๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chúng ta vì muôn dân trong thiên hạ, khẩn cầu Phạm công tử vào cung

thỉnh tội, an ủi long tâm thiên tử."

Sắc mặt Phạm Nhàn thoáng trắng bệch, chỉ trong chốc lát đã hiểu được ý đồ

của đám khổ tu sĩ.

Cuộc tranh chấp kéo dài bảy ngày giữa Khải Đế và Phạm Nhàn chưa có dấu

hiệu lắng dịu. Vì muôn dân trong thiên hạ ư? Đương nhiên phải có ai nhận lỗi,

có ai lui bước, Khánh Quốc chỉ chịu có một vị lãnh tụ sáng chói, và trong mắt

đám khổ tu sĩ này, người đó không ai khác ngoài Hoàng đế bệ hạ vĩ đại.

Đám khổ tu tinh tường đã nhận ra mối nguy hiểm trọng đại nhất hiện nay

của Khánh Quốc, không rõ vì động cơ gì, họ quyết định thay Hoàng đế khuyên

giải Phạm Nhàn. Trong lòng họ, thậm chí trong lòng bách tính thiên hạ, chỉ cần

Phạm Nhàn trở lại dưới ánh hào quang của Hoàng đế, Khánh Quốc và thiên hạ

sẽ có được tương lai càng tươi sáng.

"Nếu ta không muốn thì sao?" Phạm Nhàn nhìn những tăng lữ chẳng mấy

khi tiếp xúc, nói khẽ.

Khoảng sân trống chìm trong im lặng như tờ, chỉ có mưa phùn vẫn rơi

xuống những cái đầu trọc của khổ tu sĩ, nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt xuống

phiến đá xanh của Khánh Miếu. Một lúc lâu sau, mười mấy giọng hoặc trầm

hoặc bổng, hoặc lớn hoặc nhỏ, song đều kiên nghị tột đỉnh, thánh khiết tột đồng

thời vang lên.

"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."

Nghe thấy câu nói giữa màn mưa, Phạm Nhàn không nhịn được cười phá

lên, cười chẳng hề khoa trương, nửa khuôn mặt thanh tú lộ ra ngoài chiếc mũ

kia, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút khinh bỉ, chút hoang đường. Đây

là phản ứng thật lòng của y, có lẽ ngay chính y cũng không ngờ rằng mình lại

gặp đám khổ tu sĩ này giữa trời mưa, và thái độ của bọn họ lại quái dị như vậy.

Thần Miếu là gì? Trên đời ít ai biết, chỉ duy nhất người từng hiểu rõ nơi

huyền bí ấy là Tiếu Ân từng bầu bạn với Phạm Nhàn trước khi qua đời. Trong

những ngày sau khi chuyển sinh, y đã nhiều lần suy đoán về vấn đề này, nhưng

chưa bao giờ có đáp án thật sự. Y biết nhiều về những người phụng sự Thần

Miếu, khổ tu sĩ hay còn gọi là tăng lữ, trong đó nổi tiếng nhất là Quốc sư Bắc

Tề, người nắm giữ Thiên Nhất đạo, Khổ Hà đại sư. Nhưng chắc chắn ngay cả

Khổ Hà cũng không bao giờ nghĩ mình thừa hành ý chí của Thần Miếu, đau

lòng trước nỗi thống khổ của muôn dân nên phải thay trời hành phạt.

Đám khổ tu sĩ trong màn mưa trước mắt thì hết sức nghiêm túc, kiên định

nói những lời đó, khiến Phạm Nhàn không khỏi cười lạnh.

"Sao lại nhất định phải ta an nghỉ, còn người khác thì không?" Phạm Nhàn

dần thu hồi nụ cười, nhìn các khổ tu sĩ xung quanh bình tĩnh hỏi: "Nếu thật có

thần trên đời, hẳn trong mắt ngài chúng sinh đều bình đẳng. Vậy tại sao các

ngươi lại nhắm vào ta? Hay lũ khổ tu sĩ phụng sự Thần Miếu... chỉ là lũ chuột

nhắt bắt nạt kẻ yếu?"

Rõ ràng những lời châm biếm không có tác dụng gì với đám khổ tu sĩ, họ

vẫn bình tĩnh quỳ quanh Phạm Nhàn, có vẻ đang cúi lạy y. Nhưng luồng khí thế

tinh khiết đã ngưng tụ thành một thể, khống chế chặt chẽ thân hình Phạm Nhàn

giữa sân.

"Việc ta vào cung thỉnh tội cũng chẳng khó, chỉ có điều ta cần một lời giải

thích, tại sao tội nhân lại là ta?" Phạm Nhàn chậm rãi gỡ chiếc mũ mưa dính vào

cổ áo, để từng giọt mưa lăn trên mái tóc đen mượt của mình, nghiêm túc nói:

"Trước kia ta chẳng hề biết đám vô danh tiểu tốt các ngươi lại có tư tưởng

cuồng nhiệt đến thế. Ta cũng hiểu được ý tứ mà các ngươi không nói thẳng ra,

không ngoài việc thống nhất thiên hạ, chấm dứt mấy chục năm chiến tranh loạn

lạc, để bách tính có thể sống yên ổn... Nhưng ta không hiểu tại sao các ngươi lại

nhận định chắc chắn nam nhân kia có thể thực hiện trọn vẹn hy vọng của các

ngươi, thi hành ý chí của Thần Miếu?"

Phạm Nhàn xoay người từ từ rồi cảm nhận khí thế nặng nề như sinh vật

sống xung quanh, cùng xoay theo y, vô cùng trôi chảy, không chút trở ngại,

cũng không lộ ra kẽ hở nào để lợi dụng. Lông mày y khẽ cau lại, thật không ngờ

đám khổ tu sĩ kia khi kết hợp lại có thể tạo thành lực lượng hùng mạnh đến thế.

Có lẽ đây chính là lý do trong thời gian này Hoàng đế triệu hồi những khổ tu

sĩ bề ngoài thờ ơ nội tâm cuồng nhiệt về kinh đô.

Từ bước chân đầu tiên vào Khánh Miếu, nếu muốn thoát khỏi vòng vây của

bọn họ, Phạm Nhàn nên phản ứng ngay lập tức, nhưng y đã bỏ lỡ cơ hội ấy, sa

vào vòng vây. Có lẽ y đã đánh giá thấp lực lượng của những khổ tu sĩ, nhưng

chủ yếu là vì muốn nói chuyện với họ, hiểu thêm những điều y hằng muốn biết.

Ví dụ như tại sao khổ tu sĩ Khánh Miếu hết lòng ủng hộ Khải Đế, không màng

tới chuyện nhiều năm qua triều đình đàn áp Khánh Miếu, và... mối quan hệ giữa

Hoàng đế và Thần Miếu huyền bí kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play