Edit: Giáng Sinh
Tằng Trạm chạy theo xe cứu thương đến bệnh viện, nhanh chóng tiến hành cấp cứu.
Phẫu thuật được hai mươi phút thì Tằng Hải và mẹ Tằng Tử San mới vào tới. Tằng Trạm ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt ngập tràn nước mắt của người đàn bà. Bà ta đằng đằng sát khí cực kỳ hung ác nhào tới nắm lấy cổ áo anh: “Mày! Mày là cái thứ súc sinh, rốt cuộc mày đã làm gì con gái tao?”
Tằng Hải vừa nghe hai từ “súc sinh” thì liền nhăn xị mặt lại, hận không thể đánh cho bà ta một trận.
Tằng Trạm không hề nổi giận, mẹ Tằng Tử San liếc mắt xuống cổ áo anh thấy có dấu hôn đỏ mọng của son môi, nghĩ rằng anh và Tằng Tử San đã xảy ra quan hệ gì.
“Mày, mày…” Bà chỉ cổ áo Tằng Trạm: “Mày và Tử San, mày và Tử San…” Bà không dám tưởng tượng anh em cùng cha khác mẹ lại phát sinh chuyện đó. Bà biết rõ Tằng Tử San rất thích Tằng Trạm, còn Tằng Trạm có ý gì với Tử San hay không cũng không quan trọng, không chừng cái thằng khốn nạn này lại làm cái chuyện loạn luân với Tử San để chọc cho bà và Tằng Hải giận điên đến chết.
Tằng Trạm chợt đẩy bà ra, sửa sửa lại áo, thấp giọng mắng: “Tự đi hỏi con gái cưng của bà đấy, mắc mớ gì đến tôi.”
“Tiểu Trạm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tằng Hải lo lắng nhìn anh, lòng ông như lửa đốt, chẳng phải đã đưa Tằng Tử San đến nơi khác rồi sao. Con bé đột nhiên trở về, bọn họ không hề biết, thiệt là xằng bậy hết sức…
Tằng Trạm lắc đầu: “Uống rượu rồi đụng xe.”
“Sao con biết…” Tằng Hải nhìn Tằng Trạm, hỏi: “Con bé đuổi theo con?”
Tằng Trạm gật đầu: “Dạ, bạt mạng đuổi theo.” Vừa nói vừa liếc mẹ Tằng Tử San. Bà ta vừa nghe hai chữ “bạt mạng” liền phát điên, đứng phắc dậy nhào tới Tằng Trạm: “Mày tại sao phải bỏ chạy? Tại sao mày lại muốn hại con bé? Nó vẫn còn con nít…”
Con nít? Tằng Trạm cười khẩy: “Bà mua xe hơi cho nó?”
Vừa nghe xe hơi, Tằng Hải và mẹ Tằng Tử San liền ngẩn ra, ở đâu ra xe hơi?
Tằng Trạm cười cười: “Cái này mấy người nên hỏi Tằng Tử San.”