Nguyễn Gia Lương đuổi khéo xong tiểu đạo sĩ Khưu Tiểu Duy, lại đem đôi mắt hung hãn buông xuống tiểu hung thần Trần Vũ Minh, trong miệng nghiến răng nói:

- Trần Vũ Minh, đến giờ xem người khác trổ tài rồi, để tôi cho anh biết thế nào là cứt trâu thì đều không hợp với hoa nhài, loại bần cùng không học vị không gia thế, mà cũng mặt dày đòi lấy Liễu Bảo Trang của tôi, anh không thấy loại chuyện này quá nực cười thế nào ư?

Nguyễn Gia Lương đem bộ mặt ngẩng cao đầu, đầy tự tin về gia thế hiển hách của mình.

Nói về gia thế của Nguyễn Gia Lương, người này là một vị công tử chính hiệu, từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến học, được cha mẹ bơm cho những tư tưởng cũng không tốt đẹp gì. Những việc mà Nguyễn Gia Lương biết đến, đều chính là chỉ có học và học, hơn nữa cái cần thiết và mục tiêu, chính là thành công, nổi tiếng và nhiều tiền. Gia đình của Nguyễn Gia Lương, chính là có truyền thống ba đời đều theo nghiệp vị Tiến Sĩ, ông nội của hắn, vào thời kháng chiến chống Mỹ, chính là một trong những vị Tiến Sĩ đầu tiên được đào tạo từ Liên Xô, tạo tiền đề đào tạo nên những vị Tiến Sĩ nước nhà sau này, mà bố của hắn cũng là một vị Tiến Sĩ nức tiếng cả nước, với hai loại bằng sáng chế, những loại công trình máy móc nghiên cứu cải tiến vượt trội, được đầu tư mạnh kiếm ra được rất nhiều tiền. Đem gia đình hắn không chỉ có điểm mạnh về truyền thống học vấn, mà ngay cả về kinh tế cũng thuộc hạng nhất nhì trong giới, công ty của gia đình hắn mỗi năm thu về từ lợi ích sáng chế đến cả chục tỷ đồng, tiêu tiền cũng là vô cùng phóng khoáng.

Trong mắt Nguyễn Gia Lương hắn, Vũ Minh này cũng cùng lắm chỉ là một người tiêu tiền mồm, trong túi không có một cắc đồng xu nào, hơn nữa hắn cũng từng điều tra qua, Vũ Minh này không ngờ ngay cả bằng cấp ba cũng chưa có, chỉ là một tên bốc vác, dựa vào chút kiến thức lại được Giáo sư Cao Tự với mấy tên điên sùng bái, liền được ngồi vào vị trí Cố Vấn thì càng không coi ra gì. Chính Nguyễn Gia Lương sau chuyện này cũng đánh giá, Trần Vũ Minh này nếu không được Giáo sư Cao Tự chú trọng, lại phải quay về cái máng lợn cũ đi làm nghề bốc vác, căn bản là người tương lai không có tiền đồ. Nguyễn Gia Lương nhìn sao cũng cảm thấy bẩn mắt với Trần Vũ Minh, hôm này Trần Vũ Minh lại còn tán luôn cả thần tượng của mình, Nguyễn Gia Lương đều muốn đem một phát tát đánh lên mặt hắn.

Đám người Giáo sư Cao Tự, Bì Nhân Thanh, Huỳnh Đức Kính ngồi cạnh Sùng Thiên Vân vẫn không ngừng có những lời tâng bốc, tiếng cười suýt xoa vang lên, chọc vào lỗ tai Nguyễn Gia Lương khiến hắn cảm giác vô cùng ngứa ngáy. Nguyễn Gia Lương tự cho mình là một con người thông mình, hắn nghĩ mục tiêu đầu tiên mình cần phải hạ thủ lúc này, tạm thời vẫn chưa phải là Liễu Bảo Trang nhỏ bé, mà phải đánh vào người ông nội già này của nàng, Giáo sư Cao Tự. Chỉ cần một khi hạ gục chiến tuyến là Giáo sư Cao Tự này, Trần Vũ Minh cái gì cũng không còn, thậm chí chức vị Cố Vấn toàn đoàn hiện giờ cũng có khả năng bị lung lay. Nguyễn Gia Lương tự tin chỉ cần khi đánh trúng vào điểm yếu này, chuyện của Trần Vũ Minh với Liễu Bảo Trang, tất cả đều tan vỡ.

Nguyễn Gia Lương không nhanh không chậm, bước đến vào giữa đám người Giáo sư Cao Tự, Bì Nhân Thaanh, Huỳnh Đức Kính, vẻ xuề xòa ngạc nhiên vô cùng tùy ý nói:

- Bác Tự, chú Thanh, lại còn cả anh Kính cũng ở đây nữa, nghe chừng mọi người đang nói chuyện gì rất vui vẻ?

Nguyễn Gia Lương cười cười ngồi xuống, trên mặt tỏ ra vô cùng hứng khởi, đem toàn bộ suy nghĩ lúc trước nuốt xuống, bộ mặt lúc này đều khác hẳn.

Bì Nhân Thanh cao hứng nói:

- Lương đấy hả cháu, cũng không có gì, mọi người đều đang nói đến chuyện của Bảo Trang thôi, nghe chừng năm nay sắp được ăn cỗ rồi!

Bì Nhân Thanh vừa nói vừa vỗ đùi vẻ sung sướng cười khanh khách. Huỳnh Đức Kính cũng trêm thêm một câu nói:

- Đúng thế, thằng em! Cậu cũng chẳng còn nhỏ gì, bao giờ tính đến chuyện cưới xin đây?

Giáo sư Cao Tự không nói gì, cũng đem đôi mắt đặt lên người Nguyễn Gia Lương gật gật đầu thưởng thức. Nguyễn Gia Lương gãi đầu gãi tai nói:

- Bác Tự, chú Thành, anh Kính, mọi người nói đùa rồi, cháu còn lâu mới lấy vợ! Mà mọi người vừa nói qua, Bảo Trang sắp cưới rồi ư, không biết người này là vị công tử thế gia nào? Là quý tử nhà ai, học vị ra sao?

Nguyễn Gia Lương vẻ bối rối, nhưng mà trong câu nói lại vô cùng thâm ý, câu nói này vô tình đánh trúng vào điểm yếu nặng nề của Trần Vũ Minh, chính Giáo sư Cao Tự cũng trùng xuống một cỗ tâm trạng, nụ cười trên môi liền tắt ngấm.

Bì Nhân Thanh lúc này khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng, cái thằng nhãi Nguyễn Gia Lương này, nói cái gì không nói, lại nói đúng cái chỗ không nên nói, đúng là còn nhỏ tuổi thật thiếu suy nghĩ.

Huỳnh Đức Kinh nhìn qua một lượt cũng hiểu mọi chuyện, trong đầu thầm trách Nguyễn Gia Lương này tâm trí non nớt, ngay cả nói thôi cũng vô ý như thế, chỉ nói ậm ừ:

- Thì Bảo Trang là một người tốt mà, lần này cô ấy lựa chọn, còn có ai khác nữa ngoài…

Huỳnh Đức Kinh đang định nói ra tên Trần Vũ Minh, rồi một phen tâng bốc hắn, rồi dần dần xóa bỏ cái điểm yếu trí mạng kia đi, khiến mọi người đều có tâm trạng hứng khởi trở lại.

Nhưng mà Nguyễn Gia Lương lại vô cùng cáo già, hắn bày ra thế trận, đâu lại để cho người ta dễ dàng phá giải như thế, Huỳnh Đức Kính này coi người khác như trẻ con, nhưng lại không biết mình bị người khác đang vần trong tay.

Nguyễn Gia Lương chen giọng vào nói:

- Ồ, thì ra là một vị Tiến Sĩ ư? Ai vậy, có phải người này vô cùng giàu có, lại rất đẹp trai phóng khoáng, có bối cảnh vững chắc công việc thẳng tiến đúng hay không? Ôi Bảo Trang, em thật phúc phận, sau này bác Tự không cần lo cho em, em cũng đã có một cuộc sống xa hoa với người chồng tâm lý!

Nguyễn Gia Lương nói đến đây lại lộ vẻ suýt xoa nói, rồi nhìn Giáo sư Cao Tự lộ vẻ vô ý nói tiếp:

- Bác Tự, bác quả thật là có con mắt nhìn người, cháu rể bác sau này là một người giàu có như vậy, bác cho dù rơi vào tình cảnh khó khăn, tạm thời không thể có kinh phí đầu tư, đều có người cháu rể này vung tay một cái giải quyết, mọi chuyện đều có thể hóa giải, quả thật là một điều tuyệt vời! Bác nghĩ xem, bác chọn một người cháu rể như vậy thật đúng lắm, nhiều đứa con gái bây giờ đều tin theo tình yêu mù quáng, lựa chọn những người chỉ biết miệng lưỡi, học vấn thì không có, lúc ngọt thì rất ngọt, nhưng lúc thô lỗ cục cằn thì còn hơn cả thú vật. Nhìn đến những tình cảnh này cháu vô cùng xót xa, hơn nữa những người này đã không có học vấn thì không nói làm gì, lại còn nghèo rớt mùng tơi. Bác nói xem, sau này như vậy, đều rất khổ cực, vợ chồng con cái nheo nhóc nhìn nhau, cả mặt trời phía trước đều một khung cảnh tối đen. Không những vậy, lại còn bị người đời nói cho không ra cái gì, bậc cha mẹ trưởng bối để cho con gái của mình, rơi vào tay một tên bại hoại như vậy lại càng không có gì để nói.

Nguyễn Gia Lương nói đến đây lại vuốt vuốt tóc tỏ vẻ không có gì để nói cùng thất vọng.

Huỳnh Đức Kính thì trong đầu không ngừng gào lên, móng tay bậm chặt vào thịt cảm giác như sắp cắt đứt thịt chảy máu tóe loe, đều muốn đứng lên bịt mồm Nguyễn Gia Lương này để cho hắn không nên tiếp tục thao thao linh tinh. Trong đầu còn không ngừng lẩm bẩm: “ Thằng nhãi này, nói cái gì không nói, lại nói như vậy, thật là! Còn nữa, tại sao điểm gì cũng nó trúng khuyết điểm của người ta như vậy! Lương tiểu tử, cậu đang là vô tình non nớt đến mức như cố ý a! Trần Vũ Minh, tại sao cậu điểm gì xấu xa cũng đều bị người ta nói trúng hết vậy?”

Huỳnh Đức Kính lắc lắc đầu bặm môi, vẻ khó tin. Bì Nhân Thanh thì không ngừng cười hờ hờ ngắt quãng, cảm giác vô cùng miễn cưỡng.

Nguyễn Gia Lương thấy mình đem thương ra chọc, đã trúng điểm yếu, càng đánh thì hình như càng mạnh. Nhân lúc đối thủ đang bị thương, lại càng phải chọc cho mạnh bạo, khiến cho con rắn cũng không thể ngóc đầu lên nổi.

Nguyễn Gia Lương thao thao nói tiếp:

- Bác xem, thôi thì cứ cho là đẹp trai phong nhã đi, nhưng mà không bằng không cấp, loại người này sớm muộn gì cũng hư hỏng, lại còn không biết chừng sau này đem vợ con ra lừa gạt, rồi lại bán đi không biết chừng! Cháu nói đến tầng lớp những người con gái ấy thật vô cùng khốn khổ, xã hội lại rất bại hoại, chính vì vậy bậc trưởng bối lựa chọn chồng cho con gái mình sau này, lại càng nên phải cân nhắc kĩ, nếu chỉ vì một chút xung động nhất thời, có hào cảm nhất thời mà càng không cân nhắc thiệt hơn sau này, chính là đem con mình ném vào cái miệng vực, phụ huynh như vậy, khác gì hại chết con đây!

Nguyễn Gia Lương lắc đầu ngao ngán, vẻ tùy ý như mình không phải đang nói Liễu Bảo Trang, mà lại là đang vô tình chuyển chủ đề sang một tầng lớp con gái trong xã hội, thành một hiện tượng đáng phê phán, đem Trần Vũ Minh lên bàn mổ xẻ.

Nguyễn Gia Lương sau khi đem cá đặt lên trên thớt, lại còn không vội vã giết ngay, còn tính là phải bóc mẽ từng cái vảy, cho nó trông qua nhầy nhụa cực kỳ kinh khủng, giãy lên càng mạnh bạo, càng làm cá trông qua rất tươi ngon sạch sẽ, sau đó trà một lớp muối lên xát vào khiến cho con cá không thể bốc mùi chết ngay, mà lại càng đau đớn, cuối cùng mới đem đá tảng đập vào đầu khiến con cá đương trường lăn ra chết, đem ra mổ xẻ một lần nữa rồi cho vào nồi nấu ăn thịt. Nguyễn Gia Lương đối với Trần Vũ Minh miêu tả, cũng đang là dùng các bước này áp dụng, từ từ đem tâm tình Giáo sư Cao Tư chuyển biến biến đổi từ tốt đẹp, sang thành không coi ra cái dạng gì, đến cục phân đều không bằng.

Giáo sư Cao Tự ban đầu còn tỏ vẻ không hài lòng với Nguyễn Gia Lương này, vì cậu ta vô tình nói xấu cháu rễ mình, đều muốn coi lời nói của cậu ta như vô ý không đáng bận tâm. Nhưng mà không ngờ càng nghe càng suy ngẫm, lại càng thấy những lời này nói dường như rất đúng đắn.

Giáo sư Cao Tự gặp qua Trần Vũ Minh cũng trong một tình cảnh trùng hợp, mà Trần Vũ Minh này, lại đem kiến thức cùng tính cách hòa nhã của mình, vô tình chinh phục tâm ý của vị Giáo sư nức tiếng Việt quốc, đem địa vị của cậu Trần Vũ Minh này một bước lên cao. Nhưng mà Giáo sư Cao Tự nghĩ lại, quả thật Trần Vũ Minh này bối cảnh cũng không có cái gì, lại như lời Nguyễn Gia Lương nói rằng sau này cháu gái mình sẽ rất khổ thì lại càng suy nghĩ kĩ. Hơn nữa từ lời Nguyễn Gia Lương vô tình lại một lần nữa chọc đúng chỗ ngứa của Giáo sư Cao Tự. Nguyễn Gia Lương đem sự việc những cô gái trẻ, bị chồng đem ra làm món hàng, vô tình khơi gợi lại ký ức xưa cũ năm xưa của Liễu Bảo Trang. Nàng bị đem bán như thế nào, cũng không phải là vì đi theo tiếng gọi của tình yêu đó sao? Kết cục lại bị chính người yêu đem bán cho bọn buôn người, nghĩ suy xét lại nguồn căn của vấn đề này, cũng chính là vì con người ta thiếu tiền, tên thạc sỹ kia đúng là quả thật rất nghèo.

Bất giác Giáo sư Cao Tự đưa đôi mắt nhìn qua phía Trần Vũ Minh, con mắt âm thầm đánh giá lại hắn, đồng thời một phần hào cảm dành cho hắn cũng bắt đầu giảm đi chút ít.

Nếu đúng như lời Nguyễn Gia Lương này nói, không phải là cháu gái mình sau này lấy Trần Vũ Minh này tương lai sẽ rất thảm hay sao? Giáo sư Cao Tự đều không muốn tưởng tượng đến tình cảnh này, ông đối với đứa cháu gái này đều vô cùng yêu thương, nguyện vì nàng mà thương tổn, lại như Nguyễn Gia Lương nói, mình rất có thể sẽ đẩy đứa cháu gái này xuống miệng vực sâu cho dã thú ăn thịt thì càng cân nhắc kĩ.

Nói về bối cảnh của Giáo sư Cao Tự, tuy là người nức tiếng Việt quốc, tiền bạc không thiếu, nếu mà để cấp tiền cho hai vợ chồng của Liễu Bảo Trang có một cuộc sống sung túc đều có thể. Nhưng mà một cuộc sống sung túc thì có rồi, còn con người với những lối tư duy theo bản năng, những người nghèo, luôn tiêu tiền một cách mù quáng, liệu rằng như vậy có phải là tốt, giáo sư Cao Tự luôn có một cảm giác bất an với người nghèo là như vậy.

Nghĩ kĩ lại cho cùng, Liễu Bảo Trang với Trần Vũ Minh xảy ra rất nhiều đoạn chuyện, chính Trần Vũ Minh đã cứu cháu gái của mình, lại còn chăm sóc rất kĩ, người như vậy sẽ tuyệt đối không để cho cháu gái mình bị tổn thương, không bị làm sao. Nhưng cũng không phải là chính cháu gái mình vì muốn lao vào cứu hắn, nên mới xảy ra một đoạn chuyện như vậy hay sao? Lời của Nguyễn Gia Lương nói, càng nghĩ càng thấy cảm giác có lý.

Người ngoài cuộc là Bì Nhân Thanh với Huỳnh Đức Kính đều không hiểu chuyện, lúc này nhân cơ hội liền ngắt lời của Nguyễn Gia Lương nói chen vào để thế cục bớt sâu hơn:

- Cậu em nói quá rồi, hình như chúng ta hơi đi lạc vấn đề rồi thì phải!

Huỳnh Đức Kính cười cợt nhả, vỗ vỗ vai Nguyễn Gia Lương rất tự nhiên. Bì Nhân Thanh cũng cười lên những tiếng ha ha đầy mất tự nhiên, cố gượng.

Nguyễn Gia Lương một chặp trên mặt liền tỏ vẻ hối lỗi, vô ý nói:

- Ôi cháu vô ý quá, chuyện vui của Bảo Trang mà cứ nói lung tung đi thôi!

Nguyễn Gia Lương trên mặt lộ vẻ lung túng nai tơ ngơ ngác, nhưng thực ra trong đầu đã sớm nở nụ cười hiểm. Cái gì cần nói cũng đã nói rồi, chỗ nào cần đánh thì cũng đánh rồi, cương quyết ra tay đánh vào chỗ hiểm, khiến đối thủ trở tay không kịp, đến cuối cùng khiến đối thủ mất đi luôn cả chân lý của chính mình, bại trận hoàn toàn.

Giáo sư Cao Tự thấy Bì Nhân Thanh và Huỳnh Đức Kính nói chen vào thì càng tỏ vẻ mất hứng, liền đứng lên, trong đầu cũng đem lời nói của Nguyễn Gia Lương khắc sâu vào trong đầu, đi vào phía am nghỉ ngơi, vọng lại câu nói:

- Thôi cũng đã khuya rồi, mọi người đều nên đi nghỉ ngơi hết đi, cậu Kính lưu lại theo dõi tình trạng của đạo trưởng, có gì lại báo cho tôi biết, tôi ở bên trong này!

Giáo sư Cao Tự nói rồi đem ngón tay chỉ vào am tịnh phía trước, bàn chân không nhanh không chậm bước về phía am tịnh với vẻ đầy trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play