Edit: Giáng Sinh
Tằng Trạm nghe thế thật muốn giận vô cùng, nhéo lấy cằm của Úy Lam, sau đó ngón tay lại trượt xuống cổ Úy Lam, nhẹ nhàng xoa nắn đầy khiêu khích: “Anh chính là người đàn ông của em.” Úy Lam biết chứ, sao lại không biết được.
Nhưng… Đã gọi là chú lâu như vậy rồi, giờ không đổi được.
Với lại kêu là chú có gì không tốt chứ?
Ngón tay Úy Lam vô thức vẽ bậy gì đó trên đùi mình, cúi đầu không muốn mở miệng.
Tằng Trạm đang ngồi ngang bằng với trán của Úy Lam, phát hiện cô bé nhỏ này khi không lại đỏ mặt, cả cần cổ cũng đỏ mà không rõ nguyên do… Lại mỏng manh như vậy sao! Tằng Trạm hí mắt cười một tiếng, xoa xoa đầu cô: “Không được gọi như vậy nữa nhé!”
Úy Lam ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng, vui vẻ gật đầu: “Ừm, chú.”
Lại chú…
Tằng Trạm xoay mặt Úy Lam lại, ngay sau đó cô liền dang rộng hai chân, nhảy ngồi lên người của anh.
Cô cởi áo khoác ngoài của mình ra, cũng vén luôn lớp áo len đang mặc bên trong, trong phút chốc để lộ ra hết cái bụng. Lần trước sinh Đoàn Kết cơ thể khôi phục rất tốt, một chút dấu vết cũng không lưu lại. Úy Lam tự nhủ: “Đúng là nên sinh con khi còn trẻ.” Tằng Trạm cười híp mắt gật đầu: “Vậy phải mau sinh vài đứa nữa.”
Úy Lam mếu máo: “Sinh hai đứa đủ rồi.”
Tằng Trạm đặt tay lên cái bụng mềm mại, mịn màng như tơ lụa của cô, sờ qua sờ lại mấy lượt, rồi lắc đầu, nói với giọng đầy khát vọng: “Không! Hai đứa vẫn chưa đủ, có lẽ lần này là sinh đôi đấy!”
Úy Lam liếc mắt, cũng không thèm trả lời.
Ngón tay của người đàn ông nào đó hơi xù xì, thô ráp. Cái bụng của Úy Lam bị anh sờ mó, ma sát ở những điểm mẫn cảm, cô rên rỉ trong niềm sung sướng xen lẫn thở dốc trong sự giày vò khổ sở mà anh mang lại. Phút chốc, cậu em nhỏ ỉu xìu dưới háng của Tằng Trạm như được bơm khí, cứng rắn như sắt vô cùng lợi hại, đã nghiêm chỉnh đội dậy đứng chào cờ, sẵn sàng cùng anh tác chiến.
Úy Lam “Ưm…” một tiếng, cảm nhận rất rõ ràng cái đó của anh đã cương cứng dữ dội, muốn tiến công vào địa phận vườn hồng mềm mại, ướt át này của cô lắm lắm rồi…
Bên ngoài thì thấy Tằng Trạm muốn nhưng nói trắng ra thì rõ ràng Úy Lam còn muốn hơn.
Cuộc sống mỗi ngày dài đằng đẵng như thế nhưng không hề chán nản một xíu nào, ngược lại rất rất thích là đằng khác. Chú là người đàn ông thực thụ, thuộc hàng cực phẩm trong giới quân ngũ, vả lại trong phương diện phòng the cũng dũng mãnh không kém.
Úy Lam nuốt nước miếng, không thể kiềm chế được nữa, móc tay vào quần lót của mình, kéo phăng xuống, cũng nhanh chóng kéo quần lót của Tằng Trạm xuống, hai tay vô cùng bận rộn, một tay kéo quần, tay còn lại tranh thủ cầm lấy cậu nhỏ của anh đưa ra ngoài. Cô cũng không thèm ra hiệu hay xin phép Tằng Trạm gì cả, vặn vẹo cái mông như là đề ba, rồi lựa chọn vị trí đắc địa, nâng mông rồi tự nhiên ngồi xuống như đúng rồi vậy…
Động tác vô cùng lưu loát thuần thục, nuốt chửng vật khổng lồ của Tằng Trạm…
Trán Tằng Trạm thấm ướt mồ hôi lạnh, động tác của cô sao mà mau lẹ thế, như cố sống cố chết ăn bằng được anh vậy, sau đó tốc độ chậm lại vài nhịp, áp mặt anh vào khuôn ngực ưỡn cao của mình, đồng thời há miệng hít lấy hít để vài hơi dài trong không khí.
“Chú, của chú lớn quá!” Vì cô quá khẩn trương nên cửa mình càng co rút lại, bấu chặt lấy Tằng Trạm khiến anh có chút đau, vỗ vỗ mông cô: “Đừng hút chặt anh quá!”
Tâm địa Úy Lam nổi tính xấu, cười suy tính, ngoan độc đến nhẫn tâm, dùng sức nơi eo thon, ngồi thẳng xuống…
Tằng Trạm thấy cậu nhỏ của mình chỉ mới được bó chặt có hai phần ba. Không! Muốn sống thì phải bao chặt toàn bộ, không thôi hai viên bi nho nhỏ của anh cũng sẽ lạnh lẽo, cô đơn mà chết mất. Tằng Trạm muốn phụ một tay, nắm lấy eo Úy Lam: “Để cho anh.”
Úy Lam lắc đầu: “Sức lực của chú rất mạnh sẽ làm tôi bị thương.” Khi nào cô thoải mái rồi thì sẽ tự khắc rời đi.