๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đây là hành động rất ngạo mạn, kiêu căng và đầy vô lễ, nhưng bệ hạ sủng ái

Phạm Nhàn, điều này không ai có thể thay đổi được. Sắc mặt Ngụy Đông Hành

dần trở nên u ám, đầu ngón tay run rẩy, hắn cảm thấy Tiểu Phạm đại nhân quá

vô lý, chỉ vì chuyện của mình mà dám ra tay với người nhân của ta ư?

Nhưng ai cũng biết, tuy năm đó Phạm Nhàn có danh hiệu Thi Tiên, nhưng

luôn đi theo con đường âm u quỷ dị, quen làm việc không cân nhắc đến đạo lý.

Cuối cùng, Ngụy Đông Hành chậm rãi nâng chén rượu lên, nốc một hơi cạn

sạch, không biết mùi vị thế nào.

Phạm Nhàn gật đầu, lại cầm chén rượu lên nói câu cuối: "Mọi người cứ ăn

uống thỏa thích nhé.”

o O o

Không biết những đại thần còn ở lại, đặc biệt là vị Thượng thư bộ Hộ bị

Phạm Nhàn chỉ đích danh đe dọa, có tâm trạng thưởng thức bữa tiệc hay không.

Dù sao, tâm trạng Phạm Nhàn khá tốt, y rời Tôn phủ sớm, không cùng Lâm

Uyển Nhi về nhà mà ngồi xe ngựa màu đen đi về phía bắc thành.

“Đến Thái Học.” Y dặn Mộc Phong Nhi, “Hôm nay Hồ Đại học sĩ không

làm việc mà ở trong Thái Học giảng bài.”

Mộc Phong Nhi đáp một tiếng, cũng không suy nghĩ tại sao đại nhân lại vội

vã đi gặp Hồ Đại học sĩ như vậy.

Phạm Nhàn ngồi trong xe ngựa day day chỗ mi tâm đang hơi lạnh lẽo, thật

ra hành động trong Tôn phủ không thích hợp cho lắm, nhưng y nhất định phải ra

vẻ như vậy. Mà chắc chắn thái độ ấy sẽ nhanh chóng lan truyền khắp kinh đô,

nên y phải vội vã chạy tới phía trước, để xử lý những chuyện phía sau.

Đêm nay y sẽ vào cung, nhưng trước khi vào cung, y nhất định phải đi gặp

Hồ Đại học sĩ. Nếu có thể thuyết phục được vị thủ lĩnh Đại học sĩ này thì khi

đánh lôi đài với Hoàng đế bệ hạ, y cũng tự tin hơn vài phần.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xe ngựa đen đi qua ngã tư Đông Xuyên, Phạm Nhàn vừa mới rời mắt khỏi

thư cục và y quán mình, quay đầu lại là nhìn thấy cổng lớn mang phong cách cổ

xưa của Thái Học.

Thái Học là một quần thể kiến trúc tản mạn, ven đường không có nha môn,

cũng chẳng có tường thành cao vút, thậm chí cổng lớn cũng không bao giờ

đóng, bên trong là những tán cây xanh um tùm, tiếng đọc sách vọng ra từ khắp

nơi, toàn là khí phái Nho gia tĩnh tư.

Cũng giống như Khu Mật viện từng gọi là Quân Sự viện, là Lão Quân bộ,

ngày nay vẫn còn lẫn lộn với bộ Binh trong Lục bộ, mấy chục năm qua Khánh

Quốc từng mấy lần thử nghiệm chính sách mới, khiến tên gọi Thái Học cũng

liên tục thay đổi, Đồng Văn quán, Giáo Dục viện, dù khó đọc thế nào đi nữa thì

Hoàng đế bệ hạ cũng đổi lung tung.

Dù vậy, các Nho sĩ trong thiên hạ vẫn quen gọi nơi đây là Thái Học, sau đó

trong công văn triều đình cũng rất tự nhiên chấp nhận điểm này. Những tú tài

được các châu, các quận tuyển chọn, cùng con cháu ưu tú do các quyền quý

trong kinh đô đề cử, đều tập trung vào quần thể kiến trúc này để học tập kinh sử

cùng đạo trị quốc.

Đây là học phủ cao nhất Khánh Quốc, các tiên sinh được mời cũng là những

người ưu tú nhất, ví dụ như Phan Linh Phan tiên sinh đã trở thành danh thủ thư

pháp trong cung đình, hay thầy dạy của Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ trong Môn Hạ

Trung Thư đường triều là Tăng Văn Tường, hay như vài năm trước Thư Đại học

sĩ cũng từng kiêm nhiệm giáo thụ ở Thái Học. Lại cho đến bây giờ, quan văn đệ

nhất trong triều đình là Hồ Đại học sĩ cũng thường đến dạy học cho các sĩ tử.

Có quá nhiều thầy giáo tài giỏi như vậy, cộng với địa vị đặc biệt của Thái

Học, học sinh trong trường vốn đã có tương lai rất tốt, nên không tránh khỏi có

phần kiêu ngạo tự đắc. Các quan phủ bình thường hoàn toàn không muốn giao

du với Thái Học, mà khí phái học vấn cởi mở của Khánh Quốc càng khiến các

đại thần bình thường, chết cũng không dám bước vào - Họ rất sợ bị các học sinh

dồn ép hỏi han, cuối cùng phải chật vật bỏ chạy.

Nhưng Phạm Nhàn chẳng hề lo ngại điều đó, quan hệ của y với đệ tử Thái

Học vốn rất tốt, nhất là sau năm Khánh Lịch thứ tư, hắn nhậm chức ở Thái Học,

đảm nhiệm Phó thủ học chính trên danh nghĩa của Thái Học. Hơn nữa sau đó

Phạm Nhàn gây chấn động thiên hạ, còn kéo cả một xe sách của Trang đại gia

từ Bắc Tề về Thái Học, địa vị của y trong Thái Học càng trở nên vô cùng cao

quý, rất được các học sinh kính trọng.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Thái Học, đã có học quan ra đón tiếp từ trước.

Phạm Nhàn bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đã nửa năm không

gặp, khẽ mỉm cười. Cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa này thực ra là xây

sau, cưỡng ép pha trộn chút hơi hướng cổ điển. Bỏ nhiều bạc như vậy, thực chất

chỉ là về mặt học vấn, Nam Khánh vẫn có chút mặc cảm sâu thẳm trong nội

tâm, nhất là ở những nơi liên quan đến không khí lịch sử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play