Đám người dần dần tản ra, tình thế hỗn loạn, nhưng bên ngoài có quân đội và

Giám Sát viện trông giữ chặt chẽ, lại ép đám người trở về.

Có hai Ti khố chen từ trong ra, không phải ai khác chính là hai trong ba người

cầm đầu của lần đình công này, chủ quản Ti khố hai phường Ất Bính.

Lúc trước hai Chủ quản này là hăng hái nhất trong công phường của mình,

miệng lưỡi lưu loát chỉ huy các Ti khố và công nhân đình công, ngôn từ dào dạt,

khí thế hùng hồn. Tuy các công nhân nhìn bọn họ với vẻ uể oải chán chường,

nhưng hơn trăm tên Ti khố đều được lời nói của bọn họ làm cho cực kỳ động

tâm, thầm nghĩ với trí tuệ trong đầu đám người bọn mình, có ra sao đi nữa thì

triều đình cũng không nỡ trừng phạt nghiêm khắc. Đương nhiên hai vị chủ quản

này cũng ra lệnh cho các vị Ti khố phải thật cung kính với Khâm sai đại nhân,

chúng ta chỉ muốn triều đình đừng chiếm bạc trong nhà chúng ta chứ không

phải muốn tạo phản.

Không ngờ mới đình công được một lúc thì bên ngoài công phường đã có vô số

binh sĩ và mật thám của Giám Sát viện ập vào. Đối mặt với binh khí, lời nói của

hai vị chủ quản cũng chẳng có sức lực gì, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bị áp

giải đến nơi này. Có điều dọc đường bọn họ vẫn rất tự tin, thầm nghĩ đám người

bọn mình làm việc có chừng mực, Khâm sai đại nhân nhà ngươi cũng không

tiện làm gì.

Nào ngờ Khâm sai đại nhân lai chẳng làm việc đúng mực, đứng trong đám

người được một lúc thì hai vị chủ quản mới biết, hóa ra vị Tiêu chủ quản cùng

mình âm mưu đình công... đã chết!

Hai vị chủ quản đứng bên ngoài đám người, nhìn quanh công phường một hồi,

cuối cùng phát hiện thi thể Tiêu Kính bên miệng lò. Vết máu và đầu lâu lập tức

khiến tâm thần bọn họ kinh hãi, hai người thương xót kêu khóc: “Tiêu đại

nhân... Tiêu đại nhân!’

Bên cạnh đều là đao thương nên không ai dám tới cạnh lò khóc tang, nhưng bọn

họ vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt cực kỳ oán hận, biết có lẽ

hôm nay mình không thoát được.

Phạm Nhàn không nhìn bọn họ, chỉ nghiêng đầu nghe Đan Đạt báo cáo, khi biết

trong Bính phường mọi chuyện như thường, các kỹ sư Tam Xử của Giám Sát

viện đã tiếp nhận toàn bộ, không ai nhân cơ hội này làm loạn, bấy giờ y mới yên

lòng. Ngay lúc này một Hổ Vệ lẽ ra phải ở trong phủ lại lẳng lặng đi qua các

quan lại, tới bên tai y nói: “Vị trong phủ... muốn ra ngoài đi dạo.”

Bính phường quan trọng như vậy là vì nơi này phụ trách sản xuất những thứ

quan trọng như thuyền bè quân đội, nếu địa điểm cơ mật như vậy bị tiết lộ, ngày

sau trên chiến trường sẽ có không biết bao nhiêu người trẻ tuổi Khánh Quốc

phải bỏ mạng. Phạm Nhàn cũng không dám gánh trách nhiệm này, vốn dĩ nghe

Đan Đạt báo cáo xong còn thấy an tâm một chút, nhưng giờ Hổ Vệ bẩm báo lại

khiến y nhíu mày.

Hải Đường hóa trang thành tỳ nữ đi theo mình, có thể giấu giếm được quan

viên, có thể giấu giếm được rất nhiều người, nhưng không thể lừa được cặp mắt

như chim ưng của Cao Đạt. Tuy Phạm Nhàn phát hiện mình phạm phải sai lầm

lớn nhưng đã không cách nào bù đắp, may là tổ đội của Khải Niên nấp trong

bóng tối quan sát, Hổ Vệ cũng không đưa tin gì ra ngoài, có vậy mới khiến y an

tâm hơn một chút, nhưng cũng làm y thấy nghi hoặc.

Có điều bây giờ không phải lúc xử lý chuyện này, vị mà Hổ Vệ ám chỉ đương

nhiên là Hải Đường, xem ra vị thôn nữ kia biết hôm nay xảy ra chuyện, chỉ e

định nhân cơ hội này chút chuyện gì đó.

Phạm Nhàn bình tĩnh nói: “Không cho phép ra ngoài, quan sát kỹ lưỡng, dùng

tất cả mọi cách, hôm nay phải giữ cô ấy ở trong phủ.”

Bảy tên Hổ Vệ đối phó Hải Đường, đây là bố trí tiêu chuẩn bên ngoài Thảo điện

năm ngoái, Phạm Nhàn cũng không lo lắng gì. Hơn nữa một khi bộc lộ vũ lực,

Hải Đường cũng biết quyết tâm của mình, sẽ tự yên tĩnh trở lại.

Xử lý xong chuyện của mình, Phạm Nhàn mới đưa mắt nhìn về chính giữa sảnh,

nói: “Trói hai tên tội nhân xúi giục gây chuyện, đối đầu với triều đình này lại.”

Đã có binh sĩ tiến tới trói hai chủ quản lại, tuy các Ti khố vẻ mặt sợ hãi và thù

hận nhưng không ai dám tới giúp đỡ. Một là lực lượng vũ lực đang ngay trước

mặt, hai là mấy năm nay đám Ti khố này ăn bạc đến phình cả bụng, không còn

dũng khí đứng lên đấu tranh nữa. Người có càng nhiều tiền thì lá gan càng nhỏ,

Phạm Nhàn cũng nhìn nhận chuyện này cực kỳ rõ ràng.

“Phạm đại nhân!”

Hai vị chủ quản không chống cự, có vẻ đờ đẫn để mặc cho quân sĩ trói hai tay

mình lại, nhưng chủ quản Ất phường vẫn âm u nhìn gương mặt Phạm Nhàn:

“Ngươi muốn giết thì cứ giết! Để xem ngày sau ngươi bàn giao với triều đình

như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play