Lúc Úy Lam mang bầu bốn tháng thì lại xin nghỉ lần nữa…
Lần này thì Lương San San bắt đầu nghi ngờ.
Cái con bé này! Đang yên đang lành, tại sao lại xin nghỉ? Sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, rộng mở thênh thang, tại sao lại xin nghỉ?
Lương San San bực mình, vỗ bàn: “Em như vậy là không có trách nhiệm với bản thân mình, là không có trách nhiệm với sự nghiệp của chính mình.” Úy Lam chớp chớp mắt với vẻ ngây thơ vô số tội nhìn cô giáo của mình.
Lương San San lèm bèm, lải nhải một hồi, phùng mang trợn má một lúc lâu, lại mắng tiếp: “Cũng là không có trách nhiệm với tôi nữa.”
Đúng vậy! Cô giáo rất tốt bụng đã rèn luyện, bồi dưỡng cho một người vô danh tiểu tốt như cô, thế mà cô lại làm như thế… Mỗi lần sự nghiệp của cô bắt đầu tiến triển tốt đẹp thì ngay thời khắc máu chốt lại xin nghỉ… Xin nghỉ chỉ một năm thôi!
Nhưng… Đời người có bao nhiêu cái một năm đây?
Nghề này luôn luôn thay đổi không ngừng. Nói không chừng một giây kế tiếp sẽ có người mới trẻ trung hơn tài năng hơn xuất chúng hơn em xuất hiện. Năm sau mới quay lại, chưa chắc lợi hại hơn xưa đâu, thử hỏi còn được bao nhiêu người nhớ tới em? Nên nhớ: Vắng mợ thì chợ vẫn đông như thường nhé!
Hết lần này đến lần khác lại để cơ hội trôi qua mất. Giờ đây Lương San San không còn đủ bình tĩnh và nhẫn nại nữa rồi!
Úy Lam chỉ có thể nói tiếng xin lỗi… Nghĩ đến việc bản thân có nổi tiếng hay không nổi tiếng, có nhiều tiền hay không có nhiều tiền, có sự nghiệp thành công hay không thành công đã không còn là vấn đề quan trọng nữa. Cô yêu Tằng Trạm, thương Tằng Đoàn Kết, vô cùng háo hức mong chờ bé con thứ hai đang thành hình trong bụng mình sẽ ra đời. Mong mỏi duy nhất của cô trong cuộc sống này chính là cùng Tằng Trạm trải qua những tháng ngày yên bình, sống vui vẻ bên nhau…
Dù bây giờ vẫn chưa được…
Nhưng cô vẫn không hối hận. Cô biết mình đã phụ lòng Lương San San và thầy Trần, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với hai người. Sau một hồi, Lương San San vẫn còn rất giận, quát: “Đi đi!”
Tạm thời bây giờ cô không muốn thấy mặt Úy Lam.
Úy Lam dè dặt nói xin lỗi lần nữa rồi lấy túi xách của mình rời khỏi chỗ đó.
*
Tằng Trạm thì vui thôi rồi! Có vợ, có con trai… Không lâu nữa sẽ có con gái. Nhất định là con gái! Nhất định là con gái! Coi như không phải đi, thì anh và Úy Lam sẽ cùng nhau sinh nữa, sinh con gái… Nhất định phải sinh con gái.
Có thể… Lần này là mang thai đôi, thai long phượng nha!
Một lần ôm được hai đứa nha!
Mà nói không chừng một lần ôm được tận ba đứa nha!
Lúc anh ngồi ở mép giường vừa tưởng tượng vừa cười ngây ngô thì Úy Lam cũng vừa về tới nhà. Tằng Trạm liền ngồi dậy hầu hạ: “Sao rồi?” Úy Lam gật đầu: “Đã đồng ý cho tôi nghỉ.”
Tằng Trạm ôm cô tới ghế salon ngồi xuống, dùng chóp mũi cạ cạ chóp mũi cô, liếm liếm môi, cười thẹn: “Là anh làm trễ nải em…” Úy Lam ngẩn người, sau đó nhăn nhó mặt mày vì máy tạo độ ẩm, run lập cập: “Đặt cái đó ra xa xa đi.”
Tằng Trạm nghe vậy, lập tức đem máy tạo độ ẩm không khí tới gần cửa sổ, rồi trở lại bên cạnh Úy Lam.
Đã vào đông, tiết trời lạnh kinh người. Tằng Trạm xoa xoa cọ cọ tạo chút hơi ấm cho Úy Lam, nói: “Anh không ngờ… Sẽ có ngày em lại hiểu chuyện như vậy.”