- Cái này…

Lão Mãng mặt phệ nghe câu này của Vũ Minh giọng điệu hơi dừng lại một chút.

Vũ Minh thấy vậy liền cau mày:

- Chẳng lẽ không được?

Thanh niên mặc vét tông màu đen lúc này liền cười lớn nói:

- Anh Minh có lẽ không biết, quy định của quân nhân rất nghiêm khắc, mỗi người chỉ được phân phát duy nhất một khẩu súng. Mà khẩu súng này cũng cần bảo quản kĩ càng, nếu làm mất có thể bị kỉ luật rất nặng, thậm chí phải đối mặt với tòa án binh. Anh Minh làm như vậy e là làm khó lão ta!

Thấy Vũ Minh vẫn có vẻ tiếc rẻ khẩu súng trong tay, chần chừ không nỡ rời.

Thanh niên mặc vét tông màu đen lúc này lại tiếp tục lên tiếng:

- Nếu anh Minh có hứng thú với loại đồ chơi này, như vậy đi, tôi biếu anh khẩu Glock-17 này! Chứa được đến 17 viên đạn, so với khẩu Makarov của lão ta có thể bắn được nhiều hơn, hơn nữa lại nhẹ hơn nhiều.

- Glock-17, được!

Vũ Minh nghe thấy thanh niên mặc áo đen vừa nói muốn xuất cho mình một khẩu Glock-17 liền lập tức mừng rỡ, trực tiếp ném khẩu Makarov trong tay đi. Hắn cũng biết sơ qua về súng, hắn đủ biết uy lực của khẩu Makarov với khẩu Glock-17 này như thế nào, vụ làm ăn này thật may mắn, không tính là lỗ vốn.

Trực tiếp quay người lại nhìn thanh niên mặc vét tông màu đen kia đánh giá một chút, Vũ Minh điềm tĩnh nói:

- Chúng ta hiện tại có thể đi được rồi!

Thanh niên mặc vét tông màu đen gật đầu:

- Đây là súng của anh!

Cười nhạt một tiếng, rút từ bên hông anh ta một khẩu súng ngắn trực tiếp ném về phía Vũ Minh. Tiếp nhận khẩu súng trong tay, Vũ Minh liền lập tức hưng phấn, tuy nhiên không có biểu lộ ra ngoài.

- Anh Minh đi thong thả!

Chứng kiến Vũ Minh từ từ rời đi, lão Mãng mặt phệ lúc này cũng cố gượng gạo bồi thêm một tiếng. Sau đó khuôn mặt lạnh lẽo nhìn hai gã cảnh sát phía sau.

- Bọn vô dụng!

Hắng lớn một tiếng, lão Mãng lúc này mới vất vả đứng được dậy, thân hình béo tròn của lão nhìn ục ịch không chút linh hoạt một chút nào. Mặc dù nhìn như vậy, nhưng kì thực ra, trong cái đồn công an huyện này lão là người có thực lực nhất, nếu như không gặp phải người đến là Vũ Minh, trong tình huống vừa rồi lão còn có thể ra tay nhanh hơn hai gã cảnh sát kia gấp nhiều lần, chỉ trách đối thủ của lão không phải người bình thường mà lại là Vũ Minh. Chính vì vậy mới nói rằng, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Kì thực Vũ Minh cũng đã sớm nhận ra điểm này, vì vậy cho nên lúc chủ động ra tay công kích hắn đã lựa chọn đối thủ là lão Mãng mặt phệ này, thứ nhất vừa có thể khống chế lão, nếu đổi lại khống chế người khác, với tính cách tàn bạo của lão, chắc chắn lão sẽ không ngần ngại mà trực tiếp dùng súng bắn. Thứ hai chính là hắn nhận ra lão Mãng mặt phệ ở đây là có thực lực nhất, cho nên tấn công lão ta trước, khống chế được rồi thì hắn vẫn còn vừa kịp đủ thời gian để khống chế hai tên còn lại, như vậy nước cờ này của hắn đưa ra đã tận dụng được tối đa thực lực.

Lúc này Vũ Minh đang ngồi trên một chiếc Camry màu đen, rời khỏi đồn cảnh sát một lúc rồi, Vũ Minh hiện tại mới cởi bỏ bớt lo lắng tạm thời nhắm nghiền mắt lại điều tức. Bây giờ đã là mười một giờ trưa, hắn vẫn chưa ăn gì, cái bụng của hắn đã sôi lên ùng ục rồi. Lúc nãy cũng dùng không ít khí lực đánh đám người kia nữa, cộng thêm sáng nay hắn cũng chưa ăn gì làm cho bụng hắn reo lên so với hôm to hơn gấp bội. Hắn chỉ đành cười khổ, cũng là tự mình ra ngoài tìm lấy khổ cực, so với mọi hôm, có lẽ giờ này Miêu Yến đã ríu rít gọi hắn ăn cơm rồi ấy chứ.

Miệng nuốt nước bọt ừng ực, nhưng vẫn giương ánh mắt canh chừng thanh niên mặc vét tông màu đen kia sợ hắn nhìn thấy. Cầm trong tay khẩu Glock-17 ngắm nghía một hồi, cũng không ngờ lại may mắn như vậy. Trước đây hắn nhìn thấy loại súng này cũng chỉ là hình ảnh từ cuốn sách giới thiệu các loai súng thời kì chiến tranh lạnh mà Miêu Yến đem về cho hắn. Hiện tại đã được trực tiếp nắm một khẩu trong tay Vũ Minh vẫn là phấn khích đến không thể tin được đấy. Nhẹ nhàng tung lắc xoay súng kiểu cao bồi, đưa thước ngắm lên nhìn xung quanh một lát, rồi sau đó Vũ Minh cẩn thận cất khẩu súng đi cứ như nó là báu vật.

Thanh niên áo vét tông màu đen liếc thấy Vũ Minh nghịch súng như vậy thì vui vẻ nói:

- Anh Minh có vẻ thích súng nhỉ?

Vũ Minh cũng chỉ nhạt nhẽo trả lời một tiếng:

- Cũng không có gì, chỉ là, có chút hứng thú!

Trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ một số chuyện nên không muốn nói nhiều.

Mất khoảng năm phút sau, lúc này chiếc Camry mới chậm rãi dừng lại, Vũ Minh cũng không vội mở mắt. Chỉ nghe có tiếng cành cạch mở cửa xe, cũng không như hắn nghĩ, vốn Vũ Minh cứ tưởng thanh niên mặc vét tông màu đen kia sẽ lên tiếng gọi hắn để mời hắn xuống xe đi gặp nhân vật là anh Bái. Nhưng không ngờ lại là ngược lại, chiếc xe Camry chỉ dừng lại một chút, lát sau ngoài thanh niên mặc vét tông màu đen kia, Vũ Minh còn cảm nhận được thêm một người nữa cũng bước vào trong xe, người này có khả năng là anh Bái mà thanh niên kia đã nhắc tới. Lúc này Vũ Minh mới khẽ mở mắt ra, hít một hơi thật sâu cất giọng nói:

- Có việc gì trực tiếp nói nhanh đi!

Trong xe ngồi ở khoang sau cạnh Vũ Minh lúc này là một trung niên mũi ưng, da dẻ đen xạm, mặc một bộ vét tông màu bạc, ở ngực còn đính kèm một cái huy hiệu rất đẹp ‘Giám Đốc Chiến Lược MGB’ đang cười nhẹ nhìn hắn tỏ vẻ thích thú đánh giá. Lát sau mới dừng lại, hướng mắt nhìn thanh niên mặc vét tông màu đen cất giọng:

- Đến nhà hàng họ Nhàn đi!

- Dạ!

Vũ Minh thấy thái độ của trung niên tên Bái này như vậy thì muốn lên tiếng nhưng chợt nghĩ lại là mình hiện tại đang rất đói, mất đi cơ hội này thì cũng không biết kiếm chỗ nào mà ăn cơm nên đành lẳng lặng bấm bụng mà ngồi im, như vậy lại quá tốt, cơm dâng đến tận miệng, không ăn đúng là đại ngu dốt.

- Cậu có biết tại sao tôi bảo lãnh cho cậu hay không?

Trung niên tên Bái lúc này mới hướng Vũ Minh mà cất giọng, Vũ Minh cũng chỉ nhíu mày, đúng là hắn cũng đã suy nghĩ đến chuyện này. Lúc trước là do hắn đang mắc kẹt trong đồn công an nên mới tạm thời phải dựa theo tình thế, hắn cũng không muốn giết người để cả một quốc gia truy nã, mới chấp nhận để những người này giải cứu. Hơn nữa hắn cũng đã từng suy nghĩ, với thực lực của hắn hiện tại ở Địa Cầu, trừ Võ Sư cấp bậc ra thì hiếm có khả năng người nào đả bại được hắn mà khiến hắn bất lợi nên mới chấp thuận đi theo thanh niên tên Vĩ kia.

Hiện tại trung niên tên Bái này đã hỏi như vậy thì Vũ Minh cũng rất tò mò muốn biết nguyên nhân tại sao lại ông ta lại muốn bảo lãnh cho hắn, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, hắn cũng hiểu đạo lý này. Dương ánh mắt nhìn trung niên tên Bái với vẻ hiếu kì, tuy nhiên hắn vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ánh mắt chờ đợi. Như hiểu ý, trung niên tên Bái lúc này mới gật gật đầu:

- Người trẻ tuổi như vậy lại ít nói, rất tốt, rất phù hợp cho công việc! Ừm, hiện tại tôi cũng không tiện nói nhiều, chúng ta sẽ bàn việc này trên bàn ăn đi! Vĩ à, cậu nhanh lên một chút!

- Vâng! Cũng sắp tới rồi anh ạ!

Thanh niên mặc vét tông màu đen kia lễ phép trả lời, lát sau khung cảnh bên ngoài cũng dần thay đổi, chiếc xe Camry lúc này đã rời khỏi nội vi thị trấn An Dương, tiến tới một đại lộ hai bên là cánh đồng tốt tươi xanh mướt màu lúa non. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi vào khoang xe mùi thực vật khiến Vũ Minh cảm thấy khoan khoái tâm thần mà nhắm mắt lại. Mãi đến khi chiếc xe dừng hẳn lại Vũ Minh mới lười nhác mở mắt nhìn xung quanh, nếu không phải vì hiện tại hắn quá đói, có lẽ khi nãy lâm vào cảm giác đấy hắn đã trực tiếp ngủ lăn ra rồi.

Đồ ăn vừa mới dọn ra Vũ Minh đã trực tiếp ngấu nghiến nhai gắp, đến mức trung niên tên Bái kia phải trợn mắt há mồm, mấy lần gọi hắn bàn chuyện mà hắn cũng không để tâm. Cuối cùng nhã nhặn ba mươi phút sau hắn mới điềm đạm từ tốn lấy giấy ăn lau miệng xoa bụng, cầm chiếc tăm xỉa răng nhướng mày nói:

- Hiện tại có thể nói chuyện được rồi, cám ơn trước về bữa ăn!

- Cũng không cần dài dòng nữa, tôi nói thẳng luôn vào vấn đề. Hiện tại tập đoàn Mãnh gia chúng tôi đang khuyết thiếu nhân lực nòng cốt tinh anh của Bang hội, chắc anh Minh đây cũng biết rõ vấn đề tranh đấu bang hội ở Hải Phòng, mỗi thế lực muốn giữ tốt địa bàn của mình, không chỉ có tiền nhiều, mà còn phải có thực lực ngầm, tôi nói…

- Khoan!

Trung niên tên Bái đang bắt đầu cặn kẽ nói.

Vũ Minh lập tức lên tiếng ngắt lời:

- Ý ông muốn nói thực lực ngầm ở đây, có phải là muốn mướn tôi gia nhập thế lực để giết người, tranh dành địa bàn cho Mãnh Bang các ông hay không?

-Hà hà, không ngờ cậu lại trực tiếp như vậy! Đúng vậy, tôi cũng không giấu diếm, chính là ý này!

- Hải Phòng hiện giờ loạn thế sao?

Tuy Vũ Minh phần nào hiểu được ý trung niên tên Bái kia nói, nhưng hắn cũng không khỏi ngạc nhiên. Trước nay hắn vẫn chưa từng biết rằng Hải Phòng còn tồn tại cái sự việc Bang Hội xã hội đen nổi lên chém giết nhau như vậy, có lẽ hắn kí ức mà hắn biết được về Hải Phòng là từ lúc hắn còn quá nhỏ, vẫn còn được bao bọc bởi thế lực gia đình nên mới không hiểu sự đời.

Trung niên tên Bái thấy hắn cảm khái hỏi một câu như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ lâu rồi cậu chưa tới Hải Phòng?

Vũ Minh bần thần người một lát rồi mới lặng giọng nói:

- Cũng có thể coi như vậy đi!

Nhăn mày một chút, trung niên tên Bái tỏ vẻ khó hiểu hiếu kì hỏi:

- Không lẽ cậu rời Hải Phòng từ lâu để luyện thân thủ được đến như ngày hôm nay hay sao?

- Chuyện này hiện tại ông không cần biết, nhưng tôi cũng có thể đưa cho ông câu trả lời ngay lập tức. Việc muốn tôi ra nhập Bang hội dưới quyền điều động người khác là không thể nào. Nể tình ông đã ra tay giúp tôi ngày hôm nay, sau này nếu thực sự cần thì tôi sẽ trợ giúp ba việc, không hơn không kém. Ân oán giang hồ thì đừng có lôi tôi vào, mọi chuyện chỉ có thế. Nếu ông không chấp nhận, tôi cũng không ngại mà động thủ đâu!

Kịch!!

Lạnh lẽo nói một hồi Vũ Minh trực tiếp rút khẩu Glock-17 lên đạn đặt mạnh xuống bàn ăn khiến bát đũa kêu lẻng xẻng. Mắt chằm chằm quan sát động thái của trung niên tên Bái kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play