“Bất luận bây giờ ngươi đã chết rồi hay bị người của Minh gia cướp đi.” Phạm

Nhàn ngồi trong xe ngựa, mắt nhìn ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Nói chung trong

thời gian này, ngươi không thể xuất hiện trước mặt thế nhân, trong viện đã sắp

xếp xong xuôi, hãy cố gắng trốn một thời gian, đợi đến khi mọi chuyện yên ổn

hãng xuất hiện trở lại.“

Minh tứ gia uể oải đáp ứng.

Phạm Nhàn quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nhịn được lắc đầu: “Lúc trước

để ngươi gặp Minh thất, ngươi nên đáp ứng, sao phải trải qua một trận kinh hãi

như vậy.“

Minh tứ gia cắn răng rít lên nói: “Ai mà ngờ hai mẹ con đó lại độc ác như vậy.“

Phạm Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Một gia tộc lớn đến mức đó, nếu muốn tồn tại,

đương nhiên cần có rất nhiều hy sinh.“

Minh tứ gia trầm mặc trở lại, tay vuốt lên yết hầu đang lạnh lẽo đau đớn không

thôi, biết mình chỉ là một vật hy sinh mà thôi, làm gì có tư cách đòi hỏi cái gì.

Khi xe ngựa đi được nửa chặng đường đã định trước, một xe khác đến đón

Minh tứ gia khỏi xe ngựa của Phạm Nhàn. Trên xe ngựa chỉ còn lại Phạm Nhàn

và mấy người thuộc Khải Niên tiểu tổ, bảy Hổ Vệ theo sắp xếp của Cao Đạt, ẩn

nấp rải rác xung quanh xe ngựa.

“Đại nhân, tiếp theo đi đâu?” Một thuộc hạ nhỏ giọng hỏi.

Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi thêm nửa canh giờ, gửi thiệp đến

phủ Tổng đốc, ta muốn gặp lại Tiết Thanh.“ Ánh mắt của hắn dừng lại trên

khuôn mặt thuộc hạ này, hỏi: “Đã bố trí ổn thỏa trong phòng giam lúc trước

chưa?“

Người thuộc hạ đó nói chầm: “Thưa vâng, hơn nữa vẫn cho người theo dõi Tô

Châu phủ. Lần này Minh gia không thể thoát khỏi tội danh cướp ngục, chỉ có

điều...“

“Nói thẳng đi.” Phạm Nhàn nhíu mày nói.

“Thuộc hạ không hiểu, nếu như Minh gia muốn giết Minh lão tứ rồi đổ tội cho

viện, không cần phải hành động khoa trương như vậy.”

Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Thủ pháp không quan trọng, quan trọng là thời điểm.

Hôm nay Giám Sát viện vào Minh Viên khám xét, Minh lão tứ chết trong đại

lao. Bất luận hắn chết như thế nào, cũng bất luận tiếp theo Minh gia sắp xếp ra

sao... chỉ cần hắn chết, thi thể bị người khác phát hiện ra, tất cả thân sĩ bách tính

ở Giang Nam sẽ cho rằng là ta hạ sát.“

Hắn cười rồi nói tiếp: “Minh gia... vẫn luôn chờ ta mất kiên nhẫn tiến vào Minh

Viên rồi mới có thể quân tốt thí này. Chẳng qua bây giờ Minh lão tứ không chết,

ta cũng rất tò mò, không biết Minh gia còn chơi bài bi thương như thế nào

đây?“

Xe ngựa từ từ dừng lại, ánh mặt trời ấm áp của buổi sáng chiếu rọi trên con

đường dài của Tô Châu, soi vào trong lòng mọi người, rồi mới chiếu lên mái

chiếc xe ngựa màu đen này, như muốn xua tan cái lạnh sâu tận cõi lòng của

người ngồi trong xe.

Có lẽ bên phía Minh Viên đã bắt đầu hỗn loạn. Phạm Nhàn kéo rèm xuống xe

ngựa, các Hổ Vệ lại gần, cất bước đi về phía nha môn phủ Tổng Đốc rộng lớn

kia.

Đã có quan Giám Sát viện viện đưa lên danh thiếp từ trước, lính canh ngoài nha

môn nào dám ngăn cản, một vị sư gia vội vội vàng vàng đi ra, nghênh đón đoàn

người Phạm Nhàn vào trong.

Vẫn là trong thư phòng kia, vẫn chỉ có hai người Tổng đốc Tiết Thanh và Khâm

sai đại nhân Phạm Nhàn. Phạm Nhàn rất thẳng thắn biểu lộ mục đích của mình,

đồng thời thông báo cho đối phương, người của Giám Sát viện đã vào trong

Minh Viên.

Nghe được sự thật đã xảy ra này, người quyền lực nhất Giang Nam trên thực tế,

Tổng đốc Tiết Thanh nhíu mày một cách khó nhận thấy, sau đó thở dài chậm rãi

nói: “Có rất nhiều việc, muốn vội cũng không được.“

Việc đối phó với Minh gia ở Giang Nam là phương châm cố định của Hoàng đế

Khánh Quốc, Phạm Nhàn chỉ là người chấp hành mà thôi. Tiết Thanh là người

tâm phúc của Hoàng đế, đương nhiên cũng biết căn nguyên của việc này, chỉ có

điều về mặt phương pháp cụ thể lại có sự khác biệt rất lớn so với Phạm Nhàn.

Triều đình không đưa ra thời hạn trong việc gặt hái Minh gia, đối với Hoàng đế,

hắn tin rằng mình còn nhiều thời gian, có đủ kiên nhẫn để từ từ thôn tính các đại

gia tộc ở Giang Nam. Cho nên Tiết Thanh cũng theo đó, không muốn hạ thủ

quá hấp tấp, luôn chủ trương dụ dỗ, tránh náo động kẻo gây ra động tĩnh quá

lớn làm rối loạn Giang Nam, lung lay nền tảng thống trị của triều đình.

Cho nên hôm nay Phạm Nhàn hôm vào thẳng nha môn, công khai chuyện mình

đã cho người vào Minh Viên, đương nhiên tâm trạng Tiết Thanh của cũng chẳng

thể tốt nổi. Trước giờ hắn vẫn không hiểu, Phạm Nhàn vội vã làm gì? Rõ ràng là

một quyền thần trẻ trung tuổi chưa đến hai mươi, đợi thêm vài năm cũng có

sao?

Trong lòng hắn thàm tức giận, hành động của Phạm Nhàn rõ ràng là ép mình

cầm đao lên thuyền. Giám Sát viện đã vào trong Minh Viên, nếu hai bên xung

đột, mình thân là Tổng đốc khu vực Giang Nam, cho dù thế nào cũng phải bảo

vệ bình an cho một bên, cũng tức là đương nhiên phải bỏ công bỏ sức

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play