๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Về mặt hiểu biết đối với thế giới này, các ngươi không bằng ta, nên cứ

nghe theo ta là được rồi." Phạm Nhàn rất bình tĩnh nói, trong giọng đầy sự tự tin

không thể nghi ngờ. Đúng vậy, từ khi cùng Đại Bảo quan sát thiên văn, y đã xác

nhận đây là trái đất, nếu là trái đất thì tất nhiên ở bắc cực có hiện tượng ngày dài

đêm dài.

Phương bắc thế giới này quá lạnh giá, ít người có thể tới sâu trong cánh

đồng tuyết, càng ít người sống sót trở về, nên trong truyền thuyết, Thần Miếu

luôn mang bầu không khí huyền diệu, đầy bí ẩn. Nhưng với Phạm Nhàn, thứ

huyền bí ấy hoàn toàn vô dụng.

Phạm Nhàn lấy từ trong cái bọc bên cạnh ra ba thứ rất kỳ lạ, đưa hai bộ cho

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rồi nói: "Từ bây giờ, trong mắt chúng ta

chỉ còn tuyết trắng, màu sắc quá đơn điệu sẽ gây hại cho mắt. Dù có quen hay

không các ngươi cũng phải đeo thứ này."

Nói xong, Phạm Nhàn liền đeo món đồ lên sống mũi, hóa ra là một cặp kính

làm bằng thủy tinh, chỉ là phần tròng được sơn màu đen nhám, vẫn có thể nhìn

xuyên qua được ánh sáng.

Hải Đường híp mắt nhìn Phạm Nhàn một hồi lâu mà không nói gì, càng cảm

thấy khó mà thấu hiểu ý đồ của y, cũng không rõ vật này có tác dụng gì. Có tốt

cho mắt không? Cô không hỏi nhiều, chỉ bắt chước Phạm Nhàn đeo cặp kính

đen đầu tiên xuất hiện trên thế giới này lên sống mũi thẳng tắp của mình.

Họ từng thấy kính pha lê, nhưng chưa bao giờ thấy loại màu đen như thế

này. Vương Thập Tam Lang liếc nhìn Hải Đường, có phần do dự rồi cũng đeo

lên mắt, ba người chợt biến thành ba thầy bói trẻ tuổi, trông có vẻ hơi buồn

cười. Ba người nhìn mặt nhau một lúc, không nhịn được bật cười.

"Đi thôi, một canh giờ nữa sẽ dựng trại." Phạm Nhàn lấy từ trong ngực ra

cái đồng hồ đã được bảo vệ cẩn thận rồi híp mắt nhìn bầu trời giữa gió tuyết,

nói: "Tiếp tục đi về hướng Bắc, nếu cứ dựa vào thời tiết để đoán giờ chắc không

chuẩn, ta cũng không biết cái đồng hồ này có thể chịu đựng được bao lâu dưới

cái lạnh khắc nghiệt."

Một tiếng ô ô vang lên, hơn sáu mươi con chó kéo xe nghỉ ngơi một lúc

được tiếp thêm sinh lực, sủa vang lên, hớn hở chạy vào sâu trong cánh đồng

tuyết. Toàn thân chúng phủ đầy lông trắng bạc, toát lên vẻ đẹp sống động.

o O o

Phạm Nhàn nửa nằm trên thùng da của xe kéo, híp mắt cảm nhận hạt tuyết

trên mi mắt lạnh buốt da thịt mỏng manh, không khỏi nhếch mũi, kéo chặt dây

buộc ở cổ áo và tay áo, không muốn để bất kỳ hạt tuyết nào lọt vào người.

Từ Khánh Lịch năm thứ năm, biết được vị trí và lộ trình đến Thần Miếu,

Phạm Nhàn giữ bí mật này trong lòng đã hơn sáu năm, biết rõ rồi mình sẽ đến

Thần Miếu, chỉ không ngờ cuối cùng lại vì tìm Ngũ Trúc thúc, vì mâu thuẫn với

Hoàng đế.

Một chuyến thám hiểm đã có mục đích rõ ràng, dường như đánh mất nhiều

cảm xúc tốt đẹp. Trên tuyết đồng bằng phẳng, xe trượt lao nhanh, bốn phía vang

lên tiếng thở dồn dập của chó cùng tiếng gió tuyết, Phạm Nhàn như sắp ngủ gật.

Nhưng y không ngủ mà lắng nghe nhịp thở của chó để đoán mức độ mệt

mỏi. Sáu năm qua, đệ đệ Phạm Tư Triệt tuân theo hướng dẫn của y, chuẩn bị

đầy đủ những thứ cần thiết để chiến thắng cái lạnh khắc nghiệt, kể cả lương

thực trên xe kéo và lều trại đặc chế, nhưng những con chó kéo xe được thuần

hóa ba năm ở Bắc Môn Thiên Quan mới là chỗ dựa lớn nhất của Phạm Nhàn

trong chuyến đi này.

Từ những khía cạnh này có thể thấy, Phạm Nhàn là một người vô cùng tỉ mỉ,

y không bao giờ đánh trận nào mà chưa chuẩn bị. Trong mắt người đời, việc đi

lên Thần Miếu giống như lên trời vậy, nhưng với Phạm Nhàn, chỉ cần chuẩn bị

đầy đủ thì Thần Miếu cũng chỉ là một điểm du lịch xa xôi mà thôi.

Điều duy nhất khiến y cảnh giác chính là cái lạnh, cái lạnh ngày nay còn

hơn thời Khổ Hà năm xưa. Năm đó triều Ngụy huy động cả đội thám hiểm hàng

trăm người, cuối cùng chỉ còn hai người Khổ Hà và Tiếu Ân, còn phải ăn thịt

người mới có thể sống sót đến Thần Miếu. Hôm nay đội ngũ chỉ có ba người,

liệu có thể chống đỡ nổi đến nơi ấy không?

Phạm Nhàn nhắm mắt lại, nhưng không lo sợ bị đông cứng. Đúng là kinh

mạch trong cơ thể đã bị phá hủy gần hết, không thể điều động chân khí giữ ấm,

nhưng rất kỳ lạ là, vừa bước vào vùng đất tuyết hoang vắng và lạnh giá này, y

nhạy cảm nhận thấy được thiên địa nguyên khí ở đây dường như nồng đậm hơn

bất kỳ nơi nào ở phương nam.

Loại nhạy cảm này là nhờ quyển sách nhỏ Khổ Hà đại sư tặng trước lúc lâm

chung, nếu không có quyển sách ấy, chắc Phạm Nhàn hoàn toàn không cảm

nhận được bất kỳ thay đổi nào trong trời đất. Không biết tại sao càng đi về

phương bắc thì nguyên khí càng nồng đậm, đây là điều khiến Phạm Nhàn băn

khoăn không lý giải được. Nhưng dù sao đây cũng là điều tốt, y nửa nằm trên xe

kéo, chậm rãi hấp thu thiên địa nguyên khí. Nếu nguyên khí phương bắc càng

đậm đặc, có lẽ chỉ cần hai ba năm, kinh mạch trong cơ thể y sẽ được phục hồi

như cũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play