Vũ Minh cười cười lắc đầu, đối với thái độ này của Sùng Thiên Vân thì cũng không có gì quá kinh ngạc, ước thúc của một Tiên Thiên Võ Sư dù sao cũng là quá nặng rồi. Đặt vào tình trạng ở Đông Á Đại Lục, một Tiên Thiên Đạo Sư đặt ra ước thúc như vậy cũng không có người nào dám phá bỏ, trừ phi chán sống.
Vũ Minh lại hỏi tiếp:
- Đạo trưởng, nếu là một con Tiên Thiên Vĩ Hồ, thì hẳn là nên đã hóa nhân hình đi?
Vũ Minh nói đến đây, cũng không khỏi khiến Sùng Thiên Vân trợn mắt há miệng:
- Tiểu hữu, lời ngươi nói quả không sai, theo truyền kì thì đúng là con Tiên Thiên Vĩ Hồ này đã từng hóa Nhân hình, hơn nữa còn từng quyến rũ nam nhân. Chỉ là sau khi nam nhân kia bị mê hoặc, liền bị nó rút ruột moi gan, chết thảm vô cùng. Sau chuyện này nghe nói lão tổ của các phái, đều là tu vi Võ Sư thượng thừa liên hợp với nhau truy sát nó. Nhưng mà con Yêu Hồ này bản lĩnh cao cường, cuối cùng vẫn chạy thoát khỏi các vị lão tổ!
Vũ Minh lại hỏi:
- Đạo trưởng, chuyện mà ngài vừa nói xảy ra cách đây khoảng bao lâu rồi?
Sùng Thiên Vân nói:
- Nghe nói chính là vào thời điểm mà tám đại môn phái bắt đầu ẩn cư thế tục vào đây đã đụng chạm phải con Yêu Hồ này, thế nhưng mọi lời kể chỉ là truyền thuyết, bần đạo cũng không thực sự rõ tường tận.
Đối với vấn đề Yêu Hồ này, Vũ Minh cực kỳ quan tâm. Bởi vì phàm là nơi nào có Yêu Hồ, chứng tỏ nơi đó thực sự có Linh Khí tồn tại. Yêu Tinh không giống như con người, chúng không thể luyện được Võ đạo, chỉ có thể luyện thành Yêu đạo. Mà cái Yêu đạo này điều kiện quan trọng nhất vẫn là phải có Linh Khí thường trực, nếu Yêu đạo không có Thiên Địa Linh Khí phụ trợ, thì không bao giờ có thể luyện thành Tinh được. Bởi vì tính ra các loại Yêu Thú bẩm sinh đã ngu si, căn bản chúng không có tư duy, không thể luyện thành Yêu đạo. Trừ phi Yêu thú đó cực kỳ may mắn, nuốt được Thiên Địa Linh Khí sinh ra trí tuệ, bắt đầu biết tu lấy Yêu đạo.
Nếu đúng như lời Sùng Thiên Vân, trong Địa Ngục Hoang Nguyên kia quả thật có tồn tại Tiên Thiên Vĩ Hồ, thì chứng tỏ nơi đó chắc chắn có Linh Khí.
Nghĩ đến đây Vũ Minh xoa áp hai bàn tay lại với nhau hưng phấn. Ở Đông Á Đại Lục, muốn luyện tấn thăng lên tu vi, cốt yếu nhất vẫn cần có Linh Khí, mà Linh Khí càng nồng đậm, khả năng tấn cấp càng nhanh. Mặc dù ở Đông Á Đại Lục, thường trực vẫn có Linh Khí để tu luyện, nhưng mà lượng Linh Khí ít ỏi thường trực lại không thể khiến tu luyện đạo nhân thăng tiến tu vi. Chỉ có nơi nào có dồi dào Linh Khí, tu luyện đạo nhân mới có thể dễ dàng tiến giai.
Chính vì vậy, thường ở Đông Á Đại Lục, những nơi có Linh Khí sung túc đều có các đại môn chiếm đóng. Người bình thường vẫn có thể tu luyện ở Đông Á Đại Lục, nhưng mà muốn tiến giai thì mất thời gian lâu lắm, bởi vì muốn thăng cấp tu vi, phải tích tụ một lượng Linh Khí cực lớn mới có thể thành công. Một đệ tử của đại môn, thông thường có thể tiến giai nhanh gấp hàng trăm lần các thế lực tán tu, tự mình tu luyện ở những nơi không có Linh Khí sung túc.
Con Yêu Hồ kia nếu đã có thể là Tiên Thiên Vĩ Hồ, thì hẳn mà nơi nó tu luyện, nguồn Linh Khí sẽ cực kỳ sung túc.
Nghĩ đến đây Vũ Minh cảm thấy lần này tiến vào dãy Hoàng Liên Sơn mạch tìm kiếm cơ duyên hẳn là không sai. Chỉ có điều nhắc đến Tiên Thiên Vĩ Hồ kia, Vũ Minh lại có cảm giác rét buốt. Chính mình nếu như đối mặt với Yêu Hồ này, không cẩn thận sẽ bị nó đoạt mạng.
Sùng Thiên Vân thấy Vũ Minh ngẩn ngơ, có lúc lại tự cười một mình thì liền lắc lắc đầu nói:
- Tiểu hữu, nếu như cậu vẫn ảo tưởng đến chuyện tiến vào Địa Ngục Hoang Nguyên thì tốt nhất nên từ bỏ đi, cậu vẫn chưa thực sự biết con Tiên Thiên Vĩ Hồ kia khủng khiếp đến mức nào…
Là Tiên Thiên cảnh ư? Vũ Minh lẽ nào lại không biết đến uy lực của nó, nghe qua các bậc truyền kì đã đủ cảm thấy hãi hùng. Nhưng mà hắn lại cũng biết được tập tính của loài Yêu Hồ này, thường sẽ rất đam mê nam sắc, hắn chưa hẳn là đã không có cách khắc chế được nó. Nghĩ đến đây Vũ Minh tự tin hơn hẳn vài phần, liền ưỡn bộ ngực rắn chắc nói:
- Đạo trưởng, chuyện này tốt nhất ngươi không phải lo, chỉ cần các ngươi có thể bảo trợ cho chúng ta tránh khỏi sự tập kích của Bà La Giáo, ta xem như đã rất cảm kích!
Sùng Thiên Vân lắc đầu gạt đi:
- Tiểu hữu, chính tà lưỡng đạo bất nhập, lời này cậu nói hơi thừa rồi!
Sùng Thiên Vân nói xong đôi mắt hờ hững chợt dừng lại, đưa tay lên chỉ về một phía sương mù che kín, nói:
- Cậu xem, kia chính là Trịnh Đô Phong của ta!
Vũ Minh đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về điểm sương mù trắng xóa, hắn cùng với đoàn khảo cổ đi đến đây đã là thấy mình ở trên rất cao rồi, nhưng mà nhìn thấy ngọn núi hùng vĩ phía trước thì đây chắc hẳn vẫn chưa phải là điểm cao nhất ở nơi này.
Đi thêm một chút nữa, lúc này ai nấy đều mỏi mệt muốn lăn ra đất thở dốc, leo liên tiếp bảy tám ngọn núi trong mấy ngày nay đã làm bọn họ kiệt sức. Nhìn lại, đám đạo sĩ phái Trịnh Đô kia vẫn vô cùng thong dong thoải mái, tựa như việc leo núi này chỉ là nước chảy mây trôi, thể lực của bọn họ đúng là quả thật kinh người.
Đoàn người dừng chân ở một con suối nhỏ, Sùng Thiên Vân bảo đám đệ tử đi múc một ít nước để tất cả cùng uống. Sùng Thiên Vân nhìn bộ dạng trói gà không chặt của đám Tiến Sĩ kia thì vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Thường ngày người ở thế giới bên ngoài làm gì mà thể lực lại yếu ớt đến như vậy, nếu ta đến muộn hơn một chút nữa, chỗ người này đều đừng hòng sống sót một người!
Vũ Minh trên lưng cõng Liễu Bảo Trang, hắn đỡ nàng xuống ngồi nghỉ ngơi ở một phiến đá cạnh bờ suối, cũng may bây giờ là mùa hè, nơi này không lạnh lắm. Liễu Bảo Trang có chút thích thú đưa bàn tay trắng nõn xinh đẹp của mình trầm vào trong nước suối, rồi reo lên:
- Mát quá!
Vũ Minh cười cười tiến đến bên cạnh nàng, đùa nghịch một chút vung vẩy toàn bộ nước lên mặt nàng. Liễu Bảo Trang khuôn mặt ướt nhem, vẻ mặt khó tin cong môi lên nói:
- Vũ Minh, anh dám gây sự với tôi ư?
Vũ Minh cười cười, không nhanh không chậm sắc mặt vẻ quan trọng nói:
- Bảo Trang, từ giờ tốt nhất là không nên nghịch nước lung tung, một đứa trẻ đáng ghét lại không chịu lớn, còn định hành hạ người khác đến bao giờ?
Liễu Bảo Trang hai tay chống nạnh, tru miệng nhỏ nói:
- Ai cần anh quan tâm? Anh tốt nhất nên tránh xa tôi một chút, sắc lang, dạo này rất hay nhân cơ hội lợi dụng chiếm tiện nghi!
- A!
Vũ Minh sửng sốt kêu lên, lại thò tay búng một nhát vào trán Liễu Bảo Trang, Liễu Bảo Trang liền la lên:
- Sắc lang đáng ghét, tránh xa tôi ra!
Liễu Bảo Trang ôm trán mếu máo như một tiểu loli đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn thiếu nữ vô cùng xinh đẹp ửng hồng tức giận. Nàng bị Vũ Minh búng cho một cái liền tỏ ra giận dỗi nói:
- Sắc lang, đừng động vào người tôi, tôi ghét anh!
Vũ Minh cười cười, cũng không quan tâm đến nàng nữa, đứng dậy nguýt sáo bâng quơ bỏ đi. Liễu Bảo Trang chợt ngây ngốc, không ngờ tên Vũ Minh này kiếm chuyện xong rồi lại bỏ nàng một mình tại một chỗ. Liễu Bảo Trang khóc nấc:
- Vũ Minh, anh tốt nhất đừng quay lại, bỏ một người con gái yếu đuối như tôi ở chỗ này, anh không phải là đàn ông, hư hư!
Vũ Minh đối với bộ dạng giả nai ăn thịt hổ của Liễu Bảo Trang thì cũng không phải là không biết, chẳng qua là Liễu Bảo Trang này thường ngày rất muốn đùa nghịch chọc ghẹo với hắn, bây giờ lại tỏ ra hờn dỗi là chỉ muốn hắn dỗ ngọt đấy thôi.
Vũ Minh biết thừa là như vậy, nhưng hắn vẫn giả bộ thương xót, quay lại lau nước mắt cho tiểu cô nương đáng ghét này:
- Bảo Trang, cô thật thông minh, cũng biết lừa gạt người khác! Không đùa với cô nữa, đã khỏe hẳn chưa, mau đứng dậy cho tôi xem?
Liễu Bảo Trang chợt câm nín, không tiếp tục làm nũng, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng nói:
- Không ổn, con quái vật cắn chảy hết máu rồi, đau lắm!
Liễu Bảo Trang chỉ chỉ vào vết cắn trên cổ nàng, ánh mắt tỏ ra đáng thương nhìn Vũ Minh. Vũ Minh cười cười, xem ra cô nàng này không muốn tự đi lên núi, lại muốn mình tiếp tục cõng nàng nữa đây.
- Cũng được, nhưng mà lần này lên núi sẽ rất chênh vênh nguy hiểm, cô tốt nhất nên bám sát vào người tôi, nếu không tôi lỡ tay đánh rơi cô xuống núi hậu quả sẽ rất thảm.
Vũ Minh trịnh trọng nói, vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ tay về phía trước đầy nguy hiểm.
Liễu Bảo Trang không biết làm cách nào, đánh cắn cắn môi nói:
- Sắc lang, lại muốn chiếm tiện nghi nữa đúng không?
Vũ Minh vẻ mặt ác độc nói:
- Tiểu cô nương đáng ghét, cô muốn bị tôi ăn thịt hay là cho dã thú ăn thịt?
Liễu Bảo Trang mân mê môi đỏ mọng lưỡng lự nói:
- Sắc lang, chiếm tiện nghi rồi đừng có bỏ rơi tôi nhé!
Vũ Minh hơi ngẩn người, đối với lời nói của Liễu Bảo Trang không biết đâu là lời nói thật đâu là lời nói giả, con gái thật quá khó hiểu. Vũ Minh khuôn mặt hơi đỏ quay đầu đánh chống lảng chỉ về phía sương mù nói:
- Bảo Trang, qua ngọn núi này chính là đại môn của môn phái Trịnh Đô thất truyền trong dòng lịch sử, cô có cảm thấy phấn khích không?
Liễu Bảo Trang gật gật đầu, cũng không tiếp tục đùa với Vũ Minh, nói:
- Môn phái này xem ra tồn tại rất lâu đời, cũng không biết những loại võ học của họ có giống như trên phim ảnh hay không?
Vũ Minh gật đầu nói:
- Cỗ cũng nhìn qua tên Hà Quang lúc trước chứ, võ công của hắn đâu có gì khác với trên phim, trên phim còn mơ hồ đều không bằng hắn ta.
Vũ Minh nói đến đây, liền khiến Liễu Bảo Trang tỏ ra hậm hực khi nghĩ đến tên đạo sĩ Hà Quang kia, đôi lông mày của nàng chau lại, dường như không muốn nhắc đến chuyện này.
Vũ Minh dường như cũng đã biết mình vô tình nhắc tới chuyện không vui của nàng, liền muốn giúp nàng xua tan ý nghĩ kia, hắn bước tới trước mép suối, quay lại nhìn Liễu Bảo Trang nói:
- Bảo Trang, xem tôi này!
Vũ Minh cười cười, sau đó dùng chân trái làm đòn bẩy, chân phải làm sức bật, nhảy một cách chuẩn xác vào giữa dòng suối, dòng suối chảy rất xiết, rộng đến cả chục mét. Nhưng mà Vũ Minh sau khi nhảy vào giữa dòng suối kia, liền thi triển một cái kì môn Dật Biến Điện. Bàn chân hắn chải dài xải rộng trên mặt nước bóng loáng, phả lại ánh mặt trời chiều. Vũ Minh cứ như vậy đem bàn chân đạp trên nước, nâng cả thân mình, quanh thần đều có một luồng điện lưu phát xạ ra chớp nhoáng, trông qua vô cùng bắt mắt.
Đám Tiến Sĩ lần đầu tiên nhìn thấy màn này, liền liên tục kêu lên ồ ồ, bàn tán không dứt, còn không ít người sinh ra ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn Vũ Minh, chỉ là tán gái thôi mà, có cần phải quá khoa trương như vậy không? Không ít vị Tiến Sĩ ganh tỵ đều đặt trong đầu câu hỏi như vậy.
Đám người Sùng Thiên Vân thì không ngừng chú mục vào màn này của Vũ Minh, Sùng Thiên Vân vẻ mặt còn không ngừng trầm mặc, dường như đang suy nghĩ một cái gì đó đến thấu triệt. Sùng Thiên Vân đưa con mắt cẩn thận quan sát cặn kẽ, đến từng lỗ chân lông đều muốn nhìn qua.
Liễu Bảo Trang vẻ mặt vô cùng thích thú, đôi mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, nụ cười dịu dàng điềm đạm nở trên môi của nàng.
Bì Nhân Thanh cùng Giáo sư Cao Tự, nhìn qua cô cháu gái nhỏ hạnh phúc, cũng không kiềm chế được nở nụ cười. Giáo sư Cao Tự đưa ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh đầy thưởng thức, cứ như ngắm cháu rể, là đức lang quân như ý sau này của cháu gái mình.
Nhưng mà Giáo sư Cao Tự lại không biết rằng, căn bản trong lòng Vũ Minh chỉ có người bạn từ thuở thơ ấu Miêu Yến, Liễu Bảo Trang này xem như vô cùng đáng yêu, nhưng mà trong mắt của hắn chỉ coi như là một người bạn, thậm chí còn xem cô như một đứa em gái nhỏ hay nũng nịu anh trai.
Tòng Lĩnh trèo lên một ngọn cây, khuôn mặt xa xăm nhìn núi rừng làm nhiệm vụ quan sát động tĩnh, cũng đôi lúc kéo ánh mắt qua nhìn Vũ Minh thi triển kì môn Dật Biến Điện. Tòng Lĩnh cùng với đoàn người khảo cổ, cũng là lần thứ hai nhìn thấy Vũ Minh thi triển môn kì biến này, nhưng mà lần này so với lần trước, Dật Biến Điện này hình như đã mạnh hơn không ít. Chính Vũ Minh hình như cũng nhận thấy môn kì biến của Phong Ngọc Kiếm Phái này đã mạnh lên không ít, qua lượng Chân nguyên dồi dào sung túc, mơ hồ hắn có thể chạm tới ngưỡng ngự kì môn Dật Biến Điện mạnh như lúc tu vi Thượng Đạo Học ở kiếp trước.
Lào xào!
Trong lúc ở nơi này náo động, cách đó không xa chừng vài trăm mét, rừng núi âm u rậm rạp cây cối phát ra tiếng động. Tòng Lĩnh đang quan sát Vũ Minh nghe thấy tiếng động kia liền cẩn trọng lên không ít, hắn dõi theo ánh mắt nhìn xa xăm về nơi bụi cây cách đó không xa.
Sùng Thiên Vân lúc này hình như cũng có cảm giác không ổn, đôi lông mày ông ta chau lại co dữ tợn, đôi tai nhạy bén liên tục giật giật nghe xem tiếng động kia phát ra từ đâu. Sùng Thiên Vân là trưởng môn của phái Trịnh Đô, tu vi cũng là Võ sư trung giai sơ kì. Đối với mấy loại âm thanh hỗn tạp, Sùng Thiên Vân vô cùng nhạy cảm.
Bỗng sắc mặt Sùng Thiên Vân vẻ kinh hãi, hô lớn:
- Không xong! Bà La Giáo truy đến rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT