๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đó là nỗi mỏi mệt tuổi già. Có vẻ những tổn thương liên tiếp từ nhi tử và

thần tử đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần Hoàng đế mạnh mẽ rơi vào giai đoạn

dưới đáy của cuộc đời.

Nhưng tại sao Hoàng đế bệ hạ lại chọn lúc này phát động bắc phạt? Phải

chăng vì cảm thấy thời gian còn lại không nhiều nên vội vàng hành động?

Để hạ bệ Hoàng đế, Phạm Nhàn không tiếc dùng đao kiếm hay lòng người,

sử dụng mọi thủ đoạn tàn nhẫn của hai kiếp sống, dọa dẫm thiên hạ, cưỡng ép

vạn dân, cuối cùng mới tạo nên tình thế như hiện tại. Hoàng đế bệ hạ già nua, có

tình cảm nên cũng suy yếu. Đây vốn là tình huống Phạm Nhàn mong chờ nhất.

Nhưng sao bây giờ trong lòng y không hề vui mừng?

Không những không vui, Phạm Nhàn còn cảm thấy bất an. Y ngồi trên ghế

đối diện Diệp Linh Nhi, hai chân gác lên ghế, hai tay ôm đầu gối, mặt úp vào

đùi, im lặng suy nghĩ, trông vô cùng mệt mỏi.

Nhìn thấy y như vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi sáng lên rồi nhanh chóng

chuyển thành nỗi buồn sâu thẳm, bởi cô nhớ đến một người nào đó. Có lẽ vì thế

mà cô không hỏi Phạm Nhàn người kia đang ở đâu.

o O o

Mặt trời dần nghiêng về phía tây, hoàng hôn chiếu rọi vào Diệp phủ, Diệp

Hoàn nhíu mày bước vào hậu viện. Không biết vì tình hình chiến sự phương bắc

căng thẳng hay vì cả kinh đô đều đề phòng người ấy quay lại, trong cung không

ra nghiêm lệnh bắt hắn ra trận mà Hoàng đế bệ hạ còn để lại lời dặn hắn ở lại

giúp việc triều đình.

Phụ thân hắn Diệp Trọng chắc vẫn còn ở Khu Mật viện phân tích tình hình

quân sự, lập kế hoạch chiến lược, có lẽ sẽ thức suốt đêm nay. Diệp Hoàn không

hề ao ước hay bất mãn, bởi giờ đây hắn hiểu rõ hơn ai hết, công cuộc bắc phạt

này tuy đã bùng nổ nhưng không thể kết thúc nhanh chóng, vì nó còn một mục

đích vô cùng quan trọng chưa hoàn thành.

Cũng vì Diệp Trọng không có ở phủ nên bước chân Diệp Hoàn nhẹ nhàng

hơn. Từ trước đến nay mối quan hệ của hắn với phụ thân rất tệ, nếu không hắn

đã không ở lại Nam Chiếu nhiều năm như vậy, ngay cả người kinh đô cũng suýt

quên mất sự tồn tại của hắn.

Có điều, Diệp Hoàn lại có quan hệ rất tốt với Diệp Linh Nhi. Có lẽ do nhiều

năm không gặp nên hai huynh muội lại càng thêm thân thiết.

Diệp Hoàn định tới hậu viện thăm muội muội nên không mang theo hộ vệ.

Nhưng vừa bước vào, người đầu tiên hắn thấy không phải Diệp Linh Nhi mà là

một gã sai vặt mặc áo xanh.

Gã sai vặt cúi mình thi lễ rồi chuẩn bị bước đi.

Nhưng mắt Diệp Hoàn đã nheo lại, bởi ngay khi bước vào, hắn đã chú ý đến

điểm bất thường ở đôi chân của gã.

Đó là chi tiết rất nhỏ nhặt, hai chân gã sai vặt có vẻ rất tự nhiên nhưng Diệp

Hoàn biết rõ, chỉ cần nhấc chân là người này có thể nhảy lên ngay. Đương nhiên

đây cũng là bản lĩnh chỉ có ở các cao thủ.

Mình quá cảnh giác sao? Trong mắt Diệp Hoàn ánh lên vẻ lạnh lùng, hắn

nhìn theo bóng lưng gã sai vặt khi bước qua rồi đột ngột hỏi: "Tại sao ngươi lại

quay trở lại?"

Bóng dáng gã sai vặt hơi khựng lại rồi chậm rãi dừng bước, bình tĩnh quay

người nhìn thiếu chủ nhân của Diệp phủ, rất hứng thú hỏi lại: "Diệp Hoàn? Đã

như vậy rồi mà cũng bị ngươi nhận ra, tuy do ta chủ quan, nhưng quả thật...

không tồi."

o O o

Khi bất ngờ Phạm Nhàn gặp Diệp Hoàn ở Diệp phủ, Ngũ Trúc cũng đang

đội chiếc mũ rộng vành, dạo bước quanh trong kinh đô. Đối với Ngũ Trúc hiện

tại, Phạm Nhàn đã không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả cảm giác thất bại của

mình. Chàng thiếu niên vĩnh viễn mười lăm tuổi mặt bị che bởi khăn đen này

không chỉ mất ký ức mà thậm chí còn quên cả nhiều kiến thức sống trên đời.

Phạm Nhàn đã ở kinh đô bao nhiêu ngày thì Ngũ Trúc cũng đứng bên cửa sổ

khách sạn bấy nhiêu ngày, mặc dù mắt bị khăn đen che phủ nhưng Phạm Nhàn

vẫn cảm thấy như đang chứng kiến ánh mắt khao khát và tò mò của hắn.

Ngũ Trúc vẫn im lặng, vẫn trầm mặc như một cỗ máy trắng xám, chỉ vô

thức bước theo Phạm Nhàn. May là cả đời Phạm Nhàn rành nhất việc ứng xử

với trẻ con ngu ngốc, Đại Bảo được y dỗ dành rất tốt, Ngũ Trúc cũng không

ngoại lệ, dọc đường đi không có vấn đề gì lớn.

Có điều cái vỏ bọc không hồn ấy luôn khiến Phạm Nhàn đau lòng, nên sau

đó y không cản Ngũ Trúc ra ngoài khách sạn nữa. Thật ra y cũng không thể

ngăn cản, chỉ cần Ngũ Trúc nhớ đường quay lại khách sạn là được. Phạm Nhàn

cũng chẳng lo lắng cho an toàn của Ngũ Trúc, vì theo y, thiên hạ này hiện tại

không ai có thể làm hại được hắn.

Nhưng có vẻ Phạm Nhàn quên mất rằng, Ngũ Trúc giờ chỉ như đứa trẻ vô tri

vô giác, và tệ hơn là trong đầu Ngũ Trúc hoàn toàn không có ý định gây hại cho

con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play