“Đang uy hiếp bản quan ư?” Phạm Nhàn mỉm cười: “Trước đó khi trên đường

ta đã từng nói một câu... Trương đồ tể chết rồi, chẳng lẽ phải ăn lợn sống? Thiếu

mất mấy tên Ti khố các ngươi, chẳng lẽ bản quan không thể chăm lo cho Nội

Khố?’

Chủ quản Ất phường cười thảm thiết: “Thật không? Đúng là chúng ta đã coi

thường quyết tâm của Khâm sai đại nhân rồi, nhưng hình như ngài cũng coi

thường mấy công phường không hề bắt mắt này rồi!”

Câu cuối cùng của không khác nào gào rống lên, hiển nhiên đã tuyệt vọng,

nhưng có biến thành quỷ cũng muốn xem xem rốt cuộc Phạm Nhàn sẽ hủy hoại

Nội Khố như thế nào.

Suy nghĩ rất tàn nhẫn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn liếc mắt nhìn Tô Văn Mậu một cái, Tô Văn Mậu lấy từ trong áo

khoác ra một tờ văn kiện, gương mặt bình tĩnh bắt đầu dựa theo cái tên được

viết trên giấy, đọc từng người một ra.

“Trương Tam, Lý Tứ, Vương Bát, Long Cửu...”

Từng cái tên như diễn viên quần chúng được đọc lên, trong đám Ti khố có mười

mấy người sắc mặt lập tức trắng bệch, không biết có phải mình sắp đầu một nơi

thân một nẻo như Tiêu chủ quản của Giáp phường không! Có mấy người nhát

gan hai chân đã run rẩy, trên đũng quần xuất hiện một mảng ướt đẫm.

Tô Văn Mậu liếc mắt nhìn đám người này với vẻ chán ghét, không hiểu vì sao

Đề ti đại nhân lại làm như vậy, sau khi nuốt một ngụm nước miếng mới sạm

mặt nói: “Các ngươi có thể đi ra, Khâm sai đại nhân tha cho các ngươi vô tội,

ngày mai sẽ dâng thư lên triều đình, bảo đảm cho các ngươi.”

Vô tội? Còn được dâng thư lên triều đình? Đám Ti khố vừa được điểm danh lập

tức ngây ngốc, vốn tưởng là địa ngục, ai ngờ lại là thiên đường với nước suối

trong trẻo và bảy mươi hai xử nữ!

Giữa ánh mắt khó hiểu, nghi hoặc, ngờ vực, ganh tị của các Ti khố, mười mấy

Ti khố này ngây ngốc bước ra khỏi đám người, đi tới phía trước Phạm Nhàn,

xoạt một tiếng quỳ xuống cảm tạ Khâm sai đại nhân, nhưng không hiểu vì sao

lại như vậy.

Phạm Nhàn mặt cười ấm áp, hai tay đỡ hờ, nâng đám Ti khố này dậy, vừa ra vẻ

đạo mạo vừa ôn tồn nói: “Có thể nắm được tội trạng thật sự của ba vị chủ quản,

có thể biết được trong Ti khố có nhưng việc vi phạm quốc pháp nhu vậy, hoàn

toàn là nhờ chư vị đại nghĩa diệt thân, một lòng trung thành với triều đình. Nếu

không bản quan cũng thật sự không biết Nội Khố đã hỗn loạn tới mức độ này,

cũng không biết hôm nay lại có người dám to gan gây sự bãi công... Chư vị có

công với đất nước, đương nhiên bản quan sẽ không bạc đãi.”

Trong công phường lập tức xôn xao, hóa ra mười mấy Ti khố này chính là kẻ

phản bội! Ngay cả quan viên phía sau Phạm Nhàn cũng choáng váng, nghĩ thầm

Khâm sai đại nhân mới tới Nội Khố có ba ngày, sau lại phát triển nhiều do thám

như vậy? Cái danh mật thám của Giám Sát viện quả nhiên không phải là giả.

Còn đám Ti khố biết mười mấy đồng liêu được Phạm Nhàn mời ra ngoài lại là

kẻ âm thầm bán đứng chính mình, không khỏi giận tím mặt, tuy không dám đi

tới đánh đập nhưng cũng hung hăng chửi mắng, lời nói ô uế bắn đầy trời, chui

vào lỗ tai đám nội gián này.

Còn những Ti khố nội gián? Vốn đang yêu Tiểu Phạm đại nhân bằng chết, lúc

này lại hận Tiểu Phạm đại nhân bằng chết. Không sai, bọn họ cũng âm thầm trả

lại bạc về kho, cũng lén lút nói vài câu về chuyện mình nghe nói, nhưng... đâu

có nghiêm trọng như Tiểu Phạm đại nhân đã nói. Chuyện bãi công này mãi đêm

qua mình mới biết được, làm gì có thời gian tới báo cáo, còn Tiêu chủ quản và

hai vị chủ quản khác... Trời đất ơi, chúng ta chỉ muốn yên lành làm ngọn cỏ trên

tường, sao dám đắc tội với thủ lĩnh của các Ti khố!

Các Ti khố bị người người thóa mạ này đưa mắt nhìn nhau, khóc không ra nước

mắt. Cho dù Phạm Nhàn đã thả bọn họ, hôm nay ngay trước mặt mọi người lại

chỉ thẳng mặt vạch trần hành động phản bội vô sỉ của mình, tương lai mình làm

sao đối mặt với hơn hai trăm đồng liêu kia nữa? Mình làm sao làm người nữa?

Trương Tam nhìn Lý Tứ, Vương Bát nhìn Long Cửu, dùng ánh mắt bi ai hỏi

“Ngài cũng là nội gián à?”

“Đúng vậy, ta cũng là nội gián.”

Lời tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến toàn bộ công phường kinh ngạc.

“Ừm, mười ba vị Ti khố này dũng cảm tố cáo sai phạm, có công với đất nước.

Bản quan quyết định, từ nay trở đi bọn họ sẽ là phó chủ quản tam đại phường.”

Phạm Nhàn cười ấm áp, hỏi Phó sứ bên cạnh: “Mã đại nhân, ngươi thấy đề nghị

này ra sao?”

Phó sứ Mã Giai còn đang mải suy nghĩ rốt cuộc Nội Khố phải làm sao mới có

thể sản xuất bình thường, tâm trạng cực kỳ buồn bực; nhưng nghe câu này xong

cũng gật đầu xưng phải liên tục, sâu trong lòng càng lúc càng cảm thấy bái phục

Phạm Nhàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play