๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mười mấy khổ tu sĩ đổi tư thế quỳ thành ngồi xếp bằng, vẫn bao vây Phạm

Nhàn. Sắc mặt đờ đẫn, dường như đã không còn bận tâm thế sự. Sau một thời

gian im lặng, có lẽ họ vẫn hy vọng Phạm công tử chịu thuyết phục, không để

Khánh Quốc sắp thống nhất giang sơn sa vào hỗn loạn. Vì thế một giọng nói

vang lên trước mặt Phạm Nhàn.

Một khổ tu sĩ chắp tay, hạt mưa treo trên lông mi như muốn rụng xuống,

chậm rãi nói: "Bệ là người được hạ được thiên khải, chúng ta sẽ giúp bệ hạ

thống nhất thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân."

"Thiên khải? Bao giờ?" Phạm Nhàn hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn

mặt già nua của khổ tu sĩ. Y dễ dàng nhận ra tuổi tác của bọn họ đều không còn

trẻ.

"Cách đây mấy chục năm." Một giọng đáp từ phía sau Phạm Nhàn, rất mơ

hồ. Nhưng đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ.

"Có sứ giả truyền đạt ý chỉ Thần Miếu cho các ngươi?" Phạm Nhàn hỏi.

"Đúng vậy." Lần này một khổ tu sĩ khác đáp, rất cụ thể không vòng vo.

Nhưng câu trả lời khiến đôi mắt Phạm Nhàn híp lại càng chặt hơn.

Đôi lúc sẽ có sứ giả Thần Miếu tuần tra nhân gian, đây là một trong những

bí mật lớn nhất của đại lục này. Nếu không phải lớn lên bên cạnh Ngũ Trúc thúc

từ nhỏ và biết được nhiều bí mật từ Trần Bình Bình, chắc chắn y không thể hỏi

ra những điều này. Có điều... những khổ tu sĩ nghe Phạm Nhàn nhắc tới sứ giả

mà không hề kinh ngạc, dường như họ đã đoán trước Phạm Nhàn biết một số bí

mật của Thần Miếu. Điều này lại khiến Phạm Nhàn ngạc nhiên.

"Nhưng Đại tế tự đã chết, Tam Thạch cũng đã chết, đồng bọn các ngươi trên

Đại Đông sơn cũng... đều đã chết." Phạm Nhàn rất bình tĩnh nói tiếp, nhưng dù

là mưa thu cũng không che được vẻ độc ác, châm chọc trong giọng điệu của y.

"Ai mà chẳng chết?"

"Vậy tại sao các ngươi không chết?"

"Vì bệ hạ vẫn cần chúng ta."

"Nghe ra, các ngươi rất giống cô nương trong lầu của ta."

o O o

Không khí trong Khánh Miếu rất kỳ lạ, Phạm Nhàn liên tục bình tĩnh hỏi

han, còn đám khổ tu sĩ xung quanh lần lượt trả lời các câu hỏi một cách điềm

tĩnh, có trật tự. Tổng cộng mười sáu người trong sân nhưng trả lời như một.

Tâm trạng Phạm Nhàn dần trầm xuống, hóa ra bọn khổ tu sĩ kỳ quái này sau

nhiều năm tu luyện đã đạt đến trình độ tâm ý tương thông rất cường hãn. Điều

khiến Phạm Nhàn lạnh sống lưng hơn nữa, là những thông tin liên quan đến sứ

giả Thần Miếu.

Lần đầu tiên sứ giả Thần Miếu xuống trần gian chính là năm Khánh Lịch

thứ năm. Vị sứ giả này lên bờ từ phương nam, dọc đường học hỏi phong tục xã

hội nhân loại một cách lãnh đạm. Trong quá trình đó, nhiều người ở các châu

quận phía nam đã chết dưới tay sứ giả, có lẽ vì thói quen coi nhẹ sinh mạng,

hoặc để che giấu sự hiện diện của mình. Dù sao, lúc đó mười ba nha môn bộ

Hình trả giá cực lớn cũng không thể tìm thấy một góc áo của sứ giả bí ẩn này.

Khi đó triều đình Khánh Quốc chỉ coi người này là cao thủ võ nghệ tuyệt

đỉnh nhưng tính tình tàn bạo, chứ không biết thân phận thật của hắn. Vì thế sau

này bộ Hình mới cầu cứu Giám Sát viện và Ngôn Băng Vân thận trọng xin

mượn Hổ Vệ của Phạm Nhàn.

Nhưng trước khi Giám Sát viện kịp ra tay, sứ giả Thần Miếu đã đến kinh đô,

đến ngõ nhỏ bên cạnh Phạm phủ và bị Ngũ Trúc chặn lại tại một quán mì.

Sau một trận chiến tông sư áo vải, sứ giả Thần Miếu tử vong, Ngũ Trúc bị

thương nặng, mất tích từ đó và dưỡng thương trên Đại Đông sơn suốt mấy năm.

Di hài sứ giả Thần Miếu bị thiêu hủy tại... Khánh Miếu.

Ánh mắt Phạm Nhàn xuyên qua màn mưa, nhìn về phía bãi cỏ hoang phía

sau Khánh Miếu. Y nghĩ về cảnh tượng ngày ấy khi Hoàng đế cùng Đại tế tự

nhìn thi thể sứ giả Thần Miếu trong đống lửa, không biết nên nói sao cho thích

đáng.

Năm đó Đại tế tự Khánh Miếu luôn truyền đạo ở vùng đầm lầy man hoang

phương nam, trùng hợp là trở về kinh ngay trước khi sứ giả Thần Miếu đến. Sau

khi sứ giả chết, Đại tế tự cũng qua đời vì bệnh nặng.

Đó chắc chắn không phải sự trùng hợp. Cho dù Phạm Nhàn chỉ biết sự việc

sau này, nhưng ít ra cũng chứng minh chắc chắn Hoàng đế đã thông qua Đại tế

tự mà liên lạc với sứ giả Thần Miếu, đạt được thỏa thuận nào đó.

Khánh Lịch năm thứ năm, Hoàng đế muốn dùng đứa con tư sinh làm mồi

nhử sứ giả Thần Miếu và Ngũ Trúc tiêu diệt lẫn nhau, nhưng ý đồ đó đã thất

bại. Để che giấu sự việc, để Phạm Nhàn không biết việc này, Đại tế tự... phải

chết.

Phạm Nhàn thu ánh mắt, nhìn đám khổ tu sĩ trước mặt, tự nhiên nghĩ đến

"thiên khải" và ý chí mà sứ giả Thần Miếu truyền đạt. Chắc sứ giả đó chính là

người đến Khánh Quốc cách đây hai mươi hai năm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play