๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tại sao vậy?

Chắc trong lòng Hoàng đế cũng băn khoăn khó hiểu tại sao Phạm Nhàn

không chạy ra ngoài cung mà về phía nam.

Phạm Nhàn đang chờ một biến số, nhưng trên Thái Cực điện khi Hoàng đế

lộ diện thì biến số thứ nhất không xảy ra. Còn biến số thứ hai thì sao? Phạm

Nhàn có bao nhiêu thực lực, Hoàng đế đã tính toán rõ ràng, biến số bây giờ phải

là điều ngay cả Phạm Nhàn cũng không biết.

Giống như chuyện Huyền Không miếu ngày trước, cơ duyên tình cờ, mỗi

người đều có mục đích riêng nhưng cuối cùng vẫn có biến số ngoài tầm kiểm

soát.

Phạm Nhàn tin rằng biến số mà cả y cũng không biết chắn chắn sẽ xảy ra,

bởi hồi đó tại Huyền Không miếu bốn thế lực cùng tham gia nhưng triều đình

Bắc Tề, kẻ thù lớn nhất Nam Khánh vẫn im lặng.

Bắc Tề kế tục Đại Ngụy, cai trị hơn ngàn năm, không thể không có thủ đoạn

gì đối với hoàng cung Nam Khánh. Phạm Nhàn tin chắc rằng triều đình Bắc Tề

có giở trò trong cung. Hôm nay quân thần phụ tử Nam Khánh đối đầu, máu đổ

tại hoàng thành, chính là thời cơ tốt nhất để Hoàng đế Bắc Tề vận dụng thủ

đoạn!

o O o

Nếu tiếng trống trận vang lên, đùng một tiếng vang vọng, như đại chiến

bùng nổ, hàng vạn dây cung căng chặt hợp xướng, nhưng thực ra chỉ là chiếc nỏ

thủ thành khổng lồ với thiết bị đặc chế, vào giây phút yên tĩnh thậm chí nặng nề

này, đã phát động!

Mũi nỏ thép tinh chế to bằng cánh tay trẻ con dưới sức mạnh của lò xo

khổng lồ, trong nháy mắt đã biến thành tia chớp đen, xuyên thủng không khí nơi

góc tháp canh, rung động khiến không khí nổ tung, xé rách từng bông tuyết

đang bay trước Thái Cực điện, quay cuồng cao tốc, tạo ra đường hầm không

gian hun hút, bắn thẳng về phía bóng vàng kia!

Không rõ nỏ thủ thành bị đúc chết bị xoay ngược về phía cung điện bằng

cách nào, cũng không rõ người Bắc Tề dùng cách gì xâm nhập cấm quân Nam

Khánh, ân thầm khống chế góc tháp ấy. Nhưng Phạm Nhàn biết chiêu số của

Bắc Tề cuối cùng cũng hành động rồi, đủ rồi. Y hét lên, thân như đá núi, động

như thác lũ, người đi theo kiếm, lao theo mũi tên khổng lồ về phía Hoàng đế!

Dù mũi nỏ hùng mạnh nhưng quá xa, Hoàng đế chỉ cần phất tay áo lui lại,

vận dụng tu vi cường hãn tranh thủ khoảng cách thời gian đó là có thể tránh cú

bắn chấn động trời đất này.

Nhưng Phạm Nhàn đã thoáng thấy, dưới hành lang có một cung nữ đang quỳ

dưới đất run rẩy, lúc này đã đứng dậy, mắt lộ vẻ lạnh lùng, nhổ chiếc châm nhỏ

trên tóc lao về phía sau Hoàng đế.

o O o

Dường như cả Bắc Tề lẫn Phạm Nhàn đều đánh giá thấp ý chí và phản ứng

mà Khánh Đế đã rèn giũa hàng chục năm trên đời này. Đang lúc mọi người cho

rằng bóng vàng kia sẽ tạm tránh mũi tên khổng lồ...

Thân hình Tử Hoàng đế biến mất, chợt xuất hiện trên mặt tuyết phía trước

ba bước!

Rầm một tiếng long trời, mũi tên sượt qua đầu Hoàng đế, đâm thẳng xuống

tảng đá phẳng như gương, trong nháy mắt biến mặt đá thành mảnh vụn như hạt

đậu, gạch vỡ bắn tung tóe, ngăn chặn cung nữ đâm lén sau đống đá!

Hoàng đế vung tay áo phải, một luồng chân khí mạnh cuốn theo đá vụn và

tuyết bay khắp trời phía sau, đánh tới như rồng, nhắm thẳng vào người cung nữ

kia!

Tươi máu văng tung tóe, vô số mảnh đá và bông tuyết như mũi tên bắn vào

người cung nữ, chỉ trong nháy mắt tạo thành hàng trăm ngàn vết thương trên cơ

thể cô!

Thích khách này còn không kịp ra tay, thậm chí không kịp kêu lên tiếng đã

sụp xuống tuyết, hóa thành một đống thịt nát bấy.

o O o

Khoảng cách giữa bệ hạ và Phạm Nhàn lại thu hẹp, lúc này Phạm Nhàn

đang lao tới hết tốc lực, chỉ trong nháy mắt, hai cha con đã gần kề, gần đến nỗi

Phạm Nhàn có thể nhìn rõ khuôn mặt hơi gầy của bệ hạ, đôi mắt lạnh băng

không còn chút cảm xúc, và sát ý ẩn hiện trong đó!

Chiêu trò của Bắc Tề quả thật lợi hại, dùng để đối phó ai cũng dư dả, nhưng

để đối phó Đại tông sư như bệ hạ thì quá tệ hại. Nhưng ánh mắt Phạm Nhàn

không hề thất vọng, vẫn một kiếm xuống tay, nhắm thẳng hốc mắt bệ hạ!

Vẫn là tình thế như hai lần giao chiến trước, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm trong

tay Phạm Nhàn hoàn toàn không thể đâm trúng bệ hạ, thân hình ngài uyển

chuyển trong gang tấc . Mũi kiếm lộ rõ sắc bén, chán chường đâm vào không

khí bên má bệ hạ, đành uổng công vô ích.

Nhưng nắm đấm của bệ hạ đã đánh tới, một quyền thuần túy vương đạo, bệ

hạ không còn giữ lại đòn nào, nắm đấm tinh khiết như ngọc soi rọi qua tuyết

trắng, lấp lánh ánh sáng không tưởng, đánh thẳng vào ngực Phạm Nhàn.

Khuôn mặt bệ hạ cũng rất trắng, một màu trắng không khỏe, như thể Đại

tông sư đã tập trung toàn bộ chân khí trong cơ thể vào một đòn này. Nếu trúng

đòn, cho dù Phạm Nhàn có hai luồng chân khí tinh diệu nhất bảo vệ, co thân

pháp tuyệt luân, cũng chỉ có thể tan nát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play