Bên trong là hàng hà sa số châu báu bảo vật, đều là quà cáp mà quan viên ven

sông dâng tặng.

Trong lán đã có gió lạnh nên đốt cả chậu than. Phạm Nhàn cầm danh sách quà

biếu mà cấp dưới đưa lên, lật qua vài tờ, hàng mi nhíu lại cười nói: “Đúng là

không ít đồ.”

Các quan viên vừa xấu hổ vừa tức giận, thầm nghĩ Khâm sai đại nhân làm việc

thật thiếu tử tế, tạo dựng tội danh, đúng là kinh tởm. Chẳng lẽ ngươi còn định trị

tội quan lại ở đây? Trừ phi ngươi định tận diệt quan trường Giang Nam, tới lúc

đó Tổng đốc đại nhân làm sao mà ngồi xem trò hay được nữa! Ngươi phá hỏng

quy củ, đắc tội với quan viên Giang Nam, xem xem ngày sau ngươi làm sao xử

lý.

Ai ngờ hành động tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến con mắt của các quan viên

suýt nữa rớt xuống. Chỉ thấy y tiện tay ném tờ danh sách quà cáp dày cộp vào

trong chậu than!

Thế lửa dấy lên, danh sách quà cáp ghi lại chứng cứ đưa hối lộ của các quan

viên nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Phạm Nhàn đứng bên chậu than, im lặng một hồi rồi nói: “Đừng tưởng bản

quan chỉ dùng mánh khóe ngây thơ để mua chuộc lòng người, các ngươi không

ngốc như vậy, ta cũng không tự tác đa tình như thế... Lý do ta đốt chúng đi là

cho chư vị một lời nhắc nhở, một con đường thoát.”

Y chắp tay sau lưng, gương mặt thanh tú lộ vẻ kiên nghị: “Bản quan là Đề ti của

Giám Sát viện, không cần nể mặt các ngươi. Sự vụ mà ta cần làm trong Giang

Nam cũng không cần chư vị đại nhân phối hợp, cho nên mong chư vị tỉnh táo

một chút, nếu sau này chuyện tương tự lại diễn ra, đừng trách ta không lưu tình

bắt người!”

Giám Sát viện có thể tra xét tất cả quan viên từ tam phẩm trở xuống, y dám nói

câu này là cũng dám làm thật. Còn chuyện thể diện, thân phận của y quá đặc

biệt, đặc biệt hơn bất cứ vị quan lại nào trong triều đình, cho nên y không cần

phải nể mặt ai cả. Còn chuyện phối hợp làm việc sau này... quan viên khu vực

Giang Nam không còn thể diện, chẳng lẽ lại dám âm thầm đối chọi với Đề ti?

“Sau bữa tiệc tiếp đón này, chư vị đại nhân thu hồi đồ vật trong rương đi.”

Phạm Nhàn nhíu mày nói: “Cái gì nên rút thì cứ rút, còn dân phu nhận lệnh thì

tính ra tiền công, nếu trong lúc nhất thời mấy huyện nghèo không trả nổi thì đưa

tới chỗ ta, chút bạc đấy bản quan vẫn trả được.”

Các quan viên không thể làm gì khác, đành cúi đầu đáp ứng.

Lúc này cáp treo trên bến tàu Tô Châu đã được nối, cáp treo này là thứ đồ tân

tiến mới bắt đầu sử dụng từ hai mươi năm trước, tải trọng rất cao. Chỉ thấy cáp

treo rời khỏi chiếc thuyền, thong thả treo một cái rương lớn xuống, không biết

trong rương đặt cái gì mà nặng nề như vậy, khiến cáp treo rung lên nhè nhẹ.

Trước đó Phạm Nhàn đã tra số liệu, biết cảng Tô Châu là bến tàu lớn phụ trách

giao hàng Nội Khố, có bố trí cáp treo, thế nên y cũng không lo. Còn các quan

viên vừa bị y dọa dẫm lại giật bắn mình.

Cái rương lớn được treo trên bờ, lại phải điều động mười mấy người, khó nhọc

lắm mới đẩy tới bên sườn dốc, đưa thẳng vào trong lán trúc. Một vị quan viên

Giám Sát viện cung kính xin chỉ thị: “Đề ti đại nhân, cái rương đã tới.”

Phạm Nhàn ừ một tiếng, đi tới bên cạnh rương, cái rương bên ngoài bọc bằng

gỗ liễu, nhưng dường như bên trong làm bằng sắt.

Các quan viên trong lòng buồn bực, thầm nghĩ vị đại nhân này lại chơi trò gì

vậy? Lúc này ngay cả Tổng đốc Tiết Thanh và Tuần Phủ Đới Tư Thành cũng

nổi hứng thú, đều đi tới xem xem rốt cuộc trong cái rương này có bảo bối gì.

Phạm Nhàn lấy từ chìa khóa từ trong lòng ra, mở nắp rương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hệt như lúc Tô Vũ Mị lần đầu thấy thứ bên trong rương, trong lán lấp lánh ánh

bạc, tất quả các quan viên ánh mắt trợn tròn... Bạc! Bên trong là bạc rực rỡ lóa

mắt! Không biết có bao nhiêu thỏi bạc xếp chỉnh tề trong rương!

Thật ra mấy rương quà cáp lúc trước chưa chắc đã ít quý giá hơn so với rương

bạc lớn này, chỉ có điều xưa nay mọi người quen dùng bạc, giờ lại có nhiều thỏi

bạc xuất hiện trước mắt mọi người như vậy, cảm giác kích thích thị giác đó thật

quá chấn động!

Một lúc lâu sau, mọi người mới lưu luyến thu hồi ánh mắt khỏi cái rương, đều

nhìn sang Phạm Nhàn, chuẩn bị xem xem tiếp theo y sẽ trình diễn ra sao.

“Cái rương bạc này theo ta từ kinh đô tới Giang Nam, ngày sau bất luận ta tới

đâu làm quan cũng mang theo cái rương bạc này.” Phạm Nhàn hắng giọng nói:

“Vì sao? Là để nói cho quan viên các nơi, bản thân ta... có bạc. Không sợ chư vị

chê cười, Phạm An Chi ta sinh ra đã ngậm vàng rồi, bất cứ ai muốn dùng tiền

bạc làm lợi thế mua chuộc ta, thế thì khẩn trương dập tắt ý nghĩ đó đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play