Mấy ngày trước Tiết Thanh vẫn không nói lời nào, chính là vì hắn cũng không

mấy chắc chắn trong chuyện đối phó với Minh gia, hơn nữa cũng e ngại với lời

đồn trong kinh đô. Bây giờ lại bị Phạm Nhàn ép buộc như vậy, trong lòng Tiết

Thanh dần tức giận, trầm giọng nói: “Nếu có sai lầm gì xảy ra, ai sẽ chịu trách

nhiệm?“

Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, rồi nói một cách nghiêm túc: “Chắc sẽ không có

chuyện lộn xộn gì đâu.“

Tiết Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Không phải bản quan ỷ thế lớn

tuổi, nhưng dù sao cũng coi là trưởng bối của ngươi... Chuyện này, ngươi làm

không đủ cẩn thận, Minh gia đã yếu thế gần nửa năm, chính là để chờ ngươi tới

ức hiếp bọn họ, bây giờ ngươi tới cửa ức hiếp rồi, làm sao bọn họ bỏ qua cơ hội

này được.“

Phạm Nhàn lắc đầu: “Đã vào Minh Viên, bọn họ còn làm gì được?“

Tiết Thanh hạ thấp tầm mắt, nói: “Minh gia nuôi một ngàn tư binh, tuy triều

đình vẫn biết, nhưng nể tình bọn họ đã từng lập công lớn cho triều đình nên

luôn nhắm một mắt mở một mắt.“

Đại tộc với mấy vạn người

Một đại tộc lên đến hàng vạn người dùng đủ loại danh nghĩa nuôi ra một ngàn

tư binh cũng không phải chuyện khó, nhưng Phạm Nhàn nghe câu này không

khỏi cười lạnh: "Rốt cuộc là lập công cho triều đình, hay lập công cho Quân

Sơn hội?"

Nghe đến ba chữ Quân Sơn hội, Tiết Thanh lại trầm mặc. Trong khu vực Giang

Nam mà hắn cai quản, lại xuất hiện một tổ chức bí ẩn có thực lực vô hạn như

vậy, rõ ràng là hắn đã thất trách. Trong mật thư mà Hoàng đế bệ hạ gửi tới đã

nghiêm khắc khiển trách hắn.

Tiết Thanh biết Phạm Nhàn đang dùng tội danh lớn Quân Sơn hội này để gây áp

lực lên mình, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Rốt cuộc kế

hoạch của ngươi là gì?"

Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi mới mở miệng nói: "Minh gia định giết Minh

lão tứ, đổ tội cho Giám Sát viện, chuyện này đã bị ta ngăn lại."

“Trong Tô Châu phủ?” Tiết Thanh kinh ngạc, giờ mới hiểu vì sao Phạm Nhàn

có vẻ như đã dự liệu trước.

"Một ngàn tư binh, nhưng chỉ cần Minh gia không dám nâng cờ tạo phản, ta chỉ

phái bốn mươi người vào thôi, bọn chúng cũng không dám độngđậy chút nào."

Phạm Nhàn tiếp tục mỉm cười nói: "Chẳng phải bọn chúng thích chơi trò lùi

một bước để tiến hai bước à? Ta muốn xem, cuối cùng chúng có thể lùi tới bước

nào."

Tiết Thanh khép hờ hai mắt nói: "Không dám động đậy? Ngươi có cầm thánh

chỉ đâu."

Phạm Nhàn phản bác thằng thừng: “Chưa cầm thánh chỉ, nhưng có minh kiếm

của thiên tử.“

Tiết Thanh lạnh nhạt nói: “Minh Viên chỉ cần liều mạng chết mất mấy người,

điều chỉnh tâm trạng một chút, có chôn sạch đám mật thám Giám Sát viện của

ngươi trong Minh Viên cũng không phải là không thể... Minh kiếm? Minh Viên

có thể tìm đủ thứ lý do, bào chữa rằng họ không hề biết điều này, chỉ cho rằng

Tiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện định giết người cướp của, họ bị ép, buộc

phải phản công... Đừng quên, trong mấy tháng gần đây, Minh gia đã gây dựng

cơ sở rất tốt, nếu chuyện này xảy ra, mọi người trong thiên hạ đều tin vào lời

của họ.“

Câu nói này đã chạm trúng tâm can của Phạm Nhàn, nếu thực sự đẩy Minh gia

vào bước đường cùng, bọn họ hoàn toàn có thể gây ra loại chuyện điên rồ như

vậy. Với căn cơ của Minh gia tại Giang Nam và lực lượng hỗ trợ trong kinh

thành, họ hoàn toàn lật mặt với Phạm Nhàn. Hơn nữa chuyện Giám Sát viện đi

vào Minh Viên đã xảy ra trước, nếu hai bên va chạm, dư luận sẽ đổ hẳn sang

phía Minh gia.

Nhưng ngược lại so với dự đoán của Tiết Thanh, dường như Phạm Nhàn hoàn

toàn không quan tâm tới điều này, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn tú của y không

có chút dao động cảm xúc nào.

Tiết Thanh không nhịn được cau mày.

Cuối cùng Phạm Nhàn cũng lên tiếng, khóe môi mang theo chút giễu cợt:

“Minh gia chờ ta ra tay, chẳng lẽ ta lại không chờ Minh gia ra tay, chỉ cần vạch

mặt... Nếu chúng thật sự dám động tới thuộc hạ của ta, cho dù thế nào đi nữa ta

cũng sẽ gán cho bọn chúng tội danh tạo loạn, bất luận người trong thiên hạ có

tin hay không, ta vẫn đặt cái mũ này lên đầu mụ già mà không chịu chết Minh

lão thái quân.“

Nói những điều trái pháp luật như vậy trước mặt một vị Tổng đốc, không thể

nói lá gan của Phạm Nhàn không lớn, nhưng câu tiếp theo lại khiến Tiết Thanh

cảm thấy ớn lạnh.

“Đương nhiên sẽ không có không ai tin là bọn chúng sẽ làm phản.” Phạm Nhàn

mỉm cười nói: “Nhưng một khi ra tay, Hắc Kỵ đang đóng tại Giang Bắc sẽ tới,

ta sẽ giết hết tất cả mọi người trong Minh Viên, chỉ cần tất cả mọi người trong

sáu chi đều chết sạch, có ai kêu oan cho chúng? Bách tính Giang Nam hay thân

sĩ Giang Nam?“

Y vẫn rất bình tĩnh nói: “Mà cho dù có kêu oan vang tới tận kinh đô thì cũng đã

sao? Có kiện đến trước mặt Hoàng thượng thì đã sao? Ta giết sạch người trong

sáu chi, chỉ còn lại một mình Hạ Tê Phi, cùng lắm tô điểm thêm Minh lão tứ;

triều đình vẫn đoạt được gia sản Minh gia... Chỉ cần đạt được mục đích, thủ

đoạn dơ bẩn một chút cũng không sao.“

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play