๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi từ thảo nguyên vất vả quay về, được biết kinh đô hỗn loạn rồi lại êm

ả như thế, Diệp Hoàn cũng cảm thấy bàng hoàng khó hiểu.

Lý do như vậy là bởi vì tất cả trọng thần đều không biết rằng, một đêm tuyết

ấy, bệ hạ và Phạm Nhàn đã bàn bạc cả đêm trong hoàng cung. Không phải

Hoàng đế bệ hạkhông muốn trừ khử Phạm đảng, nhưng trong lòng có điều lay

động, không đành lòng vi phạm lời hứa hẹn giữa hai người. Nếu triều đình thật

sự tiến hành thanh trừng Phạm đảng, Khánh Quốc sắp phải đối mặt với làn sóng

náo động lớn nhất kể từ khi lập quốc.

Không thể không nói, trong việc xử lý sự việc này, Hoàng đế bệ hạ đã thiếu

đi một tia dũng khí xông pha như xưa, nhưng lại mang thêm vài phần u uất lo

lắng. Cũng không thể phủ nhận, chỉ có Phạm Nhàn mới có thể thấu hiểu tâm ý

thiên thu của Hoàng đế bệ hạ, và nắm chặt mạch máu của Khánh Quốc, buộc

Hoàng đế phải có thái độ như vậy.

Trên thế gian này, chỉ có Phạm Nhàn là người có thể buộc Khánh Đế phải

buông đao trong tay.

o O o

"Phạm Nhàn không chết, trẫm không an tâm." Đầu ngón tay vuốt ve bộ lông

mèo trắng của Hoàng đế bệ hạ bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt chậm rãi nhắm lại,

nói với Diệp Hoàn bên cạnh.

Diệp Hoàn trong lạnh giá, cúi đầu im lặng.

"Lưu Vân tán thủ của ngươi luyện đến đâu rồi?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi.

Trong lòng Diệp Hoàn khẽ động, không hiểu sao bệ hạ đột ngột chuyển đề tài,

bắt đầu kiểm tra võ công của mình. Sau một thoáng suy nghĩ, Hắn đáp đều đều:

"Mới bước qua cửa ải sơ kỳ."

"Hai mươi năm trước phụ thân ngươi đã luyện Đại Phách Quan đến cảnh

giới tận cùng, nhưng vẫn không thể tiến thêm một bước. Cho Phạm Nhàn khổ

luyện vượt xa người thường, nhưng sau khi học Đại Phách Quan từ muội muội

ngươi, rõ ràng cũng không thể có tiến triển thêm. Lưu Vân thế thúc thân mang

tuyệt nghệ, không thể để thất truyền như vậy được. Ngươi đã bước qua cửa ải,

trẫm rất an tâm."

Hoàng đế bệ hạ vẫn nhắm mắt, nói: "Chỉ có điều như thế, ngươi vẫn không

phải đối thủ của Phạm Nhàn. Sau này nếu gặp hắn, trước tiên lui ba bước."

Trong lòng Diệp Hoàn chấn động, dù không cam tâm bị bệ hạ đánh giá thấp

hơn, nhưng từ câu nói "Phạm Nhàn không chết, thánh tâm bất an" vừa rồi, hắn

đã đoán ra nhiều điều. Nhân vật có thể khiến bệ hạ hùng mạnh như thần nhân

không tiếc hy sinh quốc sự để diệt trừ, có lẽ mình thật sự kém hơn.

Nhưng tiếp theo đó là một cảm xúc hung ác ngoan cố hết sức tự nhiên sinh

ra trong lòng Diệp Hoàn, vị tướng quân trẻ tuổi rực rỡ chói lọi nhất thế hệ

Khánh quân này giữ nguyên sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng lại thoáng

chút khát khao được đối đầu chính diện với Phạm Nhàn trong tương lai.

Bóng tối dần xâm chiếm hoàng hôn, bao quanh hoàng cung tầng tầng lớp

lớp, nuốt chửng hai người quân thần trước Thái Cực điện. Hoàng đế bệ hạ từ từ

mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt tựa hồ muốn soi tỏ cung điện trong khoảnh

khắc này.

Lúc này, Diêu thái giám đã đến bên cạnh long sàng của bệ hạ, tay cầm khay

gỗ, trong đó lót vải gấm vàng, bên trên đặt hai phong thư bình thường.

Diệp Hoàn hơi kinh ngạc, không rõ ý nghĩa thế nào, vô thức liếc nhìn bệ hạ.

“Một bức chứa tinh nghĩa công pháp tu luyện của trẫm, một bức là mật chỉ

trẫm để lại cho ngươi.” Hoàng đế bệ hạ mắt hướng thẳng phía trước, tùy ý nói:

“Trong vòng một năm nữa nếu trẫm băng hà, có thể mở mật chỉ, nếu trẫm còn

sống, đốt ngay mật chỉ đi. Còn về tinh nghĩa công pháp, nếu ngươi có tiến bộ,

coi như là trẫm đền bù chút ít cho họ Lão Diệp gia các ngươi.”

Diệp Hoàn không hiểu đền bù là ý gì, nhưng nghe rõ bốn chữ tinh nghĩa

công pháp. Dù là tướng quân đầy kinh nghiệm, sát phạt tàn nhẫn trên thảo

nguyên, lúc này cũng không nhịn được xúc động, run rẩy, không hề do dự quỳ

xuống trước mặt bệ hạ, khấu đầu sát đất.

Diệp Hoàn không từ chối giả tạo, vì biết tinh nghĩa công pháp bệ hạ đã ghi

trong thư chắc chắn là bảo vật vô giá với mình. Hành động này của bệ hạ, hiển

nhiên muốn Lão Diệp gia dưới tay mình vẫn trung thành tuyệt đối với hoàng

tộc. Loại tín nhiệm này khiến toàn thân Diệp Hoàn run rẩy.

“Mấy ngày trước Trẫm vừa phong ngươi làm Thái phó võ đạo cho Thừa

Bình, vậy ngươi nên lui tới Sấu Phương cung thường xuyên hơn.” Dường như

Hoàng đế bệ hạ chẳng đoái hoài, khi trước đã rất tùy tiện trao tinh nghĩa công

pháp cho một thần tử, tựa hồ cũng chẳng lo ngại về lòng trung thành của Diệp

Hoàn đối với hoàng thất.

Ngày hôm nay, Diệp Hoàn chịu quá nhiều sốc tinh thần, sắc mặt hơi tái

nhợt, nhưng không ảnh hưởng tới suy nghĩ. Từ những gì bệ hạ đã nói, hắn lập

tức hiểu rõ ý nghĩa. Hiện giờ huyết mạch hoàng tộc điêu tàn, Đại hoàng tử chưa

phản nhưng thực tế như phản, một mình ở Đông Di thành đối địch triều đình,

Nhị hoàng tử và Thái tử chết thảm đã lâu. Phạm Nhàn mưu phản, bặt vô âm tín,

sinh tử chưa rõ. Mặc dù Mai Phi trong cung dường như sắp sinh nở, nhưng thần

tử triều đình lại loáng thoáng coi Tam hoàng tử Lý Thừa Bình là người kế vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play