๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta là người rất ôn hòa." Nụ cười trên môi Phạm Nhàn càng thêm tươi tắn,

mắt nhìn thẳng Ngụy Đông Hành, ôn tồn nói: "Nếu có chỉ dụ từ trên, tất nhiên

phải tuân theo. Còn không có chỉ dụ, bản quan muốn xem xem rốt cuộc lũ tiểu

nhân kia sẽ rơi xuống kết cục ra sao."

Việc của Giám Sát viện và việc của triều chính là hai thứ khác nhau, nước

sông không phạm nước giếng. Lời Phạm Nhàn vừa nói đã hơi có ý hạm húy,

huống hồ hai chữ "tiểu nhân" đã lột trần toàn bộ thể diện của Ngụy Thượng thư.

Sắc mặt hắn lập tức lạnh băng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Không biết Tiểu Công gia

có ý gì?"

Phạm Nhàn vẫn không nổi giận, chỉ cười đáp: "Không có ý gì cả, bản quan

chỉ định là, tối nay vào cung hỏi bệ hạ, rốt cuộc gần đây đã ban chỉ dụ gì cho bộ

Hộ, mà khiến bộ Hộ bỏ bê chính sự, ngày ngày ngồi canh trong Kinh Đô phủ."

"Bản quan quản lý Giám Sát viện, nhưng cũng không dám bí mật điều tra

quan viên từ tam phẩm trở lên." Vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn ôn hòa: "Vốn dĩ hôm

nay là ngày mừng thọ bảy mươi của lão thái quân, không nên nói những lời lạnh

lùng phá hoại khung cảnh như vậy. Chỉ có điều ta ở kinh đô không được bao

lâu, sắp phải tới Đông Di rồi, lại nghĩ việc Kinh Đô phủ rất quan trọng nên hơi

gấp gáp, mong chư vị đại nhân đừng chê cười."

Các đại thần liên tục gượng cười, nào dám cười thật. Lời nói của Phạm

Nhàn vừa rồi đã nhắc nhở rõ ràng, y là Đề ti Giám Sát viện, ba ngày nữa sẽ

chính thức làm Viện trưởng đời thứ hai của Giám Sát viện. Huống hồ thân phận

khác của y còn chưa kể đến, còn chuyện trở lại Đông Di thành, đó là lời cảnh

cáo các đại thần rằng, Phạm Nhàn ngày nay đã có đủ công trạng để xin bệ hạ

mình muốn thứ gì, cho dù là một ý chỉ.

Sau khi suy ngẫm kỹ càng, Ngụy Thượng thư mới thấu hiểu hàm ý trong lời

Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn cầm một chén rượu, nói với các đại thần: "Chư vị hãy để Kinh

Đô phủ được yên ổn một chút."

Nghe thế, ai nấy đều hiểu Phạm Nhàn đã chính thức lên tiếng. Trong không

khí im lặng khó chịu, từ từ có người giơ chén lên, có phần lúng túng, nhưng

phần lớn các đại thần đều giơ chén theo.

Ngụy Thượng thư vẫn còn ngơ ngác nhìn cái chén trước mặt, thật sự rất khó

xử. Hắn biết Phạm Nhàn là người thù rất dai, nụ cười ôn hòa kia chỉ e là che đậy

cho cơn phẫn nộ tột độ. Cho dù hôm nay mình xuống nước, liệu có thể thoát

khỏi đòn trả thù của Phạm Nhàn hay không? Dù sao hắn cũng là Thượng thư

trong triều, địa vị cao sang, lại được bệ hạ và Hạ Tông Vĩ che chở, nếu nhượng

bộ ở đây thật sự không thể nói nối.

Phạm Nhàn không đoái hoài tới hắn, vẫn mỉm cười ôn hòa: "Mặc dù chúng

ta đều làm quan trong triều đình, nhưng cũng đều là những kẻ đáng thương,

chẳng phải đều là để tìm tiền đồ tốt hơn cho con cháu mình hay sao."

"Bệ hạ từng nói, con người cần có lòng kính sợ." Y nhìn khắp mọi người, ôn

tồn nói: "Bản quan đứng giữa thiên địa, chỉ kính sợ hai thứ điều đời này."

Thượng thư bộ Lễ nhíu mày, là người đầu tiên giơ chén lên. Không giống

Ngụy Thượng thư, hắn chưa từng mâu thuẫn với Phạm phủ, nên còn cơ hội đền

bù. Trong lòng hắn thầm khinh bỉ Ngụy Đông Hành, rõ ràng người này vẫn

không biết tính cách và thủ đoạn của Phạm Nhàn.

Hắn biết Ngụy Thượng thư nghĩ gì, Giám Sát viện không thể quản được

quan viên từ tam phẩm trở lên. Chỉ cần bệ hạ không ra lệnh, dường như Phạm

Nhàn không thể uy hiếp được mình. Nhưng hắn nhớ rõ, Phạm Nhàn từng đẩy

Thượng thư bộ Lễ Quách Du Chi đến chỗ chết, đã hại không biết bao nhiêu

Thượng thư. Y là loại hung ác dám bức ép Thái tử đến bước đường cùng, một vị

Thượng thư như ngươi, sao lại cố chấp đối đầu trực diện?

Nghĩ thế, bộ Lễ Thượng thư bèn hỏi theo: "Không biết Tiểu Công gia kính

sợ điều gì?"

"Thứ nhất là kính bệ hạ, thứ hai là kính phụ mẫu." Phạm Nhàn xoay nhẹ

chén rượu, cười đáp: "Bệ hạ nói rất đúng, không có lòng kính sợ, làm việc sẽ trở

nên bừa bãi. Xưa kia bản quan có phần lỗ mãng, mong chư vị bỏ qua cho."

Trong bữa tiệc lại vang lên một tràng cười đùa, nhưng tất cả mọi người đều

nghe rõ ràng ý nghĩa trong lời nói ấy. Kính sợ? Rõ ràng Tiểu Công gia muốn nói

với mọi người rằng, trong tấm lòng kính nể của các ngươi, ngoài trời đất cha mẹ

và bệ hạ, đừng quên cả ta! Lỗ mãng? Hành động của Tiểu Công gia này không

chỉ lỗ mãng mà còn rất hung tàn!

Vẫn là câu nói cũ, lời đe dọa rất thiếu tế nhị nhưng vì người đe dọa quá uy

quyền nên nghe rất oai phong. Đặc biệt là khi nghe Phạm Nhàn nhắc đến “con

cháu”, cuối cùng cũng nhắc cho một số người, cho dù Giám Sát viện không thể

trừng trị Thượng thư Thị lang, nhưng đày đọa những người khác trong gia tộc

các ngươi xuống địa ngục thì lại dễ như trở bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play