๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Y đưa ngón tay lên miệng huýt một tiếng, hơn sáu mươi con chó kéo xe

nghe tiếng động dựng đứng đôi tai, tinh thần hăng hái lắc đầu làm rơi tuyết bám

trên người, bốn chân đứng thẳng trên tuyết lạnh giá, dường như hoàn toàn

không sợ lạnh, thè lưỡi dài đỏ hồng ra, chờ đợi chủ nhân ra lệnh tiếp theo.

Lúc này gió tuyết có vẻ nhỏ đi chút, hai người từ hai chiếc xe đẩy phía sau

bước ra. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng được bọc kín như chiếc

bánh chưng, vẻ mặt nghi hoặc đi tới đứng bên cạnh Phạm Nhàn.

"Nhân lúc tuyết nhỏ, chúng ta phải tranh thủ đi mau."

Giọng Vương Thập Tam Lang vang lên phía sau lớp lông thú, nghe hơi ồm

ồm. Phạm Nhàn thở hổn hển hai tiếng nặng nhọc, vừa ho vừa đáp: "Những

người phía sau có còn bám theo nữa không?"

Hải Đường gỡ che tai bên mũ xuống, để lộ đôi tai nhỏ xinh xắn. Sau khi

lẳng lặng lắng nghe giữa gió tuyết một lúc, cô lắc đầu nói: "Có vẻ như đã mất

dấu rồi."

Dù gió tuyết đã nhỏ hơn, ba người nói chuyện vẫn rất khó nghe rõ. Phạm

Nhàn nhếch môi mỉm cười: "Mất dấu là tốt rồi, ta không muốn người mà Tiểu

Hoàng đế nhà cô phái theo bị chết cóng trên cánh đồng tuyết này."

Hải Đường không nói gì, híp mắt nhìn về cánh đồng tuyết phương bắc. Chỉ

thấy bên kia cũng trắng xóa một màu tuyết phủ, trừ tuyết ra thì trời đất dường

như chẳng có gì. Hành trình buồn tẻ vô vị này lại vô cùng nguy hiểm vì khí

lạnh. Trong mắt cô hiện lên vẻ phức tạp. Đã ra khỏi Thiên Quan bảy tám ngày

rồi, Phạm Nhàn hoàn toàn không cần dò đường, mà trực tiếp ra lệnh, men theo

núi tuyết băng động, lẳng lặng tiến lên, có vẻ như rất rõ đường đến Thần Miếu.

Vết thương trên người Phạm Nhàn quá nặng, không thể đi dò đường, tay

phải Vương Thập Tam Lang cũng chưa lành, trong ba người, thể trạng Hải

Đường suy yếu nhưng nếu cần dò đường thì chắc chắn là cô sẽ đi. Cô hơi không

hiểu, Phạm Nhàn lấy đâu ra thái độ tự tin ấy, không sợ lạc trong vùng hoang vu

chỉ có băng tuyết, không nhìn thấy mặt trời, không thấy núi non.

Phạm Nhàn lấy từ xe trượt tuyết phía sau ra một thanh đao trúc, cẩn thận

dùng lưỡi đao đập tan băng đá trên ủng da. Mọi thứ đều quan trọng ở chi tiết,

chỉ có chuẩn bị chu đáo, cân nhắc tỉ mỉ, mới có thể đến được ngôi Thần Miếu

hư ảo kia. Mấy ngày qua sau khi ra khỏi Thiên Quan, y dẫn đoàn xe quanh co

trên cánh đồng tuyết một lúc, chính là để đánh lạc đội ngũ theo sau.

Dù Hoàng đế Bắc Tề muốn bảo đảm an toàn cho đoàn người này, hay muốn

âm thầm đi theo Phạm Nhàn tìm Thần Miếu bí ẩn kia, Phạm Nhàn đều không

cho phép. Một là không muốn quá nhiều người chết vì lạnh giá, hai là bản thân

Phạm Nhàn cũng không rõ rốt cuộc Thần Miếu có những thứ gì, ngày trước

Khổ Hà cẩn thận che giấu vị trí Thần Miếu, chính là lo sợ những thứ trong đó

lọt ra ngoài gây hại khôn lường cho thế gian, vậy nên tất nhiên Phạm Nhàn phải

thận trọng.

"Mặc dù trời lạnh, nhưng chúng ta... có cần mặc nhiều thế này không?"

Vương Thập Tam Lang đứng trước mặt Phạm Nhàn, thở hổn hển hai tiếng, cảm

thấy những chiếc áo khoác da dày cùng ủng da trên người thật sự hơi vướng

víu. Phạm Nhàn bị thương nặng, không thể điều động chân khí chống lại cái

lạnh, còn Thập Tam Lang và Hải Đường thì chân khí vẫn dồi dào, là cao thủ

cửu phẩm, trong tình trạng bình thường có thể nói là nóng lạnh bất xâm.

Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn hắn nói: "Có thể bảo tồn nhiệt lượng và chân

khí thì nên tiết kiệm một chút. Đừng thấy mình còn chịu được cái lạnh hiện tại,

nhưng chúng ta vẫn đi về phương bắc, ai biết nơi đó lạnh đến mức nào?"

Nói câu này xong y hơi cúi đầu, che giấu vẻ lo âu thoáng qua trong mắt.

Trong hang núi Tây Sơn Khánh Lịch năm thứ năm, y ghi nhớ từng lời trước khi

Tiếu Ân chết đồng thời đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi Thần Miếu lần này,

nhưng y vẫn không ngờ rằng, mới ra khỏi Thiên Quan chưa đầy mười ngày, cái

lạnh trong trời đất đã nghiêm trọng đến thế.

Xem ra nhiệt độ bây giờ còn lạnh hơn vài phần so với vài chục năm trước

khi Tiếu Ân và Khổ Hà đi Thần Miếu.

"Nếu khó khăn lớn nhất là lạnh giá, tại sao chúng ta không chọn mùa hè để

lên đường?" Hải Đường rất nhạy bén, phát hiện ra vấn đề này. Thái độ của

Phạm Nhàn bây giờ không hề gấp gáp, nếu vậy thì có vẻ như xuất phát mùa hè

mới là lựa chọn tốt nhất.

Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Đi đường phải mất chừng hai tháng, ta

cũng không biết còn tốn bao lâu nữa mới tìm được Thần Miếu,. Xuất phát cuối

đông, đầu hè mới đến nơi, như vậy tương đối an toàn... Hơn nữa ta cũng không

muốn chìm trong bóng tối nửa năm."

"Ừm, nghe nói nơi ở Thần Miếu thiên địa đảo ngược, nửa năm đêm tối, nửa

năm ban ngày." Vương Thập Tam Lang gật đầu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play