Editor: Giáng Sinh
Úy Lam còn chưa kịp “xử lý” anh thì Khẩn Trương đã khóc to ở đằng kia…
Đoàn Kết cuống cuồng chạy tới, cơ thể nhỏ bé đã cao lên không ít, trông như một tiểu soái ca vậy. Tằng Trạm vội vội vàng vàng cất bảo bối vào trong quần, vuốt vuốt mồ hôi lạnh ở trán, nghiêng mặt nhìn khuôn mặt đầy sốt ruột của Đoàn Kết, cũng may nhóc con chưa thấy gì cả.
Úy Lam híp mắt, đá đá Tằng Trạm: “Còn không đi xem con!”
Tằng Trạm vuốt nịn chân Úy Lam sau đó chạy đi dỗ con gái cưng.
Úy Lam còn ở cữ nên Tằng Trạm dù có thèm cách mấy cũng nhịn xuống. Mặc dù rất muốn lôi cô lên giường hung hăng làm chuyện đó nhưng nhớ lại cô vẫn còn trong tháng, sống chết nín nhịn trong đau khổ…
Thì ra chú rất rất thương Khẩn Trương!
Chờ mẹ Lâm dỗ Đoàn Kết và Khẩn Trương ngủ xong, Tằng Trạm liền vọt vào phòng, đóng cửa lại, sau đó vén áo của Úy Lam lên, ngậm lấy một bên mật đào, tham lam bú mút. Úy Lam bất ngờ bị đánh úp, cả người run lên, càng ưỡn cao bộ ngực. Bên còn lại cũng không được tha, Tằng Trạm tranh thủ xoa xoa nắn nắn, hôn hít qua lại hai bên, tùy ý chơi đùa trên người Úy Lam.
“Ăn mãi một món, có phải chú đã chán chê rồi phải không… Cũng đúng thôi, ăn riết một món nên ngán tận cổ rồi!” Úy Lam giận dỗi đá chân. Tằng Trạm ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nói: “Ăn hoài chẳng hề biết ngán!”
Úy Lam cạn lời, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đợi Úy Lam hết ở cữ xong, Tằng Trạm định bụng tối nay về sớm cùng Úy Lam “hú ha hú hí” một trận thật đã, nhưng không ngờ cái con yêu tinh Tằng Tử San lại mon men tới tìm anh.
Anh gọi điện về cho Úy Lam báo rằng mình bận tăng ca, 11 giờ mới có thể về.
Khi ra tới bãi đậu xe, một cô gái cao gầy nhẹ nhàng chạy lại ôm lấy Tằng Trạm, vùi mặt vào ngực anh, nỉ non: “Anh…”
Tằng Trạm thoáng ngẩn người, sau đó hất Tằng Tử San ra ngay.
Cô mặt một chiếc đầm lụa trắng mỏng tang không tay, vóc dáng lại cao gầy, váy che kín ngực nhưng vẫn ẩn hiện hai chân ngực quyến rũ chết người.
Cô ôm rất chặt, vòng tay qua eo Tằng Trạm, môi dán vào cổ anh: “Anh, em muốn anh!” Tằng Trạm nhíu mày, ngửi được mùi rượu nồng nặc, đoán chắc cô uống không ít.
“Buông ra!” Tằng Trạm thấp giọng, Tằng Tử San bỏ ngoài tai, môi đỏ mọng dính sát vào sơ mi trắng của anh, hôn lấy hôn để lên cổ anh rồi thỏ thẻ: “Anh, em muốn anh, em thật sự rất muốn anh!” Cô bị đưa đi mấy năm này, một ngày kia chợt nhớ anh đến phát điên, nếu Tằng Trạm không phải là anh trai cô thì chắc chắn cũng sẽ yêu cô rồi.
“Buông ra!” Tằng Trạm gắng sức hất thẳng tay, Tằng Tử San mất đà, té phạch xuống đất.
Đau quá đi!
Tằng Trạm thoáng nhìn Tằng Tử San, coi như cô không phải là em gái anh thì anh cũng sẽ không thích cô, trên đời không tồn tại hai chữ “nếu như”.
Tằng Tử San ngồi vật trên đất vài giây, thấy Tằng Trạm lên xe liền khẽ cắn răng ngồi bật dậy, kéo nhanh người lấy xe ra rồi chui ngay vào, theo sát xe Tằng Trạm.