Lo lắng dần dần truyền khắp toàn thân, làn da sưng đỏ cũng khôi phục bộ dáng bóng loáng nhẵn nhụi ban đầu.

“Cám ơn, đã hết đau rồi.” Khuynh Anh muốn rút chân của mình về, nhưng ngón tay Lam Tranh như là cái kìm chặt chẽ nắm mắt cá chân nàng ở lòng bàn tay.

“Quả thực rất nhỏ.” Hắn nhìn bàn chân nhỏ nhắn của nàng đặt trên lòng bàn tay mình, quả thật làm cho người ta muốn nâng niu. Móng chân óng ánh trong suốt còn nổi lên màu hồng nhạt.

“Nhỏ?” Khuynh Anh ngẩn ra không có phản ứng kịp.

“Ừ, quả thật rất nhỏ.” Hắn nâng mắt lên, “Chỗ nào cũng nhỏ.”

Khuynh Anh theo tầm mắt của hắn chậm rãi di động từ chân mình, cuối cùng dừng ở trước ngực mình. Nàng ngây ngốc chốc lát mới ý thức được bản thân mình lại bị trêu cợt.

“Không được nhìn lung tung!” Nàng hổn hển muốn lui vào trong chăn, vèo một cái, chăn bị bàn tay còn lại vứt xuống xa xa.

Rồi sau đó thân hình nam nhân cũng đã đè lên.

“Khuynh Anh, toàn thân của nàng ta đều nhìn rồi, nàng che chắn có ích lợi gì?” Giọng nói trầm thấp của Lam Tranh chậm rãi vang lên.

“Điện hạ nhất định phải cẩn thận, coi chừng đau mắt hột.” Khuynh Anh cương quyết xoay đầu đi nơi khác, mặc dù hơi thở của hắn đã tới vô cùng gần, phả trên vành tai nàng làm ruột gan nàng như phát điên.

“Thần Tộc chắc là sẽ không đau mắt hột.” Lam Tranh nở nụ cười, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên sườn mặt của nàng.

Khuynh Anh kinh ngạc xoay đầu nhìn thẳng hắn, ngay sau đó đôi môi bị hung hăng cạy mở, hơi thở ướt át giống như rắn quấn quanh bò lên, hòa trong đó là mùi hương nhẹ nhàng khi nàng hôn mê mà được cho uống thuốc.

Nhưng lúc này hắn bá đạo gấp một trăm lần lúc đó!

Lam Tranh đưa ngón tay xâm nhập vào mái tóc đen của nàng, dùng đầu gối đè cái chân giãy giụa của nàng, cơ hồ là dùng một tư thế cưỡng chiếm hôn nàng thật sâu, bức người ta hít thở không thông.

Đến ánh nến cũng trở nên ái muội, thần trí Khuynh Anh như là bị ngọn lửa thiêu đốt, cả người cứng ngắc, trong đầu trống rỗng.

Thẳng đến ngón tay lạnh lẽo của hắn từ trên eo nàng trượt xuống chui vào váy lót – -

“Không, không nên như vậy!!” Khuynh Anh rốt cục tỉnh táo lại, nàng thét lên, dùng hết sức mạnh đẩy hắn ra, trong nháy mắt có một luồng ánh sáng từ ngón tay nàng phát ra, mạnh mẽ đánh vào ngực Lam Tranh.

- – rầm!

Bóng dáng cao gầy bị đánh văng ra ngoài!!! Cả người dính vào vách tường.

Khuynh Anh kinh ngạc như bị sét đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play