“Sao lúc trước ngài không ngăn cản ta vạch trần thân phận của ngài?” Hải

Đường trầm tĩnh nói: “Lần này giết người trên phố lớn, chẳng lẽ ngài không lo

đánh rắn động cỏ, bị Hoàng đế Khánh Quốc nhìn ra manh mối?”

Nhị tế tự Khánh miếu mặt không biểu cảm giơ ba ngón tay: “Sơn có tam thạch,

một tên minh, một tên chính, một tên khí.”

“Tam Thạch từ nhỏ đã khác thường, bị người trong thôn đuổi tới nơi hoang dã.

Nếu không có sư huynh chiếu cố, chắc đã chôn thây trong bụng chó hoang từ

lâu.” Nhị tế tự Khánh miếu giọng nói như chuông đồng, mặt mày quắc thước,

không giận mà uy: “Thế nhân đoạt mạng sư huynh ta, ta sẽ làm loạn cõi lòng

thế nhân. Dùng võ kỹ công khai người giết người, dùng lời nói chính diện lừa

gạt kẻ khác, dùng bản thân mình như quân cờ thí, giết một loạn quân mà giúp cả

vạn dân trong Thái hậu bình an.”

Hải Đường hiểu hai ý trước, không hiểu ý cuối cùng, có điều trong lòng cô vẫn

dâng lên vô số tâm trạng phức tạp. Tuy trong triều đình Khánh Quốc có dấu

hiệu phân liệt, nhưng cứ nhìn khả năng khống chế mạnh mẽ của Hoàng đế

Khánh Quốc đối với Tổng đốc bảy khu vực và quân đội là biết bản thân sự

thống trị của Khánh Quốc không có vấn đề gì về mặt gốc rễ.

Tối nay Tam Thạch đại sư giết người trên đường cũng tức là dùng võ kỹ công

khai và lời nói chính diện tuyên bố với thế nhân, tế tự của Khánh miếu đã không

phải người chung đường với triều đình... Tuy Nhị tế tự không đủ để đại biểu cho

Khánh miếu và tất cả tín đồ khổ tu sĩ trong thiên hạ, nhưng hắn thể hiện thái độ

như vậy vẫn có ý nghĩa tượng trưng rất lớn.

Còn chữ quân cờ thí cuối cùng, rốt cuộc Hải Đường cũng suy nghĩ cẩn thận,

trong lòng Tam Thạch đại sư cũng hiểu, kẻ đứng sau lưng Quân Sơn hội cũng

chẳng khá hơn Hoàng đế Khánh Quốc. Hành động ngày hôm nay, một phần là

mượn cớ giết Hạ Tê Phi, phá hoại đại sự cải chính của Hoàng đế bệ hạ ngoài ra

cũng là... quyết tâm từ bỏ chính mình.

Có lẽ bản thân vị Nhị tế tự này cũng không biết mình nên làm gì. Sau khi không

còn Đại tế tự giáo huấn và ước thúc, Tam Thạch đại sư lại không cách nào giết

chết Hoàng đế, hơn nữa... tế tự Khánh miếu hoàn toàn không muốn vì chuyện

báo thù mà khiến lê dân trong thiên hạ chịu khổ.

Đối với Tam Thạch đại sư mà nói, đám người Giang Nam thủy trại vốn là loại

du côn trên người đầy vết máu, giết thì giết, không có gì đáng thương tiếc.

Nhưng dục vọng báo thù mãnh liệt trong cõi lòng, phán đoán về thế cuộc cùng

với lo lắng cho lê dân thiên hạ, khiến cho vị Tam Thạch đại sư này rơi vào một

loại mâu thuẫn tinh thần. Thế nên hắn mới thuật lại chuyện này cho Hải Đường

nghe, đồng thời nói với cô... bản thân chẳng qua chỉ cam tâm tình nguyện làm

quân cờ thí.

“Ta về kinh đô giết người, chuyển cho Khổ Hà quốc sư những lời ta nói hôm

nay.”

Tam Thạch đại sư trầm mặc, mang vẻ ưu tư không hợp với thân hình to lớn,

xoay người rời khỏi khoảng sân đã thủng một lỗ lớn.

Hải Đường đứng yên tại chỗ không có động tác gì, trong lòng thầm nghĩ Nhị tế

tự của Khánh miếu dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, chắc chắn Quân Sơn hội

còn có hành động tiếp theo, nhưng không biết sẽ nhắm vào Phạm Nhàn ở Giang

Nam xa xôi hay trực tiếp nhắm vào Hoàng đế Khánh Quốc đang an tọa tại kinh

đô.

Xem ra trên đời này có rất nhiều người không muốn Hoàng đế Khánh Quốc

sinh sống thoải mái.

Dt* nên ứng đối ra sao?

“Tam Thạch? Quân cờ thí?” Phạm Nhàn nhìn Hải Đường, như cười như không,

ánh mắt lại toát lên ngọn lửa âm u: “Ta không hiểu mấy lời quái gở của cô với

hắn, ta chỉ biết là, nếu hắn thật sự muốn từ bỏ bản thân, bây giờ hắn nên trực

tiếp giết vào cửa chính hoàng thành, đánh giết một hồi với cấm quân mà Đại

điện hạ thống lĩnh và Hoàng công công trong cung, chứ không phải chạy tới

thành Tô Châu phá hỏng chuyện của ta! Giết người của ta!”

Hai câu cuối cùng âm điệu cao vút, giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.

“Còn cờ thí.” Hải Đường bình tĩnh nhìn y nói: “Chắc chắn Quân Sơn hội không

muốn Nhị tế tự bại lộ thân phận sớm như vậy, hôm nay nếu không phải ta có

mặt ở nơi đó, chắc cũng không ai có cơ hội nói ra bí mật này.”

Những lời này mang ý tứ rất rõ ràng, tích toán của phe địch có vấn đề, Nhị tế tự

không giết được người, cho nên dứt khoát đã thí rồi thì thí luôn, phơi bày tất cả

vấn đề ra trước mặt Hải Đường, để bản thân thu hút sự chú ý của Hoàng đế

Khánh Quốc, giấu đi sự tồn tại của những người khác trong Quân Sơn hội.

Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Vị Nhị tế tự này coi mình quá quan trọng rồi. Có lẽ

cái khác thì bệ hạ không có, nhưng lòng tự tin chẳng biết từ đâu tới lại mãnh liệt

hơn tất cả mọi người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play