“Nếu ta là cô, làm sao ta lại khoan dung cho tên đầu trọc kia yên ổn bỏ đi? Chỉ

nói vài lời nhạt nhẽo không dầu không muối đã thuyết phục được cô bỏ qua

không quan tâm tới nữa, xem ra vị Nhị tế tự này đúng là có tài làm thuyết

khách.”

Lời này trông thì bình thường thật ra mang ý tru tâm. Trong lúc phẫn nộ, Phạm

Nhàn thẳng thắn cho thấy trong đoạn đối thoại giữa Nhị tế tự và Hải Đường có

một bộ phận Hải Đường không nói thẳng ra. Dù sao đây cũng là chuyện nội bộ

Khánh Quốc, Hải Đường thân là người Bắc Tề, ai mà biết liệu có có làm chuyện

gì vì lợi ích quốc gia mình không.

Hải Đường không hề tức giận, nhẹ nhàng giải thích: “Chắc chắn Quân Sơn hội

muốn bảo vệ Minh gia, còn vị lão thái quân kia cũng trúng kế khích tướng của

ngươi, mời người tới giết Hạ Tê Phi... Chẳng phải chuyện này đều trong dự liệu

của ngươi à? Sao lại tức giận như vậy?’

Phạm Nhàn ngớ người, không ngờ Hải Đường lại không chút lưu tình phơi bày

toàn bộ tâm tư âm hiểm của mình ra. Y nhíu mày nói: “Không sai, ta muốn ép

Minh gia ra tay, nhưng ta không ngờ Minh gia lại mời được cao thủ như vậy...

Xem ra ta vẫn xem thường cái gọi là Quân Sơn hội kia rồi.”

Tối nay trước cửa Giang Nam cư tử thương hết sức nặng nề. Các hảo hán Giang

Nam thủy trại được Hạ Tê Phi dẫn vào thành Tô Châu bị thanh đao hung tàn kia

giết chết tám chín phần mười; còn Giám Sát viện vì bảo vệ tính mạng Hạ Tê Phi

cũng trả giá cực đắt, bảy thích khách Lục Xử chết mất một người, còn bốn

người vẫn đang hôn mê, không biết có sống sót được không.

Từ khi Phạm Nhàn tiếp nhận Giám Sát viện đến nay, đây là lần hành động mà

Giám Sát viện tổn thất nghiêm trọng nhất, khiến y không khỏi tự trách và phẫn

nộ. Rõ ràng mọi việc đều nằm trong tính toán của y, đáng tiếc do đánh giá thấp

thực lực của đối phương mà dẫn tới cục diện như vậy.

Còn điều khiến Phạm Nhàn tức giận nhất là... trong kế hoạch, một khi khiến

Minh gia ra tay, mình có thể mượn cơ hội và đại thế để xuất kích. Nhưng tất cả

những điều này đều bị hủy trên đường dài, trong tiếng gọi của Hải Đường.

Nhị tế tự?

Nhị tế tự của Khánh miếu cùng lắm chỉ móc nối với hoàng thất, còn Phạm Nhàn

muốn mượn chuyện này để tra tới đầu Minh gia, vốn dĩ đã là không thể. Cho dù

dùng thủ đoạn sở trường u ám dơ bẩn nhất của Giám Sát viện cũng không thể

thuyết phục triều đình và các quan viên trong kinh đô.

Không ai lại tin một Minh gia giàu có ở Giang Nam lại có thể ép Nhị tế tự

Khánh miếu làm sát thủ.

Chuyện này khiến Phạm Nhàn sinh ra cảm giác thất bại đầy hoang đường.

Trong quá khứ, khi đối mặt với kẻ địch, cho dù không phải chuyện đối phương

làm, mình cũng có thể vu oan khiến đối phương thừa nhận. Hôm nay rõ ràng là

chuyện đối phương đã làm nhưng mình có quang minh chính đại điều tra thì

cũng không ai tin tưởng!

Y bất đắc dĩ lắc đầu, xua tay nói: “Đóa Đóa, cô cứ đi ngủ trước đi. Bây giờ tâm

trạng ta không được tốt, nói năng hơi quá đáng, cô đừng để ý.”

Hải Đường ngạc nhiên nhìn y, nhíu mày nói: “Tối hôm nay?”

Phạm Nhàn hít sâu một hơi, cố nén cảm giác nóng nảy trong lòng, gương mặt

lại nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Muộn lắm rồi, có chuyện gì thì mai

hẵng nói.”

Vì tối hôm nay Phạm Nhàn đã chuẩn bị rất lâu nhưng bây giờ lại đột ngột từ bỏ,

không ai biết trong lòng y đang nghĩ điều gì.

Hải Đường hơi lúng túng rời thư phòng.

Phạm Nhàn lẳng lặng ngồi một mình trước bàn đọc sách, suy nghĩ một chút rồi

bắt đầu nâng bút viếc lên giấy, y nhất định phải báo cáo lại chuyện đã xảy ra tối

hôm nay cho Hoàng đế bệ hạ ở kinh đô. Thật ra trong lòng y hoàn toàn không

cho rằng Nhị tế tự xuất hiện là chuyện ghê gớm tới mức nào, nhưng thân là thần

từ, cho dù là thần tử không mang ý tốt, tới lúc thích hợp cũng phải thể hiện lòng

quan tâm tới mức kinh hãi lo âu.

Viết xong mật thư, y không nhịn được cầm bức thư bên cạnh lên.

Chữ viết cực kỳ khó coi, vì đây là bức thư do lão nhân tên Trần Bình Bình tự

tay viết.

Trong thư Trần Bình Bình không dặn dò điều gì liên quan tới triều đình và quan

trường mà chỉ kể lại một câu chuyện, một câu chuyện con quạ uống nước nhắc

nhở Phạm Nhàn đang không ở bên cạnh mình là cho dù có là chuyện gì đi nữa,

lúc bắt tay vào làm cũng không được nôn nóng, càng nóng ruột đôi khi lại càng

không có nước uống.

Ném đá vào trong bình?

Đây là một trò chơi muốn đoạt về thì trước tiên phải cho đi.

Phạm Nhàn nhìn bức thư này, chân mày cau lại, hôm nay trong đại trạch viện

Nội Khố, Minh Thanh Đạt đã khiến y có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, bản lĩnh gặp

biến cố mà không loạn của vị Minh lão gia kia đúng là rất đáng học tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play